Rồi cô bé chui tọt vào chăn, trùm kín đầu, tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng cô bé cười khúc khích vì vui sướng.
Khi cô bé thò mặt ra, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng vì thiếu oxy.
“Mẹ ơi!” Miểu Miểu lao vào lòng tôi.
“Mẹ ơi!”
…
“Mẹ ơi!”
“Ngủ đi nào!”
11.
Sáng hôm sau, Miểu Miểu vẫn chạy quanh tôi, cứ liên tục gọi “Mẹ ơi” không ngừng.
Từ Sâm: “?”
Tôi: “Đây là con gái tôi.”
Miểu Miểu: “Đây là mẹ con đấy.”
Từ Sâm: “?”
Từ Tri Miểu ngồi trên bàn nhỏ vẽ tranh.
Cô bé có năng khiếu nghệ thuật vượt trội, và thường thích dùng tranh vẽ để thể hiện cảm xúc khi ở một mình.
Trong bức tranh, nàng tiên cá nhỏ đang tự do bơi lội trong biển, còn trên bờ có một nàng công chúa ăn mặc lộng lẫy, mái tóc dài như tảo biển trông vô cùng quyến rũ.
“Miểu Miểu đang vẽ nàng tiên cá à? Đẹp quá.”
“Miểu Miểu là nàng tiên cá, còn mẹ là công chúa.”
Nhìn kỹ lại, quả thật nàng công chúa bên bờ trông có vài nét giống tôi.
“Hửm? Sao lại thế nhỉ?” Tôi tò mò hỏi.
Từ Tri Miểu ôm lấy ngực, gương mặt nhỏ nhắn nhăn nhó như thể đang rất đau lòng: “Vì nàng tiên cá muốn nhận được tình yêu của công chúa, giống như Miểu Miểu muốn có được tình yêu của mẹ.”
“Nếu công chúa không yêu Miểu Miểu, Miểu Miểu sẽ tan thành bọt biển và biến mất.”
Tôi cười, ôm cô bé vào lòng: “Không đâu! Mẹ sẽ không để Miểu Miểu biến thành bọt biển.”
“Mẹ sẽ luôn yêu con.”
“Chúng ta ngoéo tay nào.”
Miểu Miểu ngoéo tay với tôi, rồi cô bé chụt một cái lên tay tôi: “Đóng dấu rồi nhé, nói rồi đấy nhé.”
12.
Cuối tuần vốn định đi leo núi, nhưng Từ Sâm nói bố mẹ anh bảo chúng tôi về nhà cũ một chuyến.
Nói đến đây, tôi vẫn chưa chính thức gặp bố mẹ của đối tượng kết hôn hợp đồng này.
Từ khi anh trai của Từ Sâm qua đời, bố mẹ anh mất một thời gian dài mới vượt qua được nỗi đau.
Điều duy nhất họ mong chờ ở Từ Sâm là anh có thể sống hạnh phúc.
Vì vậy, Từ Sâm không muốn để bố mẹ biết chúng tôi chỉ là hôn nhân hợp đồng.
Tôi hiểu ý.
Khi xe đến nhà cũ của nhà Từ, tôi dắt Miểu Miểu xuống xe, khoác tay Từ Sâm.
Anh ấy khẽ cứng đờ người.
Nhìn khuôn mặt đầy vẻ xa cách của anh, tôi sợ bố mẹ anh sẽ nhanh chóng phát hiện ra điều gì đó.
Từ xa, Miểu Miểu thấy ông bà đứng trước cửa nhà, liền chạy tới ngọt ngào chào: “Ông bà nội, con chào ông bà ạ!”
Miểu Miểu còn vẽ một bức tranh làm quà, khiến hai ông bà vui không ngậm được miệng, vui vẻ gọi Miểu Miểu vào ăn bánh.
Bố mẹ Từ nhìn tôi, nụ cười càng tươi rói: “Ôi, xinh quá!”
“Đứng bên cạnh Tiểu Sâm thật đẹp đôi.”
Tôi nhanh chóng đưa ra món quà đã chuẩn bị từ trước.
Mẹ Từ vui vẻ khoác tay tôi: “Tư Nhiên à, đừng khách sáo vậy. Mẹ nghe Tiểu Sâm nói con chăm sóc Miểu Miểu rất tốt, thực sự cảm ơn con.”
“Dì à, đây là việc con nên làm mà.”
Mẹ Từ nhếch môi: “Đã kết hôn với Tiểu Sâm mà còn gọi mẹ là dì sao.”
Tôi liền sửa lại: “Mẹ!”
Mẹ Từ vui mừng, bố Từ cũng góp vui: “Vậy cũng không thể gọi bố là chú được.”
“Bố!”
“Ừm!”
“Mấy năm nay mẹ và bố Tiểu Sâm luôn tìm bạn gái cho nó, nhưng nó chẳng chịu kết hôn. Hóa ra là nó đã lén kết hôn với người mình yêu rồi!” Mẹ Từ trách móc.
Bố Từ cau mày, đá mạnh vào mông Từ Sâm một cái.
Từ Sâm loạng choạng.
Bố Từ giọng đầy chất vấn: “Con đã kết hôn với người ta, tại sao không báo với gia đình? Còn phải chờ Miểu Miểu gọi điện bố mới biết. Sao không về đây làm đám cưới hẳn hoi? Mau tổ chức đi! Nhìn xem con đối xử với con gái người ta thế nào? Bố dạy con làm con gái người ta ấm ức như vậy sao?”
“Dạ con biết rồi mà bố.” Từ Sâm lẩm bẩm, hiếm khi thấy anh nghe lời như vậy.
Bố mẹ Từ nhét vào tay tôi một phong bao lì xì nặng trịch, rồi nhìn thẳng vào Từ Sâm.
Từ Sâm: “??”
Mẹ Từ lườm anh: “Tư Nhiên lần đầu tới nhà, con không nên tặng cho con bé một phong bao lì xì sao?”
Tôi vừa định nói đỡ, không ngờ Từ Sâm thật sự lấy ra từ túi một phong bao lì xì khác.
Ồ, còn khá nặng.
Tôi ngoan ngoãn cười nheo mắt: “Cảm ơn chồng yêu~”
Từ Sâm ngẩn người, nghe từ “chồng” mà đơ cả nửa ngày, tôi liền kéo anh vào nhà.
Trong sân vang lên tiếng cãi vã. Tôi và Từ Sâm nhìn nhau, vội vã chạy theo tiếng động. Bố mẹ Từ cũng nhanh chóng bước theo sau.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetMột giọng nữ chua ngoa đang chửi mắng:
“Không phải lúc nãy mày còn rất to mồm sao? Anh tao kiếm cho mày một mẹ kế, chính là để dạy mày cách vô lễ thế này à?”
“Quý Tư Nhiên chỉ là con bé nhà quê, cái vẻ nghèo hèn của nó, nhà họ Từ chắc chắn sẽ không công nhận nó.”
“Mày nghĩ sao cô ta lại đối xử tốt với mày? Chẳng phải vì tiền của nhà họ Từ. Mày bênh cô ta, sao không xem thử Quý Tư Nhiên có muốn nuôi mày hay không.”
“Đừng tưởng tao không biết cái vẻ đáng thương của mày đang ủ mưu gì. Học cách nói năng từ mẹ kế của mày không bằng làm đứa câm như hồi bé đi.”
Ban đầu, Từ Tri Miểu còn cãi lại vài câu, nhưng cuối cùng chỉ ngồi dưới đất khóc lớn.
“Câm miệng!” Tôi và Từ Sâm đồng thời đẩy cửa bước vào.
Trong phòng, một người phụ nữ xinh đẹp, mặc toàn hàng hiệu, cầm túi bạch kim, lớn tiếng mắng chửi Miểu Miểu.
[Đó là em gái của Từ Sâm, Từ Tinh Nhã.]
Trong cốt truyện, ngoài nhân vật chính ra, người có ác ý lớn nhất với Từ Tri Miểu chính là Từ Tinh Nhã. Cô ta cho rằng nếu không có sự tồn tại của Từ Tri Miểu, thì tài sản của cha mẹ Từ Tri Miểu sẽ thuộc về mình.
Mặc dù Từ Tri Miểu tính cách hướng nội nhưng rất nhạy cảm, nhận ra cô không thích mình nên từ nhỏ đã không gần gũi.
Lần này không biết vì sao, Từ Tri Miểu lại chủ động va chạm với Từ Tinh Nhã.
Những món điểm tâm trên bàn đều bị đánh rơi, Từ Tri Miểu ngã xuống đất, áo khoác dính đầy vụn bánh.
Con bé ngồi dưới đất nghẹn ngào: “Không phải như cô nói đâu…”
Tôi vội chạy đến ôm lấy Từ Tri Miểu.
Ôm con bé vào lòng.
“Ngoan nào.”
“Miểu Miểu.”
“Con sợ lắm phải không?”
“Xin lỗi con, mẹ đã để con phải chịu ấm ức rồi.”
Từ Tri Miểu ôm chặt lấy tôi, mặc áo khoác lông trắng, cuộn tròn như một chú cừu nhỏ.
Cô bé từ từ bình tĩnh lại, trong mắt mang theo sự bối rối mà tôi chưa từng thấy.
Từ Tri Miểu và người cô này vốn chẳng bao giờ hòa hợp, cô ta cũng không phải lần đầu chửi mắng Tri Miểu, nhưng lần này con bé buồn hơn bao giờ hết.
Con bé cố gắng giải thích với tôi.
Khi Tri Miểu vừa vào để ăn bánh, thì nghe thấy Từ Tinh Nhã đang nói xấu tôi, liền cãi lại vài câu, sau đó Từ Tinh Nhã tức giận đẩy con bé.
Từ Tinh Nhã vốn là người dễ nổi nóng, cô ta đã không ưa Từ Tri Miểu từ lâu, nên lần này bùng nổ.
Từ Tri Miểu ôm tôi, nhỏ giọng khóc: “Mẹ ơi, cô nói dối, con là đứa trẻ ngoan mà.”
…..
“Đừng rời bỏ con, có được không?”
Tôi nghẹn ngào.
Điều khiến Miểu Miểu buồn không phải vì Từ Tinh Nhã mắng cô bé, mà vì Từ Tinh Nhã nói rằng tôi sẽ rời bỏ cô bé.
Hệ thống lặng lẽ ghi chú trên thẻ nhân vật của Từ Tinh Nhã: [Từ Tinh Nhã, cô thật đáng chet.]
Hai ông bà đứng bên cạnh, nhìn sắc mặt xanh xao của Từ Tinh Nhã.
Tôi bảo vệ Miểu Miểu, đứng trước con bé: “Hãy xin lỗi Miểu Miểu ngay lập tức.”
“Xin lỗi?” Từ Tinh Nhã cười nhạt, giơ tay tát tôi một cái.
“Đây tính là xin lỗi à?”
Mặt tôi lệch về một bên, Từ Sâm xắn tay áo định lao vào xử lý cô ta.
Miểu Miểu vội vàng chạy tới bảo vệ tôi: “Miểu Miểu ngồi trên ghế sofa chờ mẹ, đừng chạy lung tung, được không?”
“Mẹ…” Miểu Miểu nhìn gương mặt tôi, đau lòng khóc ròng.
“Mẹ không sao, con phải tin mẹ.”
Miểu Miểu rất muốn giúp đỡ, nhưng giờ mẹ bảo bé ngoan ngoãn ngồi xuống, nên bé phải nghe lời.
Sau khi dỗ Miểu Miểu ngồi yên, tôi quay đầu nhìn Từ Tinh Nhã đang ra vẻ tự mãn, ánh mắt tôi trầm xuống.
Không biểu lộ cảm xúc, tôi nói với Từ Sâm: “Anh có thể mở giúp em chai rượu vang không?”
Tôi cầm chai rượu vang bước tới, không chút do dự hất lên người Từ Tinh Nhã.
Từ Tinh Nhã đờ đẫn trong hai giây, tôi nhân cơ hội đó tát ngược lại cô ta một cái vang dội hơn.
Cô ta thét lên.
“Đồ đàn bà hèn hạ! Cô đang làm gì vậy! Anh! Đánh trả lại cho em!”
Từ Sâm cười lạnh: “Xem ra em vẫn chưa bị đánh đủ nhỉ.”
Từ Tinh Nhã nuốt khan, lùi về phía bàn ăn.
Cô ta không dám đối đầu với Từ Sâm, liền chuyển sự công kích sang tôi: “Cô dựa vào đâu mà ở đây? Đừng tưởng rằng Miểu Miểu gọi cô là mẹ thì cô đã vào được cửa nhà họ Từ.”
“Những loại phụ nữ như cô tôi gặp nhiều rồi, cố ý tiếp cận trẻ con để biến thành phượng hoàng đúng không?”
“Nói cho cô biết, không bao giờ!” Từ Tinh Nhã gương mặt vặn vẹo, giọng nói sắc nhọn đến mức có thể đâm thủng màng nhĩ người khác.
Cô ta nghiến răng, tiện tay cầm d//ao ăn định đ//âm tôi.
Tôi nhanh hơn, lao vào bếp lấy con d//ao thái.
“Cô ra tay trước, nếu có chuyện gì xảy ra, tôi chỉ tự vệ chính đáng thôi.”
Ánh sáng của lưỡi d//ao lóe lên trên mặt tôi.
Từ Tinh Nhã hét lên một tiếng rồi quay người cào rách túi xách của tôi.
Cô ta vừa cào rách túi vừa nhìn chằm chằm vào tôi, chờ đợi biểu cảm đau đớn của tôi.
Tôi đâm một cú chí mạng: “Cái túi này là quét mã QR ở lề đường mà có đấy, cô thích phá thì cứ phá.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.