Ngựa của Tiêu Khâm vốn là một đôi với Lưu Quang, càng khiến nó khó kiềm chế, phát điên chạy loạn.
Ta nhìn mình trong gương đồng.
Những điều này chỉ mới là bắt đầu.
Mưu tính khổ tâm bấy lâu, từ từ sẽ đến.
Ta sẽ đòi lại tất cả.
19.
Tô Vân Tường tuy không cam lòng làm thiếp, nhưng cũng không còn đường nào khác.
May mà Tiêu Khâm rất si tình với nàng ta, cũng không chê vết thương trên mặt nàng ta.
Ngày ngày ân ái mặn nồng.
Ngày hôm đó, Thanh Vũ đến báo, nói Tô Vân Tường và Y Nguyệt cãi nhau.
Nguyên nhân là hai người gặp nhau trong vườn hoa, Tô Vân Tường vốn không thích Y Nguyệt, dựa vào việc mình là quý thiếp, thân phận cao hơn Y Nguyệt, liền tìm cớ bắt nàng phạt quỳ.
Y Nguyệt miệng lưỡi cũng không tha người, bóng gió châm cbọn hắnc Tô Vân Tường là đồ xấu xí.
Tô Vân Tường tức giận vô cùng, lập tức đánh nhau với Y Nguyệt.
Y Nguyệt về liền kêu đau bụng, gọi đại phu đến xem.
Có hỉ rồi.
Thiếp thất có con trước chính thất, vốn không phải chuyện gì vẻ vang trong những gia đình quyền quý.
Nhưng Tiêu Khâm rất vui mừng, đây là đứa con đầu lòng của hắn.
Tay hắn tuy đã phế, nhưng chỉ cần có hài tử, vinh quang của Tiêu gia vẫn còn hy vọng.
Hắn cảm kích sự hiền huệ và độ lượng của ta.
Trong âm thầm hứa hẹn khi đứa trẻ ra đời, nếu là nhi tử, sẽ ôm đến trong viện của ta nuôi dưỡng.
Liên tiếp mấy ngày, Tiêu Khâm đều ngủ lại chỗ Y Nguyệt.
Tô Vân Tường ở trong viện của mình, đập vỡ rất nhiều bình hoa và chén trà.
20.
Một thời gian sau, Y Nguyệt an tâm dưỡng thai.
Tô Vân Tường cũng im ắng.
Mãi đến khi phủ đệ đổi sang quần áo mùa đông, Tô Vân Tường đã nhiều ngày không gặp, hôm nay mặc một chiếc áo khoác nhỏ màu mật ong kết hợp với váy lụa màu vàng nhạt, bước vào chính sảnh một cách uyển chuyển.
Từ khi mặt bị thương, nàng ta vẫn luôn dùng khăn voan che mặt.
Lúc này, trên mặt không có bất kỳ vật che nào, nhưng vết sẹo dữ tợn đó đã gần như biến mất không còn dấu vết.
Trước đây, nàng ta vốn chỉ thích ăn mặc như nam nhi, lần này cố ý ăn mặc, chỉ khiến Tiêu Khâm đứng bật dậy khỏi ghế.
“Tương Tương, mặt của nàng, sao lại khỏi rồi?”
Tô Vân Tường như chim én nhỏ lao vào lòng Tiêu Khâm.
“Khâm ca ca, chàng đừng không cần ta nữa. Ta chỉ còn lại chàng thôi.”
Tô Vân Tường nhìn qua vai Tiêu Khâm, chậm rãi cong môi với ta.
Chớp mắt đã sang xuân, Tô Vân Tường lại có chút không ổn.
Giọng nói của nàng ta bắt đầu trở nên khàn khàn, lông trên cơ thể trở nên rậm rạp.
Thậm chí cả yết hầu cũng hơi nhô lên.
Nếu như trước đây, khi nàng ta cải trang thành nam giới, môi hồng răng trắng, trông giống như một công tử mặt ngọc.
Bây giờ mặc đồ nam, quả thực khó có thể phân biệt được.
Theo thời gian, nàng ta càng ngày càng giống một người nam nhân.
Tô Vân Tường khắp nơi tìm lương y.
Nhưng không ai biết, rốt cuộc chuyện này là thế nào.
Điều khiến nàng ta khó mà mở miệng hơn nữa là, trong chuyện phòng the, nàng ta có tâm mà không có lực.
Hoàn toàn không thể đáp ứng nhu cầu của Tiêu Khâm.
Lúc đầu, Tiêu Khâm còn nhẹ nhàng an ủi.
Sau đó bắt đầu tránh mặt Tô Vân Tường.
Tô Vân Tường không cam lòng, dùng một số thủ đoạn ấm áp.
Không nghĩ tới, trời xui đất khiến ở giữa lại khiến nha hoàn Bích Vân vẫn luôn hầu hạ bên cạnh nàng ta leo lên giường thành công.
Tô Vân Tường rút roi định đánh Bích Vân một trận, nhưng bị Tiêu Khâm ngăn lại.
Trong lúc tranh chấp, Tô Vân Tường rút kiếm trên tường.
21.
Hạ thể của Tiêu Khâm toàn là máu, cả đời này không thể có con nữa.
Tình cảm của hắn đối với Tô Vân Tường, cuối cùng cũng hoàn toàn tan biến.
Sau khi tỉnh lại, hắn liền hét lớn bảo người đi giết chết ả tiện nhân đó.
Kiếp trước vì Tô Vân Tường mà không tiếc thông đồng với giặc phản quốc, lần này hai người cuối cùng cũng đi đến bước này.
Ta ôn tồn an ủi.
“Phu quân yên tâm.”
Không cần hắn dặn dò, Tô Vân Tường đã sớm bị ta đưa lên đường.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetY Nguyệt vội vã chạy đến, hoảng sợ sinh non.
Sinh hạ một nam hài sau đó buông tay nhân gian.
Ta bế đứa trẻ đến cho Tiêu Khâm xem.
“Phu quân ngươi nhìn, đứa trẻ này có giống chàng không?”
Tiêu Khâm cố gắng chống người dậy nhìn.
“Rất giống. Vãn Tranh, nàng phải chăm sóc tốt cho hắn, sau này nó chính là đích tử của nàng.”
Ta hôn lên trán nó.
“Đó là lẽ đương nhiên, dù sao đứa trẻ này cũng mang dòng máu Thẩm gia của chúng ta.”
Biểu cảm của Tiêu Khâm có một thoáng trống rỗng.
“Ngươi nói cái gì?”
“Ta nói, đứa nhỏ này không phải giống của Tiêu Khâm ngươi, là con thứ của đường huynh ta. Nhưng không sao, sau này nó sẽ là thế tử của Vĩnh Dũng Hầu.”
“Ngươi có ý gì?” Sắc mặt Tiêu Khâm ngờ vực: “Y Nguyệt tiện nhân kia, chẳng lẽ…”
“Đương nhiên không phải đứa trẻ của Y Nguyệt, đứa trẻ đó không thể sống được. Ngươi thật ngốc, ngươi nhìn nó xem, sao có thể là trẻ sơ sinh mới chào đời được?”
Ta cười lên.
“Tiêu Khâm, ta hận không thể uống máu ăn thịt ngươi, sao lại có thể nuôi hài tử cho ngươi được? Cho dù Tương Tương của ngươi không cắt đứt mệnh căn của ngươi, ngươi cũng sẽ không có con. Dù sao thì Kim Dịch Đan, ngươi chưa từng ngừng dùng một ngày nào.
“Yên tâm, vinh quang của cả Tiêu gia mà các người tính toán giữ gìn, ta sẽ để hài tử của Thẩm gia chúng ta giữ gìn thật tốt.”
Ta đắp lại chăn cho Tiêu Khâm.
“Được rồi, phu quân. Ngươi nên lên đường rồi.”
22.
Vĩnh Dũng Hầu Tiêu Khâm tráng niên mất sớm.
Ta là phu nhân của hắn, đã nhiều lần khóc ngất tại tang lễ.
Sau khi Tiêu Khâm hạ táng, ta đến ngoại thành tiễn Y Nguyệt.
Y Nguyệt mặc một chiếc váy vải thô, tóc búi cao bằng một chiếc khăn vuông, không còn chút dáng vẻ của một ca nữ phong tình.
“Hôm đó, nàng ta bị chó hoang cắn chết.”
Nàng mím môi cười cười lên: “Tô tiểu thư kia ngày nào cũng thích giả nam nhi, cuối cùng chính mình lại càng ngày càng giống nam nhi, sao lại không phải là cầu được ước thấy.”
Y Nguyệt có chút hoang mang.
“Chỉ là không biết như thế nào làm được?”
Ta cười cười.
Tô Vân Tường bị thương ở mặt, lại bị Y Nguyệt nhiều lần châm chọc, đương nhiên nghĩ đủ mọi cách để tiêu sẹo.
Bích Vân bên cạnh nàng ta có tham vọng, nhưng vì Tô Vân Tường phá tướng nên vẫn luôn bị đánh mắng.
Ta thuận thế tìm người đưa phương thuốc lưu thông máu, hóa ứ, tiêu sẹo đến tay Tô Vân Tường qua Bích Vân.
Đúng là phương thuốc trị sẹo tốt do Lưu đại phu nghiên cứu.
Chỉ là trong thuốc được trộn thêm dâm dương hoắc và hùng tằm nga.
Hai loại thuốc này sinh dương bổ tinh, vốn là dùng cho nam giới.
Y Nguyệt nhìn ta.
“Trước đây ta tưởng phu nhân không tranh không giành, không ngờ là ta kém cỏi. Quả nhiên là nữ nhi của Thẩm tướng, tính toán cẩn thận, từng bước từng bước.” Ta nói: “Cũng đa tạ cô nương giúp đỡ.”
Y Nguyệt cười rạng rỡ.
“Ta vẫn là câu nói kia, ta cam nguyện vào cuộc báo thù, phu nhân không cần bận tâm.”
Y Nguyệt vì cứu người cha già bị bệnh trong nhà, buộc phải bán mình vào Lệ Xuân Lâu.
May mà nàng có giọng hát hay, tú bà cũng không tệ, đồng ý với yêu cầu bán nghệ không bán thân của nàng.
Cho đến ngày Tô Vân Tường và Tiêu Khâm đến Lệ Xuân Lâu.
Tô Vân Tường giả làm công tử nhà giàu ăn chơi trác táng, bắt các cô nương trong lầu đến phòng của bọn hắn rót rượu.
Hôm đó, nàng chỉ làm theo lời tú bà dạy, kính quý nhân một chén rượu.
Thế mà Tô Vân Tường lại ghi hận.
Tô Vân Tường sai người đánh nàng một trận, còn cướp đi số tiền ít ỏi còn lại trên người nàng.
Người cha già ở nhà không đợi được thuốc cứu mạng.
Ta đưa cho Y Nguyệt ngân phiếu và lộ dẫn đã chuẩn bị sẵn.
Y Nguyệt không khách sáo, đưa tay nhận lấy.
Nàng lên xe ngựa.
“Thẩm tiểu thư.” nàng nói: “Sau này không gặp lại.”
Xe ngựa từ từ rời đi.
Bầu trời xanh ngắt vô tận.
23.
Trưởng công chúa điện hạ xin hoàng thượng ban ân, cho ấu tử của ta thừa kế tước vị.
Còn ta, tuổi còn trẻ, đã trở thành lão thái quân của Hầu phủ.
Lần này, cuộc sống giàu sang của ta mới chỉ bắt đầu.
-HẾT-
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.