Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 2

7:44 chiều – 15/11/2024

Giọng chó săn của Trương Vũ là giọng nói đầu tiên vang lên: “Vẫn là lão đại có cách trị con chó cái này.”

Chẳng mấy chốc, tiếng chế nhạo của Khương Siêu vang lên bên tai tôi.

“Tao đã nói, tao nhất định phải tự tay ép chết nó.”

“Nhưng mà…”

Chân tôi nhẹ bẫng như được ai đó bế lên.

Khương Siêu sờ mặt tôi.

“Con khốn này thật xinh đẹp, kể từ lần trước chơi đến mất mạng người thì tao đã phải kiềm chế, đúng là đã lâu rồi tao chưa được vui vẻ.”

“Con nhỏ này vừa nóng bỏng vừa xinh đẹp, lão đại chơi xong có thể để tụi em cũng được nếm thử một lần, ha ha…”

Xung quanh vang lên những tiếng huýt sáo ngả ngớn và tiếng cười trêu đùa.

Một giọng nam yếu ớt vang lên: “Được rồi, mấy người đừng đi quá xa.”

Đó là đầu đinh.

Khương Siêu mỉa mai “a” một tiếng.

“Mày nghĩ mày là ai mà dám quản chuyện của tao?”

Một giây tiếp theo, xung quanh vang lên tiếng đấm đá và tiếng rên rỉ nghèn nghẹn của đầu đinh.

“Được rồi, đừng vì hắn mà trì hoãn công việc của bổn thiếu gia.”

Khương Siêu ném tôi vào xe của hắn: “Đừng để ý đến con chó này, chúng ta đến quán bar vui vẻ một chút.”

Âm thanh đánh nhau đột nhiên dừng lại, một đám người hi hi ha ha bước lên xe.

Nơi chúng không thể nhìn thấy, khóe miệng tôi hơi nhếch lên.

Quán bar quả thật là một nơi rất tốt.

10.

Quán bar này là sản nghiệp của gia đình nhà họ Khương. Để vui vẻ, Khương Siêu đã yêu cầu người quản lý đuổi hết khách đi.

“Tối nay dù có ồn thế nào thì anh cũng không được đến, hiểu không?”

“Vâng, thưa cậu chủ.”

Khương Siêu bế thẳng tôi đến phòng VIP riêng của hắn.

Đám tuỳ tùng lần lượt đặt camera trong phòng, bày ra một đống đồ chơi cho Khương Siêu.

“Hôm nay, tâm tình của bổn thiếu gia rất tốt, phê chuẩn cho mấy người được xem trực tiếp!”

Một loạt những lời tục tĩu khác vang lên trong phòng.

“Lão đại, đây là rượu được chuẩn bị đặc biệt cho con khốn này theo chỉ thị của anh.”

Khoảnh khắc tôi cảm nhận được hơi lạnh của ly rượu trên môi, tôi mở mắt ra.

Đồng tử của Khương Siêu run rẩy.

Mọi người trong phòng vô thức lùi lại một bước, chỉ có Khương Siêu bị tôi ảnh hưởng tâm lý là đứng hình tại chỗ.

“Mày, mày…”

Khương Siêu cứ “Mày” với tôi hồi lâu vẫn chưa nói được một câu hoàn chỉnh, chỉ có thể quay đầu về phía đám người đi theo mà hét lớn: “Mẹ nó, chúng mày nhanh giúp tao một chút đi.”

Không ai dám cử động.

Tôi chậm rãi đứng dậy khỏi ghế sofa, nhẹ nhàng cầm lấy ly rượu trên tay Khương Siêu, sau đó đá chân hắn ngã quỳ xuống đất.

“Ở đây có đồ tốt đấy, đừng lãng phí.”

Nói xong, tôi nắm cằm Khương Siêu rồi rót vào miệng hắn.

Khương Siêu đỏ hoe hai mắt, không ngừng giãy dụa nhưng vẫn bị ép uống từng giọt.

Tôi vừa buông ra, Khương Siêu liền quỳ trên đất, điên cuồng nôn ra.

Tôi quay đầu lại nhìn Trương Vũ.

“Mất bao lâu để thứ này bắt đầu hoạt động?”

Trương Vũ lắp bắp và trả lời: “Hai … hai mươi phút.”

Tôi nhẹ nhàng mỉm cười, chỉ ngẫu nhiên vài người trong phòng.

“Anh, anh và anh ở lại, hai mươi phút nữa những người khác mang đến cho tôi một con lợn nái.”

“Những người ở lại bật tất cả camera cho tôi, điều chỉnh ánh sáng rồi quay phim cho tốt vào.”

“Người không vâng lời…”

Tôi nở một nụ cười rất dịu dàng.

“Xin hãy tham khảo Khương Siêu để biết tình huống tiếp theo.”

Tôi đếm ngược từ số ba, nhưng trước khi tôi kịp nói “một” thì mọi người bắt đầu xôn xao di chuyển.

Một đám phú nhị đại mua một con heo trong thời gian ngắn quả thật rất đơn giản.

Tôi chầm chậm bước đến gần Khương Siêu, người đang run rẩy toàn thân, sau đó thì thầm vào tai hắn.

“Mày còn nhớ mình đã hành hạ Bạch Lộ như thế nào không?”

“Tất cả những gì cô ấy đã phải chịu đựng, tao sẽ cho mày nếm trải từng chút một.”

11.

Tiếng tru tréo vang lên không dứt.

Lúc bình minh, mấy tên đàn em run rẩy bước ra khỏi phòng và đưa cho tôi chiếc USB.

“Các video đều được sao chép vào đây.”

Sau khi xác nhận nội dung của ổ USB, tôi mỉm cười hài lòng.

Bọn đàn em như sắp khóc đến nơi.

Nếu nhà họ Khương biết bọn họ gặp phải chuyện như vậy mà còn quay video giúp người khác, đảm bảo sẽ không bỏ qua.

Có người lúng túng mở miệng: “Hải… Chị Hải, không, chị đại, Khương Siêu đã kiệt sức mà hôn mê, vậy con lợn này phải làm sao bây giờ?”

Tôi nhét USB vào túi, chỉ đại Trương Vũ đang đứng trong đám người.

“Cậu đi gọi vài người đến hầm con lợn này đi, sau đó đút cho Khương Siêu ăn từng miếng một.”

“Dù sao cũng là đồ ăn, không thể lãng phí một miếng thịt nào.”

Tôi vừa dứt lời thì đã có người “ụa” một tiếng muốn nôn ra.

Tôi chán ghét đập vỡ chai rượu trong tay rồi nói: “Nuốt lại cho tao.”

Có lẽ vì sợ hãi trước sự tàn bạo của tôi nên một cô gái đeo khuyên mũi đã bật khóc.

Tôi liếc nhìn sang bên.

Khi Bạch Lộ bị sỉ nhục, cô gái đeo khuyên mũi là người cười nhiều nhất và là người tát Bạch Lộ đầu tiên.

Khóc à, cô ta có tư cách gì chứ?

Không phải lúc bắt nạt người khác cô ta cười rất vui vẻ sao?

Tôi bặm môi và tát vào đầu cô ta một cái.

“Ồn ào muốn chết. Khóc quái gì, nuốt về cho tao.”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Tôi nhẹ nhàng liếc nhìn Trương Vũ, toàn thân cậu ta run lên.

Ngay sau đó, cậu ta lao tới tát thẳng cho cô gái đeo khuyên mũi một cái.

“Chị Hải bình dị gần gũi như thế, mày khó khỉ gì, đi, hầm thịt lợn với tao.”

Những người đi theo không dám ở cùng phòng với tôi nên đều bận rộn đi hầm thịt lợn.

Sau khi thịt lợn hầm xong, Khương Siêu bị một chậu nước lạnh đánh thức, sau đó lại bị cưỡng ép ăn một chậu thịt lợn.

Khuôn mặt của Khương Siêu dính đầy đồ ăn, giữa hai kẽ răng thốt ra vô số lời nói tàn nhẫn.

“Hải Sa, nhất định tao sẽ… giết mày.”

Lần này không cần tôi nói, Trương Vũ đã tát thẳng vào mặt hắn một cái.

“Nói chuyện với chị Hải như thế hả?”

Nói xong, Trương Vũ mỉm cười nịnh nọt với tôi: “Chị Hải, đừng để mấy chuyện như vậy ảnh hưởng đến tâm trạng của chị.”

Tôi có thể nhìn thấu được suy nghĩ của Trương Vũ trong nháy mắt.

Trương Vũ biết rằng sau đêm nay, nhà họ Khương nhất định sẽ điên cuồng trả thù họ.

Vì vậy cậu ta muốn lấy lòng tôi để tìm kiếm sự bảo vệ.

Nhưng cậu ta nghĩ nhiều rồi.

Bảo kê thì không có khả năng, chưa đánh cậu ta đã là may lắm rồi.

Tôi không có hứng thú với bộ dạng chật vật của Khương Siêu nên quay người bỏ đi.

12.

Tôi đến nhà Triệu Lâm đón Tiểu Bạch và đưa ổ USB cho cô ấy.

Triệu Lâm không ngừng cọ xát vỏ kim loại của USB, trong mắt hiện lên sự căm hận mãnh liệt.

Tiểu Bạch giơ cao đuôi, kêu meo meo, để lại vài vết xước trên vỏ USB.

Triệu Lâm khom người không ngừng an ủi Tiểu Bạch, tôi nhìn cô ấy.

“Tôi hỏi cô một lần cuối cùng, nếu cô đi qua vũng bùn này, cô có hối hận không?”

Triệu Lâm lắc đầu: “Cô có biết Bạch Lộ là cô gái tốt thế nào không?”

“Tôi xuất thân từ một gia đình nghèo và bị mọi người trong trường cô lập.”

“Lúc đó chính là Bạch Lộ đứng lên, nắm tay tôi và nói với tôi rằng bối cảnh gia đình không thể quyết định địa vị của một người.”

“Bạch Lộ là bạn thân nhất của tôi, nhưng khi cô ấy bị sỉ nhục, tôi đã không đứng ra kịp thời.”

