7.
Sau bữa sáng, tôi và Giang Trinh Uyển ngồi cạnh nhau trên ghế sofa.
Hiếm khi có ngày cuối tuần rảnh rỗi, tôi liền tranh thủ chút thời gian để hỏi rõ chuyện của cô ấy.
Ăn rồi, tôi không thể cứ thế mà không giúp đỡ người ta, dù sao những việc tôi có thể giúp, tôi sẽ cố gắng hết sức.
Theo lời Giang Trinh Uyển, cô ấy có thể chạm vào đồ vật trong nhà một cách bình thường, nhưng lại không thể chạm vào tôi.
Vì vậy, tôi đoán rằng cô ấy chỉ có thể chạm vào những vật vô tri vô giác.
Tôi đưa tay ra chạm vào cô ấy, và đúng như dự đoán, tôi thấy tay mình xuyên qua lòng bàn tay cô ấy, giống như xuyên qua một hình chiếu từ máy chiếu phim.
Sắc mặt Giang Trinh Uyển trở nên trắng bệch.
“Sao có thể như thế được?”
“Đã nói rồi mà.”
Tôi thẳng thừng chỉ ra: “Cô đã chết, bây giờ cô là một con ma.”
Cô ấy từ từ chớp mắt, đôi môi nhỏ đỏ như máu hơi hé mở, trông như bị tổn thương nặng nề.
“Chả trách bọn họ đều sợ tôi như vậy…”
Hóa ra giờ cô ấy mới biết.
Tôi tiếp tục nói: “Theo thông lệ thông thường… những hồn ma còn lưu lại nhân gian đều là vì có tâm nguyện chưa hoàn thành. Cô có tâm nguyện gì không?”
Giang Trinh Uyển im lặng một lúc lâu không trả lời tôi.
Cô cúi đầu, dường như rất chán nản, chưa thể chấp nhận được sự thật rằng mình đã chết.
Tôi nói: “Tôi biết cô rất buồn, nhưng trước hết đừng buồn vội.”
Cô không phản ứng, vẫn chìm đắm trong nỗi buồn của mình.
Một lúc sau, cô bắt đầu thút thít khóc.
Tôi thật sự không giỏi an ủi người khác.
Suy nghĩ một hồi, tôi lấy cây búa đập lưng bên cạnh, bắt đầu gõ nhẹ vào vai cô ấy, hy vọng giúp cô ấy thả lỏng.
Nhưng Giang Trinh Uyển lại khóc dữ dội hơn.
“Vậy nên… cô không phải là chồng của tôi?”
“Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi thực sự không phải…”
Giang Trinh Uyển lại im lặng.
Nước mắt màu máu của cô ấy tuôn xuống như nước lũ, thật may mắn vì không có thực thể, nếu không tôi chắc phải lau nhà cả ngày mất.
Suy nghĩ một lúc, tôi lấy laptop ra, tranh thủ lúc cô ấy khóc mà bắt đầu chỉnh sửa video.
Tôi là một biên tập viên hậu kỳ, việc làm thêm giờ là chuyện thường, thời gian rất quý giá, không thể lãng phí.
Đang khóc nửa chừng, cô ấy nức nở quay sang nhìn tôi.
“… Cô không an ủi tôi sao?”
“An ủi thế nào?”
Tôi bối rối: “Tôi đâu có cách nào khiến cô sống lại.”
“Dù vậy, cô cũng nên an ủi tôi một chút.” Cô ấy nói trong ấm ức.
Được rồi, vẫn còn tính cách tiểu thư.
Tôi đặt chuột xuống, khoanh tay lại đầy bất lực.
“Nói xem, cô cần gì?”
Giang Trinh Uyển im lặng rất lâu, lo lắng quay đầu nhìn tôi.
“Tôi muốn… tôi muốn tìm chồng của mình.”
8.
Tôi cau mày suy nghĩ một hồi lâu rồi hỏi: “Cô có nhớ tên anh ta không?”
“Không nhớ.”
“Vậy hình dáng thì sao?”
“Cũng không nhớ…”
“Ít nhất thì nơi quê quán anh ta cô cũng phải biết chứ?”
Giang Trinh Uyển liếc nhìn tôi đầy thận trọng, rồi lại lắc đầu.
Tôi hít một hơi thật sâu, cảm thấy đau đầu.
“Thế này thì khó quá. Cô chỉ có duy nhất cái tên của mình, thậm chí còn không chắc là đã gả đi hay chưa, thì làm sao mà…”
Tôi chưa kịp nói hết câu, liền thấy Giang Trinh Uyển mím môi, trông như sắp khóc.
Tôi lập tức đầu hàng.
“Tôi sẽ thử xem.” Tôi nói.
“Nhưng tôi không đảm bảo sẽ tìm thấy.”
Cô ấy nín khóc, mỉm cười.
“Không sao… chỉ cần cô chịu giúp ta, tôi đã rất vui rồi.”
Đột nhiên, cô ấy lùi lại và cúi chào tôi thật sâu.
Cô ấy nói: “Cảm ơn cô, Kỳ Tảo.”
Không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, nhưng dường như nước mắt máu trên khuôn mặt của Giang Trinh Uyển đã nhạt đi.
9.
Theo lý mà nói, tôi không nên nhận chuyện này.
Tìm người, nói thì dễ, làm mới khó, huống hồ người này còn không biết là đã mất từ đời kiếp nào.
Nhưng không hiểu sao, nhìn dáng vẻ thất vọng của Giang Trinh Uyển, tôi không nỡ từ chối.
Vì công việc bận rộn, tôi chỉ có thể tận dụng thời gian rảnh mỗi ngày để tìm kiếm trên mạng.
Kết quả dĩ nhiên là không có gì.
So với tôi, Giang Trinh Uyển dường như không có chút vội vàng nào.
Có lẽ để đáp lại lòng tốt của tôi, cô ấy càng chăm chỉ hơn khi đảm nhận tất cả việc nhà.
Một hôm, tôi ngủ quên khi đang cầm điện thoại, tỉnh dậy thì đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.
Dạo này nhờ phúc của Giang Trinh Uyển, chất lượng cuộc sống của tôi được nâng cao rõ rệt.
Buổi sáng thức dậy là có bữa sáng nóng hổi, buổi trưa đi làm có cơm hộp ngon lành, buổi tối còn có một bữa tiệc thịnh soạn.
Nhà không giống như đang ở với một hồn ma, mà giống như có một nàng tiên ốc sống cùng.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetCứ thế này, chưa tìm được người, có khi tôi đã tăng lên mười cân mất.
Tôi ra khỏi giường, mang đôi dép lê rồi bước ra phòng khách.
Giang Trinh Uyển ló đầu ra từ sau cánh cửa trượt của bếp, giọng vui vẻ như một chú chim buổi sáng: “Chờ một chút nhé, sắp xong rồi.”
Tôi gật đầu, liếc thấy trên bàn bếp có cốc nước, liền cầm lên nhấp một ngụm.
Không nóng không lạnh, nhiệt độ vừa phải.
Chả trách đàn ông đều muốn cưới vợ.
Ai mà không muốn có một người vợ chứ.
Một lúc sau, Giang Trinh Uyển mang đĩa há cảo chiên và cháo bò trứng ra ngoài, trên cánh tay còn treo một hộp cơm.
“Hôm nay, tôi làm rau cải xào tỏi và sườn kho cho cô.”
Cô ấy nói: “Khi mở nắp nhớ cẩn thận, có chút nước sốt đấy.”
“Biết rồi.”
Tôi cầm hộp cơm để sang một bên, vừa ăn sáng vừa lướt điện thoại.
Giang Trinh Uyển bay lượn quanh tôi, khóe mắt tôi thoáng thấy chân cô ấy, bỗng cảm thấy có gì đó không ổn.
Tôi dừng lại, chăm chú nhìn đôi chân cô ấy.
“Giang Trinh Uyển.”
“Ừ?”
Tôi trầm ngâm: “Cô có thấy không, chân của cô hình như bị mất một đoạn rồi.”
10.
Cô ấy chậm rãi cúi đầu nhìn chân mình, rồi lại nhìn tôi.
“Có sao?”
Tôi nhìn kỹ thêm một lúc.
Việc này tôi không có kinh nghiệm, chỉ dựa vào cảm giác, không thể đưa ra phán đoán chính xác.
Có lẽ tôi nhìn nhầm?
Giang Trinh Uyển vẫn ngoan ngoãn đứng bên cạnh bàn.
Tôi liếc đồng hồ trên tường, đã tám giờ bốn mươi, nếu không đi ngay thì sẽ muộn mất.
Tôi nhanh chóng ăn nốt chỗ cháo còn lại, cầm theo hộp cơm, rồi vẫy tay chào Giang Trinh Uyển.
“Tôi đi làm đây, cô ở nhà nhớ giữ mình, đừng mở cửa cho người lạ.”
Giang Trinh Uyển có vẻ nửa hiểu nửa không, khẽ gật đầu.
11.
Khi tôi tan làm và về đến nhà, đã là mười một giờ đêm.
Tôi nhập mật mã vào cửa, phát hiện nhà không bật đèn.
Giang Trinh Uyển ngồi cô độc trên ghế sofa, lặng lẽ đợi tôi.
Nghe thấy tiếng tôi về, cô ấy chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt đen như hố sâu nhìn chằm chằm vào tôi.
Bất giác, tôi nghĩ đến quá khứ.
Trước khi tôi chuyển đến căn nhà này, cô ấy cũng đã từng lặng lẽ ngồi nhìn trăng một mình như vậy sao?
Cô ấy đã nghĩ về điều gì?
Tôi nhẹ nhàng khép cửa lại.
“Cô ở nhà một mình có buồn chán quá không?”
Tôi cẩn thận hỏi: “Hay là, chúng ta nuôi một con mèo nhé?”
Cô ấy dừng lại một chút, rồi mỉm cười lắc đầu.
“Không cần đâu.”
Cô ấy nói: “Tôi cảm thấy rất vui rồi.”
Tôi định nói thêm gì đó, nhưng đột nhiên nhận ra đôi chân ma của Giang Trinh Uyển lại ngắn thêm một đoạn.
Nhờ ánh trăng, lần này tôi thấy rõ mép váy cưới đỏ của cô ấy chỉ còn dài đến bắp chân.
… Trước đó rõ ràng còn chạm đến mắt cá chân mà.
Tại sao lại như vậy?
Điều này là tốt hay xấu đối với cô ấy?
Giang Trinh Uyển nhận thấy vẻ mặt nghiêm trọng của tôi, lo lắng hỏi: “Kỳ Tảo, có chuyện gì vậy?”
Lời nói đến miệng rồi lại nuốt xuống.
Trước khi làm rõ sự việc, tôi không muốn khiến cô ấy lo lắng không cần thiết.
Vì vậy tôi nói: “Không có gì, tôi hơi đói. Cô có thể làm chút đồ ăn khuya cho tôi không?”
12.
Tôi lập tức xin nghỉ vào ngày hôm sau.
Sáng sớm hôm sau, tôi giả vờ đi làm nhưng thực chất bắt xe đến chợ đồ cổ.
Chợ đồ cổ ở Lâm Thành rất phức tạp, trong đó có một cửa hàng nhỏ do cậu tôi mở.
Quan hệ giữa tôi và cậu không được tốt lắm, bình thường cũng không qua lại nhiều, chủ yếu vì cậu lúc nào cũng thần bí khó hiểu, nói chuyện không hợp.
Nhưng tình thế đến nước này, tôi chỉ còn cách liều thử, đến hỏi cậu xem sao.
Đi qua hai góc cua, tôi vén rèm bước vào một cửa hàng nhỏ có tên là “Âm Dương Hành.”
Vừa bước vào, tôi liền bị một con quạ mổ mạnh vào đầu.
“Biến! Biến!”
Tôi đuổi con quạ đi, khó chịu phàn nàn: “Cậu ơi, cậu không quản con chim của mình được sao?”
Người đàn ông sau quầy nghe vậy liền thở hắt ra, trợn mắt.
“Xem con nói năng kìa. Không nói đàng hoàng thì cút ra ngoài cho cậu!”
Tôi vừa định đáp trả, thì ông ấy đột nhiên thay đổi sắc mặt, túm lấy cổ áo sau của tôi và kéo mạnh tôi qua.
Tôi khó hiểu giãy giụa.
“Cậu làm gì thế?”
“Còn dám hỏi làm gì!”
Ông ấy nhấn vào trán tôi, mặt đầy vẻ nghiêm trọng: “Con đã dính phải đại họa rồi!”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.