9.
Thành Vĩnh An có một ngôi chùa Thủy Nguyệt, nơi nuôi dưỡng một nhóm ni cô xinh đẹp, chuyên phục vụ cho những quý tộc và thương gia giàu có hưởng lạc.
An trạng nguyên nhận được tin báo, một mình đi điều tra bí mật.
Khi người dưới báo cáo, Trưởng công chúa đang đứng dưới hành lang, dùng một cành non đùa nghịch con vẹt ngũ sắc trong lồng vàng.
Có người muốn hãm hại An trạng nguyên.
Vở kịch này, tự biên tự diễn, thực sự thô thiển và tệ hại.
An trạng nguyên dễ bị lừa như vậy, ai cũng muốn lừa hắn một lần.
Trưởng công chúa mỉm cười, đánh cược xem An trạng nguyên có thể chống lại cám dỗ mỹ sắc của nữ nhân hay không, liệu An trạng nguyên có thể vượt qua được không.
Nàng nhớ lại An trạng nguyên, hắn là một người nhút nhát, dễ đỏ mặt.
Một kẻ ngốc chưa từng thấy thế gian.
Nàng chưa kịp dùng thủ đoạn, hắn đã ngây ngô rồi, gặp những yêu tinh ở chùa Thủy Nguyệt, nàng không tin hắn có thể tự kiềm chế được.
Trưởng công chúa lắc đầu, thở dài nhẹ nhàng, “Cái tên ngốc đó.”
Nàng nói, rồi lại trò chuyện với con vẹt ngũ sắc: “Ngươi nói xem, ta có nên đi xem kịch không?”
Hắn không phải đọc sách thánh hiền sao? Hắn không phải cao cao tại thượng sao? Xem một vở kịch thánh hiền sa ngã, chắc hẳn rất thú vị.
Con vẹt ngũ sắc chỉ biết học nói: “Ngốc! Ngốc!”
Trưởng công chúa vuốt đầu con vẹt ngũ sắc, cười khẽ: “Đi xem thôi, nếu bị người khác lừa mất thì thật đáng tiếc.”
Chùa Thủy Nguyệt có thể có thủ đoạn gì, vẫn là những trò cũ rích.
Một ni cô tên Miểu Thanh được giao nhiệm vụ đối phó với An trạng nguyên.
Miểu Thanh mặc một bộ áo xám rộng, khuôn mặt không trang điểm, đôi mắt xanh biếc, là kiểu mà người đọc sách yêu thích, trông thanh cao và sạch sẽ.
Cô ta hỏi An trạng nguyên, “Thí chủ, đến chùa Thủy Nguyệt để cầu gì?”
An trạng nguyên không cầu gì, chỉ muốn dạo quanh chùa Thủy Nguyệt.
Vậy nên, Miểu Thanh dẫn An trạng nguyên dạo quanh rừng hoa đào ở sau núi.
Xuân sắc tươi đẹp, hoa rơi rực rỡ, người đẹp bên cạnh, nhưng An trạng nguyên lại có chút lơ đãng.
Miểu Thanh nói với hắn ba bốn câu, hắn chỉ đáp lại một câu ngắn gọn.
Miểu Thanh nghĩ An trạng nguyên là người ít nói, cũng không để tâm.
An trạng nguyên nghĩ, sư phụ Miểu Thanh, vẫn còn ồn ào.
Miểu Thanh đột nhiên trượt chân, ngã vào hắn.
Cơ thể mềm mại dưới lớp áo rộng cố tình cọ vào tay hắn, rất ít người có thể chống lại sự quyến rũ dưới áo xám, thân thể gợi cảm vi phạm luân thường đạo lý luôn hấp dẫn hơn.
Nhưng An trạng nguyên vội vàng đẩy cô ta ra, đẩy mạnh đến mức Miểu Thanh sư phụ kêu lên một tiếng, An trạng nguyên cảm thấy không được tự nhiên, mới hơi nghiêng người qua, cách một khoảng, đưa tay đỡ cô.
Miểu Thanh nhíu đôi mày dài mảnh, hơi tỏ vẻ ủy khuất, “An thí chủ, ta không đi nổi nữa, làm phiền ngài đưa ta một đoạn.”
An trạng nguyên nghĩ nam nữ thụ thụ bất thân, nhìn xung quanh, muốn tìm ni cô khác giúp, nhưng trong rừng đào chỉ có họ.
Miểu Thanh làm vẻ mặt mếu máo, An trạng nguyên đành miễn cưỡng dìu cô về chỗ ở.
Nơi ở của Miểu Thanh, giản dị và yên tĩnh.
Không ai nghĩ rằng, đây là một nơi đầy cám dỗ.
Trên tường đối diện cửa treo một bức tranh hoa đào, trước cửa sổ có một chiếc bàn gỗ cũ, một bình trắng, một ấm trà, hai cái chén.
Bình trắng cắm một nhánh đào, thưa thớt vài bông nở, còn vài nụ chưa nở.
Trong phòng có mùi hương nhẹ nhàng, gần như không thể nhận ra.
Miểu Thanh nhất định mời An trạng nguyên uống trà, An trạng nguyên thật tâm nói không khát, không cần.
Miểu Thanh vẫn tự rót trà, đưa cho hắn, hắn không nhận.
Khuôn mặt thanh khiết của Miểu Thanh khuất trong bóng tối, có chút u ám.
Cô oán thán: “An thí chủ, là khinh thường trà này, hay khinh thường Miểu Thanh?”
An trạng nguyên được giáo dục tốt, thấy không tiện để người ta khó xử, đành nhận lấy, uống một ngụm, rồi vội vàng rời đi.
Miểu Thanh lại nói: “Cuối cùng phiền An thí chủ giúp một chút, đưa ta đến giường nghỉ ngơi.”
An trạng nguyên kiên nhẫn dìu cô đến, vén rèm xanh, Miểu Thanh ngồi xuống mép giường, lúc này tay chân lại linh hoạt, đứng dậy, dùng móc nhỏ vén rèm.
An trạng nguyên là người không hiểu phong tình, không muốn ở lại thêm chút nào, liền cáo từ: “Miểu Thanh sư phụ, ta không làm phiền nữa, xin phép đi trước.”
Miểu Thanh sư phụ nghiêng người, cười: “An trạng nguyên, ngài còn đi được sao?”
Trà và hương đều có vấn đề.
Không thể đi.
An trạng nguyên bị làm cho mê man trên chiếc giường giản dị của Miểu Thanh sư phụ.
Nói mê man, thực ra cũng không hoàn toàn mất trí.
An trạng nguyên vẫn tỉnh táo, chỉ là toàn thân mệt mỏi, nóng bừng.
Trong người có ngọn lửa cuồng loạn đâm chỗ này, chỗ kia, bắn ra tứ phía, không tìm được lối thoát.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetMiểu Thanh thành thạo cởi áo, lộ ra thân hình mềm mại trắng nõn.
An trạng nguyên nhắm mắt không nhìn.
Miểu Thanh quỳ nửa người bên cạnh, cúi xuống bên hắn nhẹ nhàng thì thầm: “An trạng nguyên, ngài nhìn xem Miểu Thanh này, thân thể Miểu Thanh này, là sạch sẽ, ngài là nam nhân đầu tiên của Miểu Thanh.”
Khung cảnh đầy gợi cảm.
Trưởng công chúa nhìn trộm qua lớp giấy cửa bị rách.
Nhìn vào, rèm xanh hé mở, Miểu Thanh đang hôn vào tai An trạng nguyên, cái tai đỏ bừng.
An trạng nguyên, thật may mắn.
Vị Miểu Thanh sư phụ này, là một tuyệt sắc, dưới áo xám, cong chỗ cần cong, lõm chỗ cần lõm, thân hình đẹp không kém gì ai.
Chắc hẳn chủ nhân gây ra việc này đã đầu tư lớn để đào tạo ra một người như vậy.
Trưởng công chúa nghĩ, hay là để An trạng nguyên tận hưởng trước?
Nhưng An trạng nguyên, dường như không muốn nhận.
Nghe thấy hắn giận dữ gầm lên: “Đừng chạm vào ta.”
Như một con sói con gầm gừ.
Khá là hung dữ.
Ánh sáng trong phòng không rõ, Trưởng công chúa không thấy rõ nét mặt của An trạng nguyên, chỉ hơi ngạc nhiên, An trạng nguyên dịu dàng, thư sinh của chúng ta cũng có thể nổi giận.
Hóa ra, hắn ta giận là như thế này.
Trưởng công chúa hứng thú tiếp tục xem.
Miểu Thanh thử một chút, An trạng nguyên rõ ràng không thích cô.
Chủ nhân muốn An trạng nguyên tự nguyện bị cám dỗ, như vậy, An trạng nguyên mới có thể tự nguyện dâng hiến mọi thứ.
Miểu Thanh nản lòng, cảm thấy mình không hợp khẩu vị của An trạng nguyên, khoác lại áo xám, rồi vỗ tay vài cái.
Bức tranh hoa đào trên tường chuyển động, lần lượt bước ra vài mỹ nhân trẻ trung.
Có người ngây thơ, có người chín chắn, có người thanh tao, có người nồng nàn, có người đẫy đà, có người mảnh mai, đủ loại.
Trưởng công chúa mỉm cười, lần này An trạng nguyên sao có thể tự kiềm chế được sao?
Một đám nữ yêu tinh, cùng nhau xông vào.
Chủ nhân nói, ai hạ gục được An trạng nguyên, người đó sẽ trở thành phu nhân của trạng nguyên.
Miểu Thanh dịu dàng hỏi: “An trạng nguyên, ngài xem, thích ai không?”
Cô chỉ vào cô nương ngây thơ, “Ngài thấy cô ấy thế nào, đôi mắt to tròn, như mắt nai, ngây thơ, nhìn thật đáng thương.”
Cô nương ngây thơ bước đến bên giường, khẽ đẩy hàn, “Trạng nguyên lang, ngài mở mắt nhìn nô gia một cái đi mà.” Cô ta vừa nói, vừa chạm vào đôi lông mày rậm của hắn.
Nhưng ngay lập tức, chỉ nghe thấy một tiếng “Cút.”
An trạng nguyên không có chút ý thương hương tiếc ngọc nào. Cô nương kia che mặt khóc nức nở.
Miểu Thanh không nản lòng, “Ha ha, trạng nguyên lang không thích gái trẻ, vậy thì, A Lan, ngươi qua đây.”
An trạng nguyên nhắm mắt, không nhìn thấy vẻ đẹp tuyệt trần của các cô gái.
Miểu Thanh liền cười thì thầm bên tai hắn, “Trạng nguyên lang, ngài mở mắt ra nhìn đi, nếu không, ta sẽ hôn ngài đó.”
An trạng nguyên đành phải mở mắt. Bên cạnh hắn lại có thêm một nữ nhân đầy đặn.
Miểu Thanh nói, “Trạng nguyên lang, ngài xem, cô ấy trông như một quả đào chín mọng, cắn một miếng thì đầy nước…”
Cô nương kia đưa tay chạm vào môi hắn. Trên trán An trạng nguyên nổi gân xanh, nghiến răng, “Cút.”
Vị trạng nguyên lang này hoặc là một kẻ ngốc, hoặc không phải là nam nhân. Các cô nươngđẹp thế này mà cũng không muốn.
Các yêu tinh không từ bỏ, nếu đã không nói được thì không cần phí lời, cứ hành động thôi. Có khi làm dần dần, trạng nguyên lang sẽ tự nguyện.
Miểu Thanh vẫy tay, họ mỗi người một cách, bận rộn cởi áo, giày của An trạng nguyên, có người chạm vào cổ họng hắn, có người muốn hôn hắn.
An trạng nguyên giống như Đường Tăng đi lấy kinh, yêu ma quỷ quái, đều muốn cắn một miếng thịt ngọt của hắn.
Nhưng các nữ yêu không thành công, Trưởnh công chúa đá cửa xông vào. Nàng xem kịch đã đủ, thấy An trạng nguyên không vui, liền ra tay giúp hắn.
Vốn dĩ các nữ yêu rất đẹp, mỗi người mỗi vẻ, phong tình vô hạn, nhưng Trưởng công chúa vừa xuất hiện, họ liền mờ nhạt, trở thành những vết bụi cũ trên tường, không còn ánh sáng.
Trưởng công chúa nhẹ nhàng liếc nhìn An trạng nguyên trên giường, An trạng nguyên cũng nhìn nàng.
Chỉ trong chốc lát, ánh mắt hắn trở nên mềm mại, như một dòng nước xuân dưới ánh trăng, dịu dàng, ấm áp.
An trạng nguyên giận dữ, phiền muộn dường như chưa từng xuất hiện, chỉ còn lại một An trạng nguyên dịu dàng, e thẹn.
Các yêu nữ bị dọa sợ, rồi nhận ra chỉ có một nữ nhân xông vào, họ đông người, lại ở trên đất của mình, liền mạnh dạn hơn, la lối, “Ngươi là ai?”
Trưởng công chúa khẽ chạm vào má, suy nghĩ một lát, rồi cười khúc khích, vừa cười vừa bước tới.
“Ta là ai ư, ta là bà nội các ngươi.”
Chưa kịp nhìn rõ Trưởng công chúa ra tay thế nào, vài cô nương đứng trước đã bị đá vào ngực, những người đứng sau mặt trắng bệch, lại thấy Trưởng công chúa rút ra một con dao nhỏ, kéo một cô nương lại, lưỡi dao lạnh lẽo áp vào mặt cô ta, Trưởng công chúa cười nói, “Các ngươi có từng nghe rằng, Trưởng công chúa thích nhất là rạch mặt các cô nương xinh đẹp không?”
Người bị bắt thét lên, những người còn lại quỳ xuống, liên tục xin tha mạng.
Trưởng công chúa bịt tai, nhíu mày, “Ồn chết được, im hết cho ta.”
Không ai dám nói gì thêm, khóc cũng cố nén.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.