24.
Tin tức Ôn Nhượng muốn cưới ta nhanh chóng lan truyền khắp mọi ngóc ngách của kinh thành như một cơn gió. Chẳng ai dám nói điều gì về Ôn gia, nhưng chuyện của ta lại bị lôi ra để bàn tán, mổ xẻ.
Mẹ ta sợ ta buồn lòng nên không cho ta ra ngoài nhiều. Ta an tâm ở nhà thêu áo cưới, nghe người ta nói có ba phần là thật, ta chẳng thể phản bác được.
Đúng là ta có ngàn vạn lý do không xứng với Ôn Nhượng, nhưng trái tim ta yêu huynh ấy, nên có thể vượt qua tất cả những điều ