09
Chương trình đã quay xong, phần tiếp theo là phần hoang đảo.
Hòn đảo này thực sự hoang vu.
Mỗi ngày đều phải làm nông và công việc tay chân để đổi lấy tiền bạc của tổ tiết mục, cùng một số vật phẩm sinh hoạt cơ bản.
Tôi nhìn xuống tay chân nhỏ bé của mình, thật sự là dây thừng chuyên chọn chỗ nhỏ mà đứt… Chỉ cần nghe thông báo thôi đã thấy ngột ngạt, tức giận đến run rẩy, điều này khiến tôi cảm thấy lạnh lẽo trong lòng!
Hứa Trình khoẻ mạnh, làm nhiều việc, nhưng vì trợ giúp nữ khách quý số 3 cùng nam khách quý số 4, anh ấy đem rất nhiều tiền của mình cho số 4, khuyến khích hắn mua hoa tươi giá cao trên đảo tặng cho số 3.
Số 3 không biết gì, nhận hoa rồi lại ngượng ngùng tặng lại cho Hứa Trình.
Hứa Trình hối hận nghiến răng nghiến lợi: “Sớm biết như vậy, không bằng để số 4 mua thùng gà rán cho rồi.”
Buổi tối tôi trở lại lều trại, mệt đến phát điên, nói kiếm tiền quá khó khăn, tôi muốn bắt đầu cho họ đặt trước vé vào cửa tang lễ của tôi, ai chi nhiều tiền thì có thể ngồi lên quan tài của tôi, người đứng đầu có thể cùng tôi an táng.
Nam khách mời số 2 lặng lẽ tìm đến tôi, bảo tôi đừng nói lời ngốc nghếch, tiền của hắn ta có có thể chia cho tôi một ít. Cũng đúng, hắn tốt nghiệp học viện thể thao, so với Hứa Trình còn có thể làm nhiều hơn.
Làn da bánh mật của hắn ta có chút đỏ, hắn ta nói với tôi: “Tôi làm việc nhiều, phát động nhiệm vụ ẩn nên tiền tăng gấp đôi, tổ tiết mục phát tôi 1500, cho cô 1314, còn lại 186 là tôi giữ.”
Tôi:…
Thấy tôi chần chừ không nhận, hắn ta tưởng tôi ngại cầm thành quả của hắn nên ra vẻ thoải mái nói: “Không sao, cô không cần lo lắng, tôi là sinh viên thể dục, nghỉ ngơi hai ngày là ổn thôi.”
Tôi:…
Đúng lúc này, sau lưng truyền đến một thanh âm quen thuộc: “Hứa Phái Phái, lại đây.”
Biểu cảm của Tống Bạc Hành trong ánh đêm mờ mịt khó phân biệt.
Hắn liếc nhìn số 2, thấp giọng chất vấn tôi: “Em muốn nhận 1314 tệ của người ta sao?”
Má ơi, câu nói xấu hổ như vậy lại bị Tống Bạc Hành nghe được.
Tôi xấu hổ giả vờ mất trí nhớ: “A, anh nói cái gì? Gần đây tôi hay quên, có phải tôi bị chứng Alzheimer không?”
Tống Bạc Hành hừ lạnh một tiếng: “Em quả thật rất đào hoa.”
Tôi không dám phụ họa, chỉ có thể nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Mấy ngày nay anh đi làm gì vậy? Ha ha, anh trở về vụng trộm yêu đương, tôi vụng trộm phát tài không ngủ được.”
Tống Bạc Hành dừng bước, thần sắc yên tĩnh: “Hứa Phái Phái, em thật sự muốn giả vờ như vậy sao?”
Tôi ngậm miệng, không trả lời.
Mấy ngày sau Tống Bạc Hành còn ở trên đảo, nghe nói công ty bọn họ có kế hoạch khai phá hòn đảo này trở thành điểm du lịch cao cấp.
Mà hắn cũng không tìm tôi nữa.
Trong lòng tôi bắt đầu ngứa ngáy, muốn tới gần hắn, muốn nói chuyện với hắn một chút.
Đêm trăng tối gió lạnh, tôi rốt cuộc cũng chặn Tống Bạc Hành lại, khoa trương hắt xì một cái: “Tôi bị cảm một chút, hẳn là do bạo lực lạnh làm hại.”
Tống Bạc Hành không nói tiếp, tôi liền tiếp tục nói: “Ở đây, mỗi ngày sáng sớm đã bị gọi dậy, tôi cuối cùng cũng hiểu những con gà cứ dậy sớm là lại kêu.”
Nói đến đây, tôi cũng có chút buồn ngủ.
Tống Bạc Hành còn đang bận việc của mình, không có tiếp lời.
Lúc này, khách mời của chương trình bảo tôi nói có nhiệm vụ mới, nói cơm tối còn cần một loại nấm, cần có người đi hái.
Tôi đành phải lĩnh thẻ nhiệm vụ, cùng những người khác chia nhau đi tìm.
Nhưng tôi không biết, tôi nhìn lầm phương hướng tổ tiết mục chỉ.
Tất cả mọi người đều tự đi rừng rậm phía Đông, nơi đó thường có người hoạt động, mà tôi đi phía Tây, hai hướng hoàn toàn khác, tôi đi vào khu rừng nguyên sinh chưa kịp khai thác của hòn đảo này.
Người quay phim của tôi đang đợi tôi ở cửa rừng phía Đông, tôi không biết, tưởng chỉ mang theo một chiếc Go Pro của riêng mình là đủ rồi.
Huống hồ tôi muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, để sớm trở lại tiếp tục quấy rối Tống Bạc Hành.
Cầm đèn pin đi thật lâu, cuối cùng tôi cũng hái được nấm trên hình.
Đang lúc vui vẻ, dưới chân lại bỗng nhiên trống rỗng! Tôi đã rơi vào một cái bẫy cũ.
Trước mắt tối sầm, tôi ngất đi.
10
Ước chừng qua mấy chục phút, tôi mới từ từ tỉnh lại.
Đèn pin nhấp nháy vài lần rồi tắt hẳn.
Các thiết bị điện tử trên người đã bị hỏng khi tôi rơi xuống, tôi không thể liên lạc với ai bên ngoài.
Trong đêm tối gào thét núi rừng gió, sự sợ hãi tràn đầy trong lòng tôi.
Tôi dồn toàn bộ sức lực, cuối cùng cũng bò lên được từ cái hố sâu vài mét.
Tôi lập tức hô to: “Cứu, cứu…”
Người không tới, ngược lại lại thu hút một con gấu nâu đang đi kiếm ăn.
Tiếng thở hồng hộc cực kỳ đáng sợ, tôi nhớ tới tin tức gấu nâu ăn thịt người thì co cẳng bỏ chạy, gấu nâu ở phía sau gắt gao đuổi theo.
Mà lúc này phía trên rừng rậm, cũng xuất hiện một chùm sáng, cùng tiếng vang thật lớn.
Tôi ngửa đầu nhìn, là trực thăng của Tống thị!
Là Tống Bạc Hành tới cứu tôi!
Tôi chạy như điên trong rừng, chạy về phía bãi đất trống nơi trực thăng có thể đậu.
Mà gấu nâu cũng bị tiếng máy bay dọa sợ, nhất thời không dám tiến lên nữa.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Hứa Phái Phái, Hứa Phái Phái!”
Tôi chưa bao giờ nghe Tống Bạc Hành lo lắng gọi tên tôi như vậy.
Ngay sau đó, anh như một vị thần từ trên trời giáng xuống, nhảy từ thang máy bay xuống đất!
Tôi thoát khỏi sự truy kích của gấu nâu, giờ phút này đã hoàn toàn mất lực, ngồi phịch bên cạnh cây khô.
Thấy hắn nhảy xuống đất chạy về phía tôi, tôi như sống sót sau tai nạn hô hắn một tiếng: “Tống Bạc Hành!”
Tống Bạc Hành đột nhiên dừng lại cách đó 10 mét, bước chân không hề di chuyển.
Sắc mặt hắn trắng bệch, là thần sắc khẩn trương chưa bao giờ có.
Hắn hạ thấp giọng: “Phái Phái, đừng nhúc nhích.”
Lúc này, tôi mới phát hiện, bên cạnh khúc gỗ có một con rắn đang phun xà độc chậm rãi tới gần tôi.
Trong lòng tôi chỉ có một ý nghĩ, xong rồi.
Chẳng qua trước khi kết thúc, tôi muốn một lần cuối cùng, dùng sức nhớ kỹ mặt Tống Bạc Hành.
Nước mắt tôi thoáng chốc tràn đầy hốc mắt, trong miệng thì thào tên của hắn.
Trong lòng nghĩ, nếu sớm nói cho hắn biết tôi thích hắn thì tôi đây sẽ không có tiếc nuối.
Tôi nhắm mắt lại, chấp nhận sự an bài vô tình của số phận.
Một giây sau, đau đớn lại không kéo tới.
“Bịch…” một tiếng, tôi nghe thấy tiếng rắn độc rơi xuống đất.
Mở mắt ra, tôi thấy Tống Bạc Hành đứng nguyên tại chỗ.
Hắn cầm súng săn trong tay, trầm tĩnh bắn chết rắn độc.
Tôi không thể chịu đựng nổi cảm xúc lẫn lộn này, trước mắt tối sầm lại, không đứng vững được.
Một giây trước khi ngã xuống, Tống Bạc Hành đã đến trước mặt tôi.
Hắn ôm chặt lấy tôi, giống như không bao giờ muốn tách ra nữa: “Tìm được em rồi, Phái Phái.”
11
Khi tôi tỉnh dậy, nghe nói Tống Bạc Hành đã nổi giận với nhóm chương trình, thậm chí có lúc định rút vốn ngừng quay.
Trên người tôi không có thương tích gì lớn, Hứa Trình ở bên cạnh chăm sóc tôi.
“Phái Phái, em tỉnh rồi? Không thấy khó chịu chứ?”
Ánh mắt Hứa Trình cực kỳ ân cần, tôi lấy lại tinh thần, trêu ghẹo anh ấy: “Ha ha, không sao, cũng chỉ là bị gấu và rắn đuổi mà thôi.”
Ánh mắt Hứa Trình lại ẩm ướt, giọng khàn khàn: “Em chạy lung tung gì vậy, anh lo cho em gần chết.”
Tôi chấn động: “Anh, anh bình thường một chút, em sợ.”
Bên cạnh gối là điện thoại của tôi, đã được sửa chữa.
Tôi mở điện thoại, phát hiện hình như bị người ta ấn lung tung vào một khu vực nào đó, phía sau còn vận hành vài chương trình, tôi tắt từng cái một.
Tống Bạc Hành vào cửa, thấy tôi không có gì đáng ngại, mới thở phào nhẹ nhõm.
Tôi nói với hắn rằng tôi ổn: “Chương trình sắp kết thúc rồi, kế tiếp chỉ còn một phần, độ thảo luận trên mạng rất cao, tất cả mọi người đều thích xem chương trình của chúng ta, Tổng giám đốc Tống đại lượng, để chúng tôi quay xong đi.”
Tống Bạc Hành vừa định từ chối, lại thấy ánh mắt khẩn cầu đáng thương của tôi, suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng đồng ý: “Vậy đồng ý với tôi, không có chuyện như vậy phát sinh nữa.”
Tôi vội vàng gật đầu.
“Em có tiền sử hạ đường huyết, sau này phải chú ý bổ sung nhiều đường.”
Tống Bạc Hành đưa cho tôi một khối chocolate, tôi đang muốn nhận lấy, hắn lại đem chocolate bẻ thành hai nửa.
Nửa còn lại đưa cho Hứa Trình.
“Hai anh em các người đều có bệnh hạ đường huyết, ăn một chút đi.”
Tôi cắn miếng chocolate, khẽ hô một tiếng: “Làm sao anh biết hai chúng tôi là…”
Hứa Trình vỗ vỗ đầu tôi: “Ngốc muốn chết, người ta đã biết từ lâu rồi.”
Tống Bạc Hành thản nhiên nói: “Lúc gặp Tạ Lâm, hắn cầm tư liệu về em và Hứa Trình trong tay.”
Tôi:…
Bảo sao lúc ấy hắn yên tâm quay về Châu Cảng.
Nhớ tới đêm đó, tôi ít nhiều có chút chột dạ, cúi thấp đầu xuống.
Tống Bạc Hành là người bận rộn, sau khi sắp xếp xong cho tôi, lại bay đến Úc bàn chuyện làm ăn.
Sau bài báo về hoang đảo, chúng tôi về nhà nghỉ ngơi vài ngày.
Thật không ngờ Hứa Trình đã mua cho tôi một chiếc xe.
Một chiếc coupe, ngoại hình rất đẹp.
Hứa Trình ném chìa khóa xe cho tôi: “Porsche Taycan, rất thích hợp cho các cô gái hay lái xe hàng ngày.”
Tôi chạy tới nhìn, làm bộ thất vọng lắc đầu: “Hóa ra không phải Xiaomi SU7.”
Hứa Trình sắc mặt xanh mét, nói muốn tôi canh ba chết.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.