“Tôi không cầu xin sự tha thứ của cô ấy, tôi chỉ hy vọng có thể tìm lại công lý cho cô ấy và mang lại sự thanh thản cho chính mình mà thôi.”

Trong lúc Triệu Lâm đang nói chuyện, cái đuôi của Tiểu Bạch chậm rãi uốn cong, móc vào cánh tay Triệu Lâm.

Nó nhẹ nhàng nhảy lên đùi Triệu Lâm, duỗi chân ra vỗ nhẹ vào đầu cô ấy.

Sau một lúc im lặng, tôi khẽ cười.

“Có lẽ Bạch Lộ chưa từng trách cô.”

13.

Hai ngày sau, có tin tức nói cha mẹ Khương Siêu gấp rút trở về từ nước ngoài.

Trước câu hỏi của phóng viên, ông Khương cố nở một nụ cười thủ tục.

“Lần này tôi trở về vì tôi và vợ muốn bàn việc thành lập quỹ từ thiện nghiên cứu khoa học ở Trung Quốc. Xin mọi người hãy đón chờ…”

Tối hôm đó, tôi nhận được điện thoại của ông Khương yêu cầu gặp mặt.

Tôi giữ đúng cuộc hẹn như đã định.

Sau khi giải quyết những đám trẻ ranh thì dù sao cũng phải chăm sóc những người lớn tuổi.

Vừa bước vào khách sạn năm sao, tôi đã nghe tiếng gầm rú của Khương Siêu cách đó không xa.

“Ánh mắt của loại nhân viên tạp vụ như cô là sao, chẳng lẽ cô nghĩ tôi bẩn thỉu hả?”

“Thưa ngài, thật xin lỗi, tôi không có ý đó…”

Tôi kéo người phục vụ đang hạ giọng giải thích ra phía sau: “Cô xuống trước đi, bây giờ bàn này không cần phục vụ nữa.”

Người phục vụ nhìn tôi với vẻ biết ơn rồi bước đi như thể đang chạy trốn.

Ông Khương là người được bảo dưỡng tốt, có đôi mắt sâu không thấy đáy, là một người đàn ông trung niên khí chất mạnh mẽ.

So với tên Khương Siêu ở bên cạnh liên tục lau tay thì cũng không giống kẻ cặn bẽ vô dụng lắm.

Kể từ khi đoạn video được quay vào đêm hôm đó, Khương Siêu đã phải chịu một cú sốc tinh thần rất lớn.

Nếu gặp phải chuyện gì không thuận lợi thì hắn sẽ cảm thấy người khác coi thường mình, cho rằng mình bẩn thỉu.

Đúng là ở ác gặp ác.

Tôi bước tới và ngồi đối diện với hai cha con.

Khương Siêu nhìn chằm chằm vào tôi, trên mặt nổi gân xanh, bàn tay cầm dao nĩa hơi run lên vì dùng lực quá mạnh.

Ông Khương vỗ tay hắn sau đó bình tĩnh nhìn tôi.

“Cô Hải, cô ra giá đi. Chúng tôi phải thu hồi lại đoạn video đó.”

Tôi chậm rãi cọ ngón tay vào thành cốc, rồi ngẩng đầu lên mỉm cười.

“Tôi e rằng ông không đủ khả năng mua được với mức giá tôi đưa ra.”

Ông Khương khinh thường nhếch môi: “Cô nói đi, không có gì mà nhà họ Khương chúng tôi không mua nổi.”

Vì ông ta quá tự tin nên tôi cũng không cần khách sáo nữa.

“Tôi muốn cả gia tài nhà họ Khương.”

Tôi vừa nói xong thì vẻ mặt bình tĩnh của ông Khương hơi rạn nứt.

Ông ta nhấp một ngụm trà để điều khí, phải rất lâu sau ông ta mới bình tĩnh lại rồi cười nửa miệng nhìn tôi.

“Cô Hải, đừng nói là đoạn video này, ngay cả Khương Siêu cũng không đến giá như vậy.”

Khương Siêu quay đầu lại, đau lòng kêu lên: “Cha…”

Ông Khương lờ đi và tự mình rót trà cho tôi.

“Cô Hải, mong cô suy nghĩ kỹ.”

“Mặc dù thứ này rơi vào tay cô nhưng tôi có rất nhiều biện pháp ngăn cản cô phát tán ra ngoài.”

Giọng điệu của ông Khương trở nên cứng rắn hơn.

“Hơn nữa, không đáng để mạo hiểm mạng sống của mình vì một chiếc USB nhỏ, phải không?”

Tôi lắc đầu.

Tôi đã cho ông ta một cơ hội nhưng ông ta lại không muốn.

Còn dám đe dọa tôi, tôi ghét nhất ai đe doạ mình.

“Nếu ngài Khương không chịu hợp tác thì tôi cũng không cần ở chỗ này lãng phí thời gian, chưa kể còn khiến mấy người mất đi nhã hứng.”

“Về phần sản nghiệp nhà họ Khương…”

Tôi mỉm cười: “Đồ tôi muốn, tất nhiên tôi sẽ tự mình cướp lấy.”

Tôi đứng dậy và rời đi.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận