Skip to main content

Chương 24: Tu Luyện Độ Khí Thuật

6:04 sáng – 16/02/2025
Mã QR
Quét mã để đọc trên điện thoại

Tuyết đầu đông đến nhanh mà đi cũng chóng.

Không giống tiết Đại Hàn tuyết rơi như lông ngỗng phủ kín đất trời, cũng chẳng như tiết trời đầu xuân mưa lẫn tuyết giăng giăng, tuyết chỉ nhẹ nhàng tụ lại nơi chân trời, rồi từ từ rơi xuống mặt đất khô cằn.

Ra khỏi đại môn phường thị, Trần Mặc đi một đoạn, chợt phát hiện có điều bất ổn.

Hắn nhớ rõ ràng, khi đến, bản thân đã để lại một vệt bánh xe, sau vệt bánh xe là dấu chân không sâu không cạn của hắn.

Nhưng giờ đây, những dấu vết này đã bị giẫm đạp đến hỗn loạn.

Nếu chỉ có vậy, Trần Mặc cũng chỉ cho rằng trong lúc hắn bán lương, có tu sĩ khác tới phường thị, nhưng trớ trêu thay, ngay bên ngoài đại môn phường thị, chỉ có dấu vết hắn để lại một canh giờ trước!

Rõ ràng, mấy người này không hề vào phường thị.

Vậy là…?

Trần Mặc khẽ nhíu mày, trong lòng dấy lên dự cảm.

Xem ra hắn đã bị bọn cướp tu sĩ nhắm tới!

Hắn liếc nhìn sắc trời, suy nghĩ một lát, rồi vẫn chọn lên đường. Nhưng lần này, hắn cố ý đi đường vòng, tốn thêm gần một canh giờ mới trở về được căn nhà gỗ nhỏ bên cạnh thửa linh điền ở phía bắc Cổ Trần phường thị.

Trên đường đi, bình yên đến lạ.

Không hề gặp phải bất cứ chuyện cướp bóc nào!

“Quả nhiên cẩn tắc vô áy náy!”

Trần Mặc thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn sẽ không vì Hỏa Diễm Chưởng tiểu thành, lại có Lam Mãng Bào hộ thân mà tự phụ tới mức muốn đối đầu trực diện với bọn cướp.

Ai biết đối phương có thực lực gì?

Hắn chỉ là một linh thực phu trồng trọt, đánh đấm làm chi cho mang tiếng?

Về đến căn nhà gỗ, Trần Mặc cuối cùng cũng cảm thấy an tâm đôi chút.

Hắn đốt lò than, cởi bỏ áo bông dày cộm, ngồi bên lò sưởi, lật quyển “Độ Khí Thuật” đã tốn mười lăm lượng linh sa mua từ Ngưu gia phô tử ra, nghiền ngẫm.

Thiên tư, căn cốt hay ngộ tính của Trần Mặc đều không có gì xuất sắc.

So với những tu sĩ tiên môn, chỉ có thể coi là tầm thường.

Mãi đến khi sắc trời dần tối, hắn mới lĩnh hội được phần nào phương pháp tu luyện của môn “Độ Khí Thuật” này.

Bên kia, Chúc An, Lâm Khánh khổ sở chờ đợi mấy canh giờ, thấy sắc trời đã ngả về chiều, vẫn không thấy bóng dáng con mồi, bèn chửi bới vài câu, rồi quay trở về sào huyệt.

Liệu chừng con mồi kia hẳn đã ở lại phường thị qua đêm, ngày mai lại đến canh giữ!

Đêm khuya, Trần Mặc khép lại quyển “Độ Khí Thuật”.

Giây phút kế tiếp, bảng thông tin trước mắt cuối cùng cũng xuất hiện biến hóa.

Trong cột Pháp thuật có thêm một hàng:

【Độ Khí Thuật (chưa nhập môn): 1/50】

Chưa nhập môn, điểm kinh nghiệm giảm một nửa.

Hắn lôi từ dưới giường ra một bao lương, dựa theo phương pháp dẫn khí độ khí được ghi chép trong sách, bắt đầu thử nghiệm khiến cho những hạt linh đạo này thai nghén sinh mệnh.

Linh khí tụ tập nơi đầu ngón tay hắn, cuối cùng, dưới sự nỗ lực không ngừng, mười cân linh đạo đã hỏng hoàn toàn.

Trần Mặc lại tốn không ít công sức, từ mười cân linh đạo hỏng chọn ra bảy hạt no tròn, linh khí sung mãn, còn những hạt khác, giờ phút này đã mất hết linh khí, triệt để hóa thành phàm vật vô dụng.

Nếu lúc này ăn vào, cũng sẽ dần dần dẫn đến suy vong!

“Mười cân chỉ được bảy hạt…” Trần Mặc cười khổ.

Cũng khó trách Ngụy Vô Úy lại hào phóng đem môn công pháp này bán “rẻ” cho hắn.

Với tỷ lệ thành công này, nếu muốn thông qua ươm giống để kiếm tiền, chẳng phải là lỗ vốn đến chết sao!

Đương nhiên, những linh thực phu bình thường sau khi bị đả kích, rất có thể sẽ chọn từ bỏ, nhưng Trần Mặc thì khác, hắn có “bàn tay vàng”!

Mở bảng thông tin:

【Độ Khí Thuật (chưa nhập môn): 5/50】

Mười cân lương, trực tiếp cho hắn 5 điểm kinh nghiệm!

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Theo tốc độ này, muốn cho môn pháp thuật này đạt tới cảnh giới Thuần Thục, đại khái cần khoảng bốn năm trăm cân!

Đương nhiên, đây mới chỉ là tỷ lệ thành công khi chưa nhập môn, nếu nhập môn rồi, hiệu quả có lẽ sẽ tốt hơn!

“Hay là, giữ lại năm trăm cân? Dùng để tu luyện Độ Khí Thuật?”

Trần Mặc tự nhủ.

Rất nhanh, hắn liền quyết định.

Ý định ban đầu đổi một khối hạ phẩm linh thạch cũng bị hắn gạt bỏ, năm, sáu mươi lượng linh sa cũng đủ cho hắn tu luyện cả một năm rồi.

Như vậy, cũng đỡ phải chạy thêm một chuyến tới phường thị!

Tu luyện “Độ Khí Thuật” suốt một đêm, điểm kinh nghiệm của môn pháp thuật này đã đạt tới hai mươi, giờ phút này linh khí trong cơ thể hắn cũng đã tiêu hao hết.

Nghỉ ngơi một lát, trời đã hửng sáng.

Trần Mặc chỉnh trang lại y phục, dập tắt lửa trong lò than.

Từ dưới hầm lôi ra hơn sáu trăm cân linh đạo.

Giờ đây, thu hoạch cả năm chỉ còn lại năm trăm cân, vừa ăn vừa dùng, hẳn là đủ.

Hành vi của hắn nếu bị những linh thực phu khác biết được, sợ là sẽ bị xúm lại mà chỉ trích, có ai xa xỉ đến vậy không?!

Một đường đẩy xe cút kít, quen thuộc đi về phía Cổ Trần phường thị.

Lần này, Trần Mặc vẫn chọn đi đường vòng.

Ai biết, mấy tên cướp tu kia còn ở đó hay không?

May mắn là, trên đường đi vẫn yên bình, không hề gặp bất cứ tu sĩ nào.

Nhưng ngay khi hắn bước vào phường thị, hai bóng người từ bên ngoài phường thị thò ra.

Một tên hơi béo, một tên hơi gầy.

“Đại ca, hôm nay lại có một con mồi béo đến! Hình như tu vi còn không cao!” Chúc An mừng rỡ.

Xem ra trước khi vào xuân, bọn hắn còn có thể kiếm thêm một món!

Lâm Khánh cũng hài lòng gật đầu, nói: “Hai con mồi béo ở trong phường thị, xem ra chúng ta phải đổi chiến thuật rồi.”

“Chiến thuật gì, đại ca? Ta đều nghe huynh!” Trên khuôn mặt có chút mỡ thừa của Chúc An lộ vẻ vô cùng hưng phấn.

“Lần này, hai ta cứ chờ ở bên ngoài phường thị, nếu kẻ đi ra là tên tu sĩ vừa rồi, thì ngươi lặng lẽ theo dõi hắn, đợi đến nơi hoang vu, thì ra tay!” Lâm Khánh ung dung nói ra suy tính trong lòng.

“Vậy còn huynh?” Chúc An lẩm bẩm.

Hiển nhiên, để hắn một mình làm việc, có chút không cam tâm.

“Ta? Ta đương nhiên là tiếp tục chờ ở phường thị rồi! Vừa nãy không phải đã nói, bây giờ trong phường thị đang có hai con mồi béo sao!”

Lâm Khánh một tên cũng không muốn bỏ lỡ!

Chúc An động não, có chút tức giận phản bác: “Vậy tại sao lại là ta theo dõi tên kia, huynh ở lại đây? Hay là hai ta đổi cho nhau?”

“Ngươi ngu à?” Lâm Khánh gầy cao liếc mắt, “Vừa nãy tên kia vừa nhìn đã biết cảnh giới không bằng hai ta, nếu tên hôm qua vào phường thị là Luyện Khí tầng ba thì sao? Ta là đang nghĩ cho ngươi đó!”

Chúc An béo mập ngẫm nghĩ, hình như cũng có lý.

Thế là lại vui vẻ cười lên.

“Được, đại ca, đều nghe huynh!”

Trong đám người, Trần Mặc thấp thoáng nhìn thấy hai bóng người.

Nhưng phường thị vốn là nơi người đến người đi, hắn cũng chỉ để tâm một chút, chứ không hề tiến lên truy xét.

Lại một lần nữa đẩy xe lương xuyên qua phường thị.

Những cửa hàng hai bên đường cũng không phát hiện ra người đến hai ngày nay là cùng một người, dù sao một linh thực phu nhỏ bé, còn lâu mới khiến bọn họ chú ý.

Rất nhanh, Trần Mặc liền đến Nhất Nhị Tam Lương Trạm.

Cửa hàng này mở toang, tiểu nhị trước quầy nhàm chán nghịch bàn tính.

Đã vào đông, những người cần bán lương đều đã bán xong.

Những ngày không có việc, chính là nhàm chán như vậy.

Cho đến khi gã tiểu nhị này nhìn thấy Trần Mặc, cùng xe lương đầy ắp của hắn!

Bình luận

Để lại một bình luận