Huệ di nương đến muộn, lập tức nhân cơ hội giẫm đạp bà ta, nước mắt rơi lã chã.
“Mai tỷ tỷ, thảo nào những năm trước ta luôn bị sảy thai không rõ nguyên nhân. Lư hương tỷ tặng ta, có phải cũng có vấn đề không!”
Quả nhiên cha ta càng tức giận hơn.
Trực tiếp sai người đưa bà ta đến chùa thanh tu.
Chỉ đến mỗi năm vào dịp lễ tết, mới được gặp Tạ Lâm một lần.
Vì bà ta đã sinh cho Hầu phủ một đứa con trai nên mới không bị giáng xuống làm di nương hoặc ban chết.
Đại phu kê đơn thuốc điều trị cơ thể cho đại phu nhân, bảo bà uống thuốc đúng giờ, có lẽ có thể có con.
Ta đích thân đi sắc thuốc cho đại phu nhân, bưng đến trước mặt bà.
“Anh Nhi, là con tìm đại phu đến Phật đường, con đã sớm biết Phật đường có vấn đề?”
Nghe đại phu nhân hỏi, lòng ta thắt lại.
Ta quả thực đã đoán ra Phật đường có vấn đề từ năm ngoái.
Đại phu nhân mỗi ngày đều thắp hương, trong viện của bà không tìm thấy thuốc hại người.
Nhưng chỉ có Phật đường là chưa từng có ai vào kiểm tra.
Thấy ta không nói gì, đại phu nhân đột nhiên nắm lấy tay ta:
“Mẫu thân không trách con. Phúc Anh, nhờ có con, mẫu thân mới có thể lấy lại quyền quản gia từ tay hai trắc phu nhân, còn cho mẫu thân cơ hội mang thai thêm lần nữa.”
“Sau tết, thái tử tuyển phi sẽ bắt đầu.”
“Con là đích trưởng nữ của Dũng Nghị Hầu phủ, mẫu thân nhất định sẽ giúp con một tay. Tháng sau, là tiệc sinh thần của trưởng công chúa, con theo ta vào cung nhé.”
Ta lập tức hiểu ra.
Cho đến tận bây giờ, đại phu nhân mới thực sự tiếp nhận ta, coi ta như con gái ruột của bà.
Thân phận đích trưởng nữ danh chính ngôn thuận của Hầu phủ này, nếu Tạ Dao Thư không coi trọng, vậy ta nhất định sẽ thay nàng ta ngồi cho tốt.
Một thời gian nữa là đến tiệc sinh thần của trưởng công chúa.
Kiếp trước, Tạ Dao Thư còn chưa cập kê đã muốn đi tìm bà ấy để nhận thân, đáng tiếc bà ấy đã qua đời trong mùa đông này.
Những năm gần đây, nghe nói Tạ Dao Thư được sủng ái trong cung, có trưởng công chúa và thái hậu che chở.
Nhưng mặc dù vậy, họ vẫn không nhỏ máu nhận thân.
Nàng ta cũng chỉ là nghĩa nữ của trưởng công chúa.
Người trong hoàng cung quen nịnh trên đạp dưới, trong thâm tâm vẫn coi thường Tạ Dao Thư.
Ngay cả hoàng đế cũng không phong cho nàng ta tước quận chúa.
Nghe đại phu nhân nói, ngay cả đợt tuyển tú cho thái tử lần này, trưởng công chúa cũng không muốn để nàng ta tham gia.
Nhưng Tạ Dao Thư lại nóng lòng muốn gả cho thái tử, muốn làm mẫu nghi thiên hạ, e rằng đến cuối cùng lại là một giấc mộng.
10
Vào cung, Tạ Dao Thư liếc mắt đã nhìn thấy ta và đại phu nhân.
Nàng ta đánh giá ta từ trên xuống dưới, trong mắt lóe lên vẻ căm hận và khinh thường.
Sau đó, Tạ Dao Thư dẫn người đến trước mặt ta, cười khẩy:
“Chậc, đại phu nhân đúng là bị bụi bặm che mờ mắt. Ngay cả tiểu tiện nữ không cha không mẹ như ngươi cũng có thể cho vào cung.”
“Nếu không phải ta đã đoạn tuyệt quan hệ với Hầu phủ thì nào có phong cảnh ngày hôm nay của ngươi? Ngươi không nên dập đầu cảm ơn ta trước sao?”
Ta mỉm cười, bình tĩnh ứng phó:
“Phúc Anh tự biết thân phận thấp hèn, không sánh bằng người nhưng người ở trong hoàng cung ngay cả một tước hiệu cũng không có, ta nên gọi người là gì?”
“Nếu trực tiếp gọi người là quận chúa, e rằng không hợp quy củ.”
Lần này, ta đã giẫm trúng điểm yếu của Tạ Dao Thư.
Nàng ta ghét nhất là có người nhắc đến tước hiệu của nàng ta.
Trên danh nghĩa là nghĩa nữ nhưng rốt cuộc vẫn không có danh phận, cũng không có tên trong ngọc điệp hoàng gia.
Đại phu nhân thấy ta bị Tạ Dao Thư chặn lại, chủ động tiến lên nắm tay ta:
“Có mẫu thân ở bên cạnh, con sợ gì?”
Nghe vậy, sắc mặt Tạ Dao Thư lập tức tối sầm lại.
Nàng ta giật mạnh khóe miệng, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Dù sao đại phu nhân cũng là mẹ ruột của Tạ Dao Thư.
Bà đã hoàn toàn hết hy vọng với Tạ Dao Thư, nói chuyện với nàng ta cũng không khách sáo.
Trên mặt là nói chuyện với ta nhưng thực ra là nói cho nàng ta nghe.
“Anh Nhi, là mẫu thân không tốt, trước khi vào cung lại quên dặn dò con.”
“Tiểu thư Dao Thư hiện giờ là nghĩa nữ của trưởng công chúa. Nhưng quy củ trong cung nghiêm ngặt, trưởng công chúa không muốn nhỏ máu nhận thân với nàng, con cũng không được gọi bừa là quận chúa.”
Nói xong, bà lại nhìn về phía Tạ Dao Thư:
“Ta thật không biết, con cứ mơ mơ hồ hồ ở bên cạnh trưởng công chúa như vậy, rốt cuộc là nghĩa nữ của bà ấy, hay là nha hoàn?”
Ta cố nén nụ cười ở khóe miệng, theo đại phu nhân ngồi xuống.
Tạ Dao Thư tức điên lên.
Những năm ở trong cung, nàng ta dựa vào sự sủng ái của trưởng công chúa và thái hậu, cũng coi là như cá gặp nước.
Thái hậu tuy không phải mẹ ruột của hoàng đế nhưng đã nuôi dưỡng ông từ nhỏ.
Nếu ông không phải là đích tử, lại thêm ngoại thích của thái hậu thế lớn, thì ông cũng tuyệt đối không thể ngồi lên ngôi hoàng đế.
Sau khi hoàng đế đăng cơ, cũng rất kính trọng thái hậu.
Có sự sủng ái của bà, ai dám nói những lời như vậy với Tạ Dao Thư?
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetHiện tại, chính là lúc cung yến bắt đầu.
Tạ Dao Thư để duy trì hình tượng của mình, chỉ có thể nhịn không phát hỏa, nở nụ cười đi đến trước điện.
Lúc này, có người lên tiếng khen ngợi Tạ Dao Thư.
” Dao Thư tiểu thư và trưởng công chúa quả nhiên rất giống nhau, sau khi lớn lên, thần thái của đôi mày đôi mắt này quả thực sẽ giống hệt nhau.”
“Nghe nói trưởng công chúa thân thể không tốt, toàn nhờ cô con gái này tận tình chăm sóc, ngay cả thái hậu cũng rất yêu quý nàng ấy.”
Nghe những lời khen ngợi này, Tạ Dao Thư thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng lại nở nụ cười mãn nguyện.
Đợi đến khi trưởng công chúa đến, mọi người lập tức hành lễ.
Ta ngẩng đầu nhìn trưởng công chúa.
Đôi mắt bà lộ vẻ bệnh tật, ánh mắt vô cùng mệt mỏi, khi đi không nhịn được ho khan.
Tạ Dao Thư lập tức tiến lên, dìu bà ngồi xuống.
Sau đó, lại ngồi bên cạnh trưởng công chúa, rót trà rót nước cho bà.
Còn đại phu nhân thì sắc mặt rất bình tĩnh, dường như đã không còn để nàng ta trong lòng.
Tiếp theo, hoàng đế và thái hậu đều đến.
Dù sao đây cũng là tiệc sinh thần của trưởng công chúa.
Huống hồ, bà thân thể không tốt, có lẽ là sinh thần cuối cùng, hoàng đế và thái hậu nên có mặt.
Trong suốt buổi tiệc, nhìn khắp nơi, toàn là danh gia vọng tộc, tông thân hoàng thất.
E rằng chỉ có trưởng công chúa mới có thể có thể diện lớn như vậy.
Những năm gần đây, trưởng công chúa nhận Tạ Dao Thư làm nghĩa nữ nhưng không hiểu sao lại chưa từng nhỏ máu nhận thân với nàng ta.
Người hoàng thất cũng không nhận nàng ta.
Hiện giờ, trưởng công chúa bệnh nặng, có thể qua đời bất cứ lúc nào.
Nếu trưởng công chúa qua đời, Tạ Dao Thư sẽ không còn ai bảo vệ.
Đến lúc đó, đừng nói là nghĩa nữ, ngay cả làm nô tỳ bên cạnh thái hậu cũng có thể.
Dù sao, bây giờ nàng ta đã khác với kiếp trước.
Kiếp trước nàng ta còn có thân phận là đích trưởng nữ của Hầu phủ, đủ tư cách để gả cho Hiền vương làm chính phi.
Vì vậy, sau khi bị ta cố tình kích động, Tạ Dao Thư càng muốn chứng minh thân phận của mình.
Nàng ta đã nhẫn nhục chịu đựng mấy năm, nhất định sẽ mượn cơ hội cuối cùng này.
Đường đường chính chính cho mọi người biết, nàng ta chính là con gái ruột thất lạc của trưởng công chúa!
Vì vậy, đến lượt Tạ Dao Thư tiến lên tặng lễ, nàng ta lại đột nhiên quỳ xuống trước mặt trưởng công chúa, hành đại lễ với bà.
“Dao Thư hầu hạ bên cạnh điện hạ nhiều năm, điện hạ đối xử với Dao Thư rất tốt.”
Ánh mắt nàng ta tha thiết nhìn trưởng công chúa.
Giọng nói càng thêm kích động:
“Dao Thư từng có một giấc mơ, trong mơ có người luôn gọi Dao Thư, sau khi tỉnh giấc Dao Thư mới nhận ra, người đó chính là điện hạ.”
Ánh mắt Tạ Dao Thư lấp lánh, mang theo vô vàn chờ mong, giọng run run nói:
“Người đó nói với Dao Thư, điện hạ chính là mẫu thân ruột của Dao Thư. Chính vì vậy, Dao Thư mới bỏ Hầu phủ năm mười tuổi, không chút do dự ở lại bên cạnh điện hạ!”
Lời này vừa nói ra, mọi người nhìn nhau, lộ vẻ khó tin.
Chỉ có đôi mắt mệt mỏi hỗn độn của trưởng công chúa dần dần sáng tỏ, khi nhìn Tạ Dao Thư, bà lộ ra vô vàn kích động và yêu thương.
Đôi mắt này, giống như đang nhìn một người khác thông qua nàng ta.
Trưởng công chúa che miệng ho một tiếng:
“Giấc mơ này thật sự như vậy sao?”
Thấy trưởng công chúa kích động như vậy, Tạ Dao Thư càng tin chắc trưởng công chúa chính là mẹ ruột của nàng ta.
Ánh mắt nàng ta đẫm lệ, nghẹn ngào nói:
“Nếu Dao Thư nói dối thì không được chết tử tế.”
Tạ Dao Thư dập đầu thật mạnh, giọng run run nói:
“Kính xin điện hạ cùng Dao Thư nhỏ máu nhận thân, để chứng minh thân phận của Dao Thư!”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều ồ lên.
Chẳng lẽ nàng ta thực sự là con gái ruột của trưởng công chúa nhưng tại sao lại lưu lạc bên ngoài?
“Tạ Dao Thư không ngờ lại to gan như vậy, dám nói ra lời ngông cuồng như thế, chẳng lẽ nàng ta không biết đứa trẻ đó chính là vảy ngược của trưởng công chúa hay sao?”
“Nếu nàng ta thực sự là con gái ruột của trưởng công chúa thì Hầu phủ chắc chắn phải chịu trách nhiệm, các ngươi quên rồi sao? Tạ Dao Thư từng là đích trưởng nữ của Hầu phủ!”
“Điều này căn bản không thể, con của trưởng công chúa…”
Lời vừa dứt, một lão vương phi liền dừng lại.
Giống như con của trưởng công chúa là một bí mật không ai biết.
Ánh mắt ta nhìn về phía Cố thái y được Thái y viện cử đến trực đêm nay.
Không ai biết, Cố thái y là ca ca hàng xóm thanh mai trúc mã của mẹ ruột ta.
Sau khi ông thi rớt hương thí thì đã biết mình không hợp với con đường khoa cử này.
Vì vậy đã đi theo con đường học y, muốn áo gấm về làng cho mẹ ta có cuộc sống tốt đẹp.
Nhưng đến khi ông thi đỗ, cuối cùng cũng vào được Thái y viện thì mẹ ta đã bị cha mẹ đưa vào Hầu phủ làm thiếp, không còn khả năng ở bên ông.
Vài năm trước, Cố thái y từng nhờ người tìm ta.
Ông muốn nhận ta làm con nuôi, đưa ta rời khỏi Hầu phủ, tìm cho ta một tòa nhà mới, để ta tránh xa sự bắt nạt của Hầu phủ.
Nhưng ta không muốn rời xa, ta càng muốn nhìn thấy khoảnh khắc khi niềm tin sụp đổ thì Tạ Dao Thư sẽ thảm hại đến mức nào!
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.