Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 2

10:46 chiều – 15/11/2024

4.

Thứ tư Tần Phong đi công tác về, đi cùng anh còn có một chị gái xinh đẹp mặc đồ công sở chuyên nghiệp, tóc cắt ngắn, nhìn rất già dặn.

Tôi ngồi trên sofa chào hỏi họ, Tần Phong chỉ vuốt cằm đáp lại, ánh mắt nhìn về phía tôi không lâu hơn hai giây.

Ánh mắt kia giống như đang nhìn một người xa lạ, không có chút ý định giới thiệu tôi với người kia.

Tôi hơi khó thở, mở to mắt nhìn hai người họ cùng nhau đi vào văn phòng.

Vậy mà anh còn đóng cửa!

Buồn cười, đề phòng tôi đấy à?

Nhưng văn phòng này của tôi là dựng tạm trong phòng Tần Phong, hiệu quả cách âm không tốt.

Mặc dù tôi ngồi ở trong phòng cũng có thể nghe được rõ tiếng cười của chị gái xinh đẹp.

Tai tôi nghiêm túc dán lên tường, nhưng ngoài tiếng cười ra thì không thể nghe thấy tiếng gì khác, rất khó để nghe xem họ đang nói chuyện gì với nhau.

Thư ký Trương ngạc nhiên nhìn tôi đang đứng trên ghế với tư thế vô cùng kì quái: “Cô Đường, cô Đường…”

Tôi lúng túng nhảy xuống ghế: “À, ha ha ha ha, chuyện là… tôi đang đánh muỗi.”

Anh ấy không quá tin, vẻ mặt đã hiểu: “Vậy cô cứ làm đi, cẩn thận là được.”

Như thế này thì nghe kiểu gì, tôi thông minh hơn, chuẩn bị viện cớ mang cà phê vào hóng hớt.

Thư ký Trương ngăn tôi lại: “Cô Đường, tổng giám đốc Tần có lệnh, lúc này nghiêm cấm người khác vào.”

“Tôi vào đưa cà phê.”

“Họ đã có rồi.”

“Thì thôi, tôi không thèm vào.”

Vậy mà lại không cho tôi vào nhìn, chắc chắn đang ở trong đó làm việc không thể để người khác biết.

Đầu tuần thì đối xử với tôi như vậy, vừa quay đầu đã cười cười nói nói với người đẹp khác, tra nam.

Còn lâu tôi mới để ý, không uống cà phê của tôi là do người ta không có lộc uống.

“Ôi ôi ôi, đắng chết mình rồi.”

Bình thường tôi không uống cà phê, lúc này đứng trong phòng trà uống cốc Americano vẫn còn hơi nóng.

Hai cốc đều vào bụng, đến tận lúc nghỉ trưa cũng không buồn ngủ, tôi tỉnh táo nghịch điện thoại.

Nếu Tần Phong không gọi tôi làm việc thì ở công ty sẽ không có ai giao việc cho tôi, đối với tôi mà nói, chuyện này khá thoải mái.

Trước khi tan làm tôi đi vệ sinh, lúc đang chuẩn bị mặc quần đi ra thì có hai nhân viên nữ khác đi vào.

“Kỳ lạ, không phải cô Đường với tổng giám đốc Tần mới là một đôi sao? Sao lại có thêm tổng giám đốc Phùng nữa?”

Bàn tay đang chuẩn bị đẩy cửa đi ra của tôi dừng tại chỗ, hay lắm, ăn dưa khắc sâu vào máu tôi rồi.

“Cô không biết gì sao, mọi người nói cô Đường chỉ là em gái tổng giám đốc Tần thôi. Giống như người trong nhà sắp xếp vào công ty làm ấy, nhìn cô ấy thế thì chắc cũng chỉ là một người đẹp bình hoa thôi. Tổng giám đốc Phùng mới là bạn gái tổng giám đốc Tần, nghe nói thời đại học họ từng yêu đương.”

Tôi nghe vậy thì nắm chặt túi giấy trong tay.

Hay cho một em gái vô dụng, tôi trong lòng họ là như vậy chứ gì, hừ.

“Ồ, khó trách, đúng là có cảm giác tổng giám đốc Phùng và tổng giám đốc Tần hợp nhau hơn, mạnh mạnh liên kết.”

Sau khi họ rửa xong tay đi ra ngoài, tiếng giày cao gót dần nhỏ đi tôi mới ra khỏi phòng.

Đứng trước gương, tôi nhe răng trợn mắt xoa bóp hai chân tê đi vì ngồi xổm của mình.

Không khí tan làm tràn ngập sự ngọt ngào, thư ký Trương đứng trước cửa phòng làm việc chờ tôi: “Cô Đường, hôm nay tổng giám đốc Tần nói cô không còn việc nữa, cô có thể về nhà trước.”

“Hôm nay anh ấy không đưa tôi về sao?”

“Ừm, tổng giám đốc Tần còn có tiệc. Ngài ấy nói cô tự bắt xe về, ngài ấy thanh toán.”

“Đi cùng tổng giám đốc Phùng kia?”

“Ừm, đúng vậy.”

“Ở đâu?”

Thư ký Trương lắc đầu với tôi.

Quả nhiên đàn ông không một ai tốt, đều thấy sắc là quên bạn bè.

Nửa đêm, tôi vừa rửa mặt xong, đang lăn lộn trên giường thì nhận được điện thoại của Tần Phong: “Đường Hi, mua bao cao su mang đến đây cho mình.”

Tôi nổ tung, người này có bệnh hả?

Tôi sợ mình nghe nhầm: “Mua cái gì?”

Anh lại lần nữa nhấn mạnh: “Bao cao su, loại lớn nhất.”

Hả?

Người này… sao có thể để một cô gái trong sáng như tôi đi mua thứ kia được chứ?

Tuy nói là trợ lý riêng nhưng thứ này cũng riêng quá rồi, tôi còn chưa dùng thử đâu.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Tôi tức giận trả lời: “Không muốn, cậu gọi shipper đi.”

“Mình là sếp hay cậu là sếp? Nếu không đi thì tháng này đừng nhận lương nữa.”

Nói xong anh cúp máy.

Uy hiếp chị đây à, nhưng chị đây sợ thật.

Bố tôi sợ tôi không đi làm nên đã dừng chu cấp cho tôi.

Bình thường tôi đều dựa vào tiền lương của Tần Phong trả để sống, cũng may ăn uống đi lại đều tính hết lên Tần Phong nên miễn cưỡng chi tiêu đủ.

Tôi không có khí phách bò ra khỏi giường, thay quần áo xong cầm chìa khóa ra ngoài.

Bây giờ là rạng sáng, nhà tôi tối đen như mực.

Dựa vào ánh sáng yếu ớt của điện thoại, tôi lén lút chạy ra ngoài, vào gara đánh xe.

Cũng may có cửa hàng tự phục vụ 24/7, nếu không tôi xấu hổ chết mất.

Tôi không có kinh nghiệm gì trong việc này, lấy tất cả loại to nhất trên kệ, mỗi thứ hai hộp ném vào trong giỏ.

Kiểu gì cũng đủ dùng.

Loại nào mùi hương gì cũng đủ, lúc tính tiền mới biết thứ này lại còn rất đắt, vượt ngoài dự toán của tôi.

Tôi hơi đau lòng, hôm sau nhất định phải tìm anh để thanh toán mới được.

Cả căn biệt thự, chỉ có phòng anh là còn mở đèn vàng ấm áp.

Tôi nhấn chuông cửa, anh nói từ camera giám sát: “Đi vào, xe đậu trong gara, mang đồ lên phòng ngủ.”

Ha ha, lại còn bắt tôi lái xe vào trong, sợ cảnh sát giao thông nửa đêm chạy đến phạt hay gì?

Nhưng mắng vẫn chỉ là mắng, tôi vẫn ngoan ngoãn làm theo.

Sợ quấy rầy họ “làm việc” tôi lặng lẽ đi lên cầu thang.

Đến phòng anh mới biết, nào có tổng giám đốc Phùng nào, ngay cả bóng của nữ quỷ tôi cũng không thấy, hóa ra tôi mới là người tưởng tượng nhiều.

Trong phòng ngủ mờ tối không một bóng người.

“Hello?”

Lúc tôi đang do dự không biết có nên đi vào hay không, Tần Phong không một tiếng động đi ra từ sau cửa, vươn tay kéo tôi vào trong.

Anh giữ tôi lên cửa, nụ hôn mang theo mùi rượu lập tức rơi xuống.

Sau đó tôi được ôm lấy đặt lên đệm êm mềm mại, hai tay bị giữ chặt bên trên, sức của nam nữ chênh lệch, tôi giãy không ra.

Trong lúc thở dốc, Tần Phong nằm trên người tôi, đưa tay mở túi nhựa bên cạnh.

“Chờ chút, 859 tệ!”

“Hả?”

Anh ngây người, dừng động tác đang làm lại, trực tiếp chuyển khoản qua WeChat cho tôi.

Một giây sau lại ôm lấy eo tôi: “Hi Hi của chúng ta mua nhiều như vậy là muốn đêm nay trải nghiệm cho đủ sao?”

“Vị dưa hấu sao? Anh nhớ em thích.”

Tôi thích dưa hấu nhưng đâu phải thích cái này?

Giọng nói khàn khàn vang lên bên tai, hai mắt mơ màng không thấy rõ vẻ mặt anh, nhưng trên người lại cảm nhận được rõ tình cảm của anh.

Là anh điên rồi, hay là tôi điên rồi?

Lúc mặt anh lại lần nữa ghé sát xuống bên tai tôi, tôi chống tay vào lồng ngực anh: “Tần Phong, em là ai, anh có thấy rõ không?”

Hình như anh hơi ngẩn người, đôi mắt đào hoa nheo lại nhìn tôi thật cẩn thận như đang phân biệt.

Trái tim tôi lạnh đi một nửa, thì thào: “Em không phải Phùng Lệ.”

“Em biết, em là nhóc nghịch ngợm.”

“Anh mới nghịch ngợm.”

Tôi thở dài một hơi, dần thu bàn tay đang chống cự của mình lại.

Lúc kết thúc, ga giường phòng ngủ chính đã sớm trở nên hỗn loạn, tôi được Tần Phong mang đến phòng ngủ khách, lúc này mới có thể đi ngủ.

Khi tỉnh lại trời đã chạng vạng tối, gối đầu trong tay đã trống rỗng.

Tôi nhìn chằm chằm quần áo loạn xạ và áo somi nam mặc trên người, kí ức hoang đường tối qua lại xuất hiện.

Tôi ôm mặt, đây là… chuyện gì vậy.

Cả đêm không về nhà, điện thoại chỉ nhận được mấy tin nhắn lẻ tẻ.

Trong đó có tin nhắn bố tôi mới gửi sáng nay: [Con gái bố thật giỏi, vậy mà lại chủ động ở lại làm thêm giờ, bố rất vui.]

Bố của con ơi, đây gọi là làm thêm giờ sao?

Con gái của bố bị người ta ăn sạch sành sanh rồi, bố còn ở đó mà khen ngợi!

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận