Tiết Lân cười cười: “Ta đã bẩm báo phụ hoàng, có ý định cưới Tam tiểu thư làm vợ, hôm nay thấy có người giả mạo thay thế Tam tiểu thư, cho nên đến đây bất bình thay cho Tam tiểu thư.”
Hắn đây là cố ý mượn danh nghĩa bệ hạ đến đè ép chúng ta. Sắc mặt huynh trưởng khó coi, ta nháy mắt với đại tỷ, nàng tiếp nhận Thư Nhạn từ trong tay ta, đè nàng ta lại.
Ta đi tới trước mặt huynh trưởng, cười nói: “Nếu chỉ là có ý, vậy chính là vẫn chưa quyết định, mặc kệ Thư Nhạn có phải là Tam tiểu thư phủ tướng quân chúng ta hay không? Nàng trước tiên vẫn là một cô nương trong sạch, Tam hoàng tử nói như vậy, nếu bệ hạ cuối cùng không ban hôn cho Thư Nhạn và ngài, vậy chẳng phải là muốn Thư Nhạn đi chet sao? Lời ngài nói hôm nay đã hủy thanh danh Thư Nhạn rồi.”
Tam hoàng tử vội la lên: “Vậy đương nhiên là phải định ra!”
Ta cười nói với tân khách chung quanh: “Các vị đều là người có danh tiếng trong kinh, thay Thư Nhạn làm chứng, cho dù nàng có phải là Tam tiểu thư phủ tướng quân hay không, Tam hoàng tử đều muốn cưới nàng, không nghĩ tới Tam hoàng tử lại thâm tình như thế.”
Tam hoàng tử tức giận: “Thư Nhạn chính là Tam tiểu thư của phủ tướng quân!”
Bên ngoài truyền đến giọng của Nhị hoàng tử, ta lôi kéo huynh trưởng lui về phía sau. Ta đã lựa chọn Nhị hoàng tử làm đồng minh, vào thời khắc mấu chốt, khi cần vị đồng minh này ra mặt đương nhiên nên ra mặt.
Có quan hệ mà không chiếm, đó là kẻ ngốc. Nhị hoàng tử cười đến gần: “Tam đệ thật đúng là thâm tình, ta đã phái người đi báo cho phụ hoàng lời đệ nói muốn cưới Thư Nhạn rồi, chắc hẳn không lâu nữa thánh chỉ tứ hôn sẽ được ban xuống.”
Tiết Lân sắc mặt trắng bệch: “Ngươi!”
Tiết Hành không cho hắn cơ hội nói chuyện, đến gần Vân Dao: “Đây là Tam tiểu thư mới nhận về phủ tướng quân nhỉ? Quả nhiên thật giống Nhị tiểu thư, ngay cả tính tình cũng đoan trang giống như Đại tiểu thư.”
Hắn cười híp mắt nhìn cha: “Lão tướng quân đã tìm lại đượ ái nữ, nhất định phải hết lòng yêu thương đó nha.”
Tiết Hành nói ngắn ngủi vài câu, sau đó lập tức định xong chuyện Vân Dao chính là Tam tiểu thư phủ tướng quân. Sau này sẽ không còn ai dám nghi ngờ nữa.
Nghi ngờ thân phận của Vân Dao, cũng chính là nghi ngờ quyết định của Nhị hoàng tử. Cả nhà chúng ta cùng nhau tạ ơn Tiết Hành, đại tỷ gắt gao che miệng Thư Nhạn, không cho nàng ta phun ra một chữ.
Chỉ chốc lát sau, thánh chỉ tứ hôn đã tới. Khác với Tiết Lân không có mẫu tộc dựa vào, mẹ ruột của Tiết Hành chính là trung cung Hoàng hậu. Có nàng ở trong cung trợ giúp, sự tình trở nên đơn giản hơn rất nhiều.
Tiết Lân không cam lòng quỳ xuống tiếp chỉ, Thư Nhạn lại vênh váo tự đắc. Lúc rời đi, nàng ta hung tợn nhìn người một nhà chúng ta: “Các ngươi chờ cho ta, một ngày nào đó ta sẽ giet hết tất cả các ngươi!”
Ánh mắt của nàng ta rơi vào trên người Vân Dao và ta: “Sau này ta chính là Tam hoàng tử phi, các ngươi nhìn thấy ta phải hành lễ dập đầu!”
Ta phớt lờ nàng ta, đóng chặt cửa lớn.
Chẳng bao lâu nữa, nàng ta sẽ khóc lóc sướt mướt đến cầu xin phủ tướng quân.
10.
Còn chưa tới nửa tháng, Thư Nhạn đã đỏ mắt ngăn xe ngựa của ta và mẹ lại.
“Mẹ, mẹ thật sự mặc kệ con sao?”
Trong nửa tháng này, Thư Nhạn ỷ vào bản thân mình sắp trở thành Tam hoàng tử phi, không thể nói là không càn rỡ. Đầu tiên là chạy đến Chu gia muốn quấy rầy hôn sự bình thường của đại tỷ.
Sau khi không như ý, nàng ta lại truyền tin cho Chu tiểu lang quân đang hồi kinh nói đại tỷ cấu kết với người khác. Hoàn hảo, Chu tiểu lang quân không chỉ không tin, còn viết cả một quyển tấu sớ luận tội Tam hoàng tử.
Chu tiểu lang quân mấy năm nay ở trong quân doanh rèn luyện, đã có quan hàm. Tam hoàng tử đang muốn lôi kéo hắn về phe mình, hiện giờ toàn bộ đều thua trong tay Thư Nhạn.
Chu tiểu lang quân hồi kinh ngày thứ hai, lập tức đến phủ Nhị hoàng tử. Như thế chính là bày rõ lập trường. Tam hoàng tử tức giận đến mức muốn giet người.
Ta thay mẹ vén rèm kiệu lên. Mẹ cười lạnh: “Ta cũng không phải mẹ ngươi.”
Thư Nhạn đẩy tỳ nữ lên kiệu, quỳ gối dưới chân mẹ ta, vọng tưởng dùng lại chiêu trước kia khiến mẹ mềm lòng. Nhưng nàng ta không biết, những chuyện nàng ta làm với đại tỷ đã hoàn toàn khiến mẫu thân hết hy vọng.
“Mẹ, con và Tiết Lang sắp thành hôn, nhưng con không có của hồi môn, con cũng là con gái ruột của người, con phải đi từ phủ tướng quân ra.”
Mẹ không chút lưu tình đạp lên vai nàng ta: “Cút!”
Thư Nhạn bị kéo xuống, nàng ta sẽ không biết, trước khi nàng ta đến ta đã bôi thuốc mắt cho mẹ: “Thân thể mẹ càng ngày càng không tốt, Thư Nhạn trải qua những chuyện này cũng nên trưởng thành rồi, nếu gặp lại, nàng cũng sẽ quan tâm quan tâm đến thân thể mẹ hơn.”
Nhưng Thư Nhạn vô dụng, khi nàng ta nhìn thấy mẹ, mỗi một chữ nàng ta nói ra đều là vì lợi ích của chính mình, ngay cả một câu quan tâm thân thể mẹ cũng không có.
Điều này làm cho người mẹ yêu thương nàng ta mười mấy năm, làm sao có thể không lạnh lòng, làm sao có thể không thất vọng?
Thư Nhạn sau khi bị kéo xuống, mắng vào mặt mẹ: “Trên đời này có người mẹ như bà sao?! Bà đây là muốn ta đi tìm chet, muốn ta đi tìm chet mà!”
Nàng ta trở thành tân nương duy nhất ở Thượng Kinh không có của hồi môn, đi ra từ nhà cô mẫu bên phía nhà chồng.
11.
Trong nửa năm Tiết Lân và Thư Nhạn thành hôn, phủ tướng quân không một ai đến phủ Tam hoàng tử, thậm chí đối mặt với sự bái phỏng của bọn họ, phủ tướng quân cũng đóng cửa không gặp.
Ta và Nhị hoàng tử càng thân thiết, trong kinh đã truyền ra tin tức ta và Nhị hoàng tử muốn nghị thân.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTiết Lân rốt cuộc ngồi không yên, hắn hiểu được mình đã hoàn toàn mất đi chỗ dựa của phủ tướng quân, Thư Nhạn cũng đã trở thành đứa con bị vứt bỏ của phủ tướng quân.
Mà Nhị hoàng tử không chỉ có nhà mẹ có thể dựa vào, bây giờ còn sắp có phủ tướng quân làm nhạc trượng dìu dắt. Hắn chắc hẳn là định tạo phản giống như kiếp trước, nhưng hắn lấy đâu ra binh lực đây?
Tiết Lân cùng đường, vậy mà lại binh hành hiểm chiêu. Nếu hắn không cách nào có được trợ lực của phủ tướng quân phủ, cho dù có phải hủy hoại ta, cũng không thể để cho Nhị hoàng tử có được sự trợ giúp của phủ tướng quân.
Hắn bảo Thư Nhạn hẹn ta ra gặp mặt, cho dù biết đây là hồng môn yến, ta cũng vui vẻ đến chỗ hẹn. Tiết Hành nhướng mày hỏi ta: “Ngươi không sợ sao? Thủ đoạn của tam đệ ta nổi tiếng là dơ bẩn.”
Ta cười trả lời hắn: “Sợ chứ, điện hạ có nguyện ý giúp ta không?”
Hắn cười khẽ, nghiền nát thức ăn cá trong tay ném vào trong ao: “Đương nhiên hết sức tương trợ.”
Đêm hôm đó, ta uống chén rượu trước mặt Thư Nhạn, không bao lâu sau, Tiết Lân say khướt đi tới. Ta đã sớm được Tiết Hành mang đi khi Thư Nhạn ra ngoài.
Mà người bị tráo đổi đang nằm trên giường chính là Trương quý nhân, người Tiết Lân yêu đương vụng trộm trong cung. Tiết Hành giả mạo bút tích của Tiết Lân, viết thư cho Trương quý nhân.
Bọn họ hiển nhiên không phải lần đầu tiên vụng trộm. Trương quý nhân đã quá quen thuộc, rất nhanh đã giả mạo thành tỳ nữ của mình ra khỏi cung.
Tiết Lân bị đuốc trong tay thị vệ chiếu tỉnh. Tiết Hành khoanh tay dựa vào cây cột bên cạnh, ánh mắt di chuyển xuống nói một câu: “Yếm uyên ương màu đỏ, vẫn là tam đệ có phẩm vị.”
Hắn nhếch môi cười không rõ ý tứ, giơ tay lên: “Bắt lại, mang vào cung, giao cho bệ hạ.”
12.
Bệ hạ giận dữ, tức đến ngất đi, Trương quý nhân bị ban chet tại chỗ, Tiết Lân thì bị giam giữ trong ngục. Chỉ với tội danh này, đương nhiên không đủ để Tiết Lân chet.
Huống chi, bệ hạ coi như là vì thể diện của mình, cũng không có khả năng chiêu cáo thiên hạ Tiết Lân phạm tội bất chính. Lúc này, nếu muốn đóng đinh Tiết Lân, vậy phải khiến hắn nổi danh.
Tiết Hành là tay lão luyện trong quan trường, không cần ta nói thêm gì, trong lòng hắn đều biết rõ.
Ngày hôm sau trên triều đình, Chu tiểu lang quân vạch trần chuyện Tiết Lân từng có ý lôi kéo huynh ấy, hơn nữa còn hứa hẹn với huynh ấy, chỉ cần giúp hắn khởi binh mưu phản, ngày sau hắn đăng cơ làm đế, sẽ lập tức phong hầu cho Chu tiểu lang quân.
Bệ hạ tức giận, phán xét xét nhà lưu đày, lúc xét nhà đã tìm ra chứng cớ hắn thông đồng với địch. Lần này lưu đày cải án trảm lập quyết.
Thư Nhạn làm Tam hoàng tử phi cũng không thể thoát khỏi liên quan. Ngày Tiết Lân, Thư Nhạn bị ch//ém đầu, cũng chính là nơi kiếp trước cả nhà chúng ta bị ch//ém đầu.
Đại tỷ bảo ta nhắm mắt, huynh trưởng nói cho ta biết sẽ không đau đâu. Cha mẹ hối hận không kịp, chúng ta lại không muốn tha thứ cho bọn họ.
Cho dù cho tới bây giờ, Thư Nhạn sắp chet đến nơi, cũng không thể tiêu trừ khoảng cách của chúng ta đối với cha mẹ.
Ta nhìn Vân Dao đang thay ba huynh muội chúng ta cầm áo choàng, nhịn không được đưa tay muốn sờ mặt nàng.
Nàng lại cho rằng ta muốn áo choàng: “Nhị tỷ, muội đã may thêm một lớp nhung, mặc vào rất ấm áp, một chút cũng không lạnh.”
Ta kiềm nén nước, mắt sờ sờ đầu nàng: “Phải, không lạnh chút nào.”
13.
Tiết Hành đăng cơ làm đế, tất cả mọi người cho rằng ta sẽ vào cung làm hậu. Ngay cả Tiết Hành cũng nghĩ như vậy, hắn đưa Phượng ấn cùng chiếu thư tới cho ta.
Ta đều trả lại hết. Hắn có chút kinh ngạc nhướng mày: “Nàng không muốn?”
“Phải, ta không muốn.”
Ta và hắn bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hắn kiềm chế nhu tình, mỉa mai nở nụ cười: “Nàng coi thường ta?”
Ta lắc đầu: “Thư gia không thể trở thành ngoại thích.”
Một khi con gái Thư gia vào cung, như vậy dù Thư gia có cố gắng thế nào cũng không thoát khỏi vận mệnh trở thành ngoại thích.
Từ xưa đến nay, cho tới bây giờ chỉ có thuần thần mới có thể nhận được một kết cục tốt, mà ngoại thích thì xưa nay luôn trường thịnh bất suy. Động một chút là tử tội diệt tộc.
Ngón tay thon dài của Tiết Hành gõ gõ phượng ấn: “Suy nghĩ thêm một chút, không vội.”
Ta bình tĩnh nói: “Vài ngày nữa ta sẽ trở về phòng thủ biên cương, so với tranh giành tình cảm với một đám nữ tử trong cung, bệ hạ không cảm thấy để cho ta thay ngươi đi trấn thủ biên cương sẽ tốt hơn sao?”
Trầm mặc thật lâu, cuối cùng Tiết Hành nở nụ cười: “Cũng đúng, nhị tiểu thư có chí lớn, là do ta đường đột, vậy chúc nhị tiểu thư đi thuận buồm xuôi gió, mọi việc đều thuận lợi.”
“Thần, tạ chủ long ân.”
[HẾT]
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.