Xuống máy bay, tôi không về nhà ngay mà đến thăm công ty của bố tôi trước.
4 năm ở nước ngoài đủ để tôi thâu tóm tất cả thế lực của bố tôi ở nước ngoài mà ông không hay biết. Ông ấy chưa bao giờ có tài năng kinh doanh, trước đây dựa vào mẹ tôi, sau đó dựa vào quan hệ, bây giờ cùng đường nên muốn lợi dụng hôn nhân của con cái.
Thấy không nắm được tôi, ông ta đã nhắm đến Ninh Tùy vừa mới tròn 20 tuổi.
Buổi tiệc cuối năm của công ty rất náo nhiệt, các cổ đông và giám đốc đều có mặt, nhưng tôi không báo cho bố tôi biết tôi đã trở về. Tôi muốn đánh một đòn bất ngờ.
Trong tiểu thuyết, sự hắc hóa của Ninh Tùy ngoài tuổi thơ bi thảm còn có cuộc hôn nhân kinh doanh thất bại. Cậu ấy cưới em họ của Ninh Ninh là Ninh Ương. Ninh Ương có tính cách công chúa, bắt nạt và vu khống cậu ấy, khiến cậu ấy cùng đường rồi gặp được một giám đốc có năng lực và tầm nhìn trong công ty của bố tôi.
Hai người liên kết mạnh mẽ, chỉ là vị giám đốc đó vẫn còn một chút thiện ý, nhưng Ninh Tùy đã không còn tin vào cái đẹp của nhân gian.
Nhưng sự thay đổi của tôi đã trở thành cánh bướm, đưa cốt truyện chính đi xa tít mù khơi, nhưng tôi cũng biết, ý đồ xấu xa của bố tôi không bị cánh bướm đập động làm lệch hướng, ông ta vẫn là một người không xứng đáng làm cha.
Không ngoài dự đoán, tối nay, Ninh Tùy sẽ bị ép đính hôn với em họ của tôi, hai ngày nữa sẽ tổ chức lễ đính hôn.
Tôi đi đến công ty lấy tài liệu mà trợ lý đã chuẩn bị sẵn, sau đó lên xe đến bữa tiệc thường niên.
Khách sạn lung linh chìm trong ánh đèn vàng rực rỡ, những ly rượu lắc lư chứa đựng không biết bao nhiêu âm mưu và dục vọng. Tôi từng hoài nghi, không biết năm xưa Ninh Tùy đã làm thế nào để vượt qua thế giới quyền lực đầy tính toán này.
“Đây là con trai của tôi! Nào, Tiểu Tùy!” Ninh Viễn Tri vỗ vai Ninh Tùy, đẩy cậu vào trung tâm của mọi ánh nhìn, trong khi tôi lặng lẽ đứng nép mình giữa đám đông, chờ đợi thời khắc thích hợp để xuất hiện.
Tôi phải đảm bảo rằng Ninh Tùy không bị tổn thương, đồng thời phải một lần giải quyết mọi chuyện. Nếu không, cả tôi và thằng bé đều sẽ khó mà thoát thân.
Ninh Tùy dường như đã nhìn thấy tôi trong đám đông, cậu trở nên căng thẳng, trông như sắp bước về phía tôi.
Tôi vội vã vẫy tay ra hiệu cho cậu đừng nhìn, lúc ấy cậu mới từ từ cúi mắt, để mặc cho ánh nhìn của mọi người dò xét.
Trái tim tôi như bị một đấm mạnh một nhát. Cậu rất ngoan, nhưng điều đó không khiến tôi vui chút nào.
“Đây là Tiểu Tùy sao? Ôi chao! Đã lớn đến thế rồi à?” Bác tôi vừa cười vừa vỗ vai Ninh Tùy, nhưng cậu bé chỉ đứng yên đó, lặng lẽ chờ đợi sự phán xét từ những người lớn.
Tại sao cậu không phản kháng? Chỉ cần cậu phản kháng một chút thôi, tôi sẽ không kìm được mà bước tới, kéo cậu ra sau lưng tôi.
Ninh Tùy và Ninh Ương đã gặp nhau. Khi cả hai bên gia đình sắp bắt đầu đi vào câu chuyện chính, tôi mới theo kế hoạch lộ diện từ giữa đám đông.
“Khoan đã.”
Tôi mỉm cười khoác tay Ninh Tùy, hướng về phía Ninh Viễn Tri nói: “Ba à, sao ba về gặp em họ mà không nói với con một tiếng?”
Khi khoác tay Ninh Tùy, tôi có thể cảm nhận được sự căng thẳng của cậu ấy. Tim tôi bỗng chốc hẫng một nhịp, nhưng tôi vẫn tiếp tục: “Ba vừa bảo con quay lại công ty lấy tài liệu, con đã mang tới rồi. Ba có muốn xem qua không?”
Nhìn sắc mặt Ninh Viễn Tri biến đổi, tôi cười rạng rỡ: “Trời cũng đã khuya rồi, hôm qua ba bảo phải để Tiểu Tùy nghỉ ngơi nhiều để còn cao thêm nữa mà. Vậy con và Tiểu Tùy về trước nhé?”
Ninh Viễn Tri không dám ngăn tôi, chỉ có thể kìm nén cơn giận trong lòng, giả vờ làm một người cha từ ái trước mặt mọi người, sau đó cùng tôi và Ninh Tùy bước ra khỏi khách sạn.
Tôi và Ninh Tùy đi trước, Ninh Viễn Tri bước phía sau. Tôi nghe ông ta nhẹ nhàng nói: “Ninh Ninh, con và Tiểu Tùy thân nhau từ lúc nào vậy?”
Tôi không quay đầu lại, lạnh lùng đáp, lưng quay về phía ông ta: “Ba à, từ khi ba chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người cha.”
Nói xong, tôi không buồn quan tâm đến phản ứng của ông ta, đưa tài liệu cho trợ lý rồi kéo Ninh Tùy lên xe.
Chiếc xe chạy xa dần. Có lẽ do xe của tôi cách âm quá tốt, tiếng ồn ào bên ngoài ngày càng nhỏ. Tôi nắm tay lái, Ninh Tùy ngồi ở ghế phụ, nhưng tôi lại có thể nghe rõ tiếng thở của thằng bé.
Một hơi thở đậm mùi hormone nam tính trưởng thành.
Tôi lại một lần nữa nhận ra, đứa bé từng nằm khóc trong lòng tôi thực sự đã lớn thế này rồi. Trong lòng có chút buồn man mác.
Con người khi buồn bã hay bị lạc vào vòng xoáy cảm xúc, càng nghĩ càng nhiều, lại càng chìm sâu hơn.
Trong xe quá yên tĩnh, dù sao khi xưa cũng là tôi bỏ đi mà không lời từ biệt, nên cuối cùng tôi cũng không nhịn được mà bắt đầu trò chuyện với Ninh Tùy: “Bây giờ em đang học ở đâu?”
“Vụ đại.”
“Học thế nào rồi? Chị nhớ hồi trước em học cũng tốt lắm mà, haha…”
“Cũng ổn.”
Thấy cậu bé không có hứng thú trả lời, tôi đành đi thẳng vào vấn đề: “Tùy, chị là người nhà của em, cũng sống hơn em mấy năm, chị phải khuyên em mấy điều.”
Chúng tôi xuống xe, đi về phía căn hộ của tôi.
“Ninh Ương tuyệt đối không phải là lựa chọn tốt, Ninh Viễn Tri chỉ muốn dùng em để ràng buộc chú chị, để ông ta dễ bề làm ăn thôi.”
“Vậy em nên cưới ai?” cậu ấy hỏi tôi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi sững lại, nhất thời không biết phải trả lời thế nào, chỉ nghĩ một chút rồi nói: “Cưới người mà em yêu. Người không yêu nhau thì không thể sống chung suốt đời được, chị không thể nhìn em cả đời không hạnh phúc.”
“Nhưng bây giờ em đã không hạnh phúc rồi.” Ninh Tùy nói, đôi mắt đen của cậu ấy ánh lên, mạnh mẽ giống như có thể xuyên thấu tất cả, khiến tôi không nói nên lời.
Hai người chúng tôi đứng im lặng trước cửa căn hộ, trước kệ giày chỉ có một đôi dép.
“Không sao đâu, Tùy à, em có quyền yêu ai mà em muốn, chị sẽ không can thiệp hay chia rẽ hai đứa, em có quyền yêu thương.”
“Vậy bây giờ chị định làm gìờ? Tìm bạn gái cho em à?” Cậu ấy tiến lại một bước, khoảng cách giữa chúng tôi dần thu hẹp.
“Chị đi suốt 4 năm, không để lại tin tức gì, không gọi cho em một cuộc, không nhắn một lời, giờ lại về lo chuyện chung thân đại sự của em sao?”
“Chị có biết em thích kiểu người thế nào không? Chị có biết em thích ai không? Nếu đã bỏ mặc em, sao còn quay về? Quay về rồi, khi nào chị lại đi?”
Cảm xúc của Ninh Tùy dường như có chút mất kiểm soát, đôi mắt cậu đỏ hoe, hơi thở gấp gáp, giọng nói run rẩy, như một chú chó con đang dựng lên tất cả hàng rào phòng vệ nhưng trái tim vẫn đau đớn khôn nguôi.
Là tôi đã thay đổi, còn Ninh Tùy thì chưa từng. Tôi có chút tự trách.
Ở nước ngoài, tôi phải đối phó với những trở ngại cùng nhiệm vụ mà bố và mẹ kế giao cho, mất không ít thời gian để lăn lộn trong chốn danh lợi. Mỗi khi đêm đến, đứng trên ban công, tôi cầm điện thoại mà không biết phải làm sao để gọi cuộc điện thoại ấy.
Khi đó tôi luôn nghĩ rằng trên đời này không có gì là không thay đổi. Tôi cũng vậy, Ninh Tùy cũng vậy. Cậu ấy có thể dựa vào tôi, nhưng không thể dựa mãi. Những điều trẻ con cho là mãi mãi thật ra cũng chẳng phải là mãi mãi.
Nhưng cậu ấy vẫn là đứa trẻ núp sau cánh cửa, cắn chặt môi để không khóc thành tiếng, chờ đợi một người đến bật đèn trong căn phòng tối lên.
Tôi nhẹ nhàng ôm lấy cậu ấy, bàn tay vỗ về như lần đầu chúng tôi gặp mặt, nhẹ giọng nói: “Là chị sai rồi, xin lỗi Tùy.”
Cậu ấy vùi đầu vào cổ tôi, tôi dễ dàng cảm nhận được hơi thở nặng nề của cậu ấy phả lên da mình. Tôi nghe cậu ấy thì thầm: “Chị luôn nói muốn em hạnh phúc, nhưng không có chị, em sẽ chẳng bao giờ hạnh phúc.”
Tôi không nhìn thấy đôi mắt đen của cậu ấy ẩn hiện giữa mái tóc tôi chứa đầy tình cảm.
Tôi cũng không nghe thấy cậu ấy lại khẽ nói thêm: “Mãi mãi không.”
–
Ninh Viễn Tri muốn hẹn tôi nói chuyện, chuyện này tôi đã đoán trước được từ lâu, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Dù đã xuyên đến đây khá lâu, nhưng tôi vẫn chưa quen được với những ngày tháng tranh đấu này.
Cách hẹn rất đặc biệt, trên bàn ăn sáng ông ta nói thẳng luôn với tôi, nói muốn tìm cho tôi một người chồng.
Dương như quyết tâm nếu không thể bán con trai thì bán con gái vậy.
Tôi rất không hài lòng với việc sắp đặt hôn nhân của ông ta, nhưng khi ông ta cho tôi xem ảnh của thiếu gia nhà họ Lưu, tôi lập tức nghĩ, hôn nhân sắp đặt cũng không phải là không thể.
Ít nhất là anh ta rất đẹp trai.
Tôi đã có quá nhiều may mắn, là nữ phụ ác độc nhưng không bị giết, không bị sỉ nhục, so với kết cục ban đầu đã tốt hơn rất nhiều.
Tiếp theo, tôi chỉ cần qua được sinh nhật 24 tuổi, cũng là ngày Ninh Ninh chết, tôi sẽ chính thức thoát khỏi vai nữ phụ ác độc này, có thể làm chính mình, có thể trở lại là Ninh Ninh.
Sau khi Ninh Viễn Tri nói xong, tôi suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng gật đầu đồng ý, dù sao bây giờ ông ấy cũng không làm gì được tôi.
Không ngờ Ninh Tùy lại phản ứng mạnh nhất, cậu ấy mạnh tay đập đũa xuống bàn, quát bố tôi: “Không được!”
Ninh Viễn Tri cau mày: “Tùy, đừng làm loạn, bố đang lo chuyện chung thân đại sự của chị con.”
“Chung thân đại sự?” Ninh Tùy nhìn tôi, ánh mắt tối lại, “Chị cũng nghĩ nên theo ý bố sao?”
Theo cách của Ninh Viễn Tri thì lợi nhiều hơn hại. Đến lúc đó tôi vạch trần sơ hở của ông ta, ông ta sẽ sụp đổ, công ty rơi vào tay tôi có thể giữ lại được, vậy thì tôi và Ninh Tùy cũng có thể thoát thân.
“Chị không có ý kiến.” Tôi nói với Ninh Tùy. “Chị cũng đã 24 rồi, cũng nên suy nghĩ một chút.”
“Suy nghĩ…” Ninh Tùy nhìn tôi, cười lạnh một cái, “Đúng là nên suy nghĩ một chút.” Nói xong cậu chống tay vào bàn, đứng dậy rồi lên lầu.
Đứa trẻ này chưa qua giai đoạn dậy thì à?
Ninh Viễn Tri nhìn tôi, ánh mắt đầy thắc mắc, tôi thật muốn tát vào mặt ông ta, ông nghi hoặc, tôi thì không nghi hoặc à?
Nhưng tôi vẫn mỉm cười: “Bố, có chuyện gì sao?”
“Không sao,” ông ta cười khoái chí, như sợ tôi đổi ý, liền nói: “Vài hôm nữa bố sẽ hẹn người nhà họ Lưu, để mọi người gặp nhau.”
“Được ạ.”
–
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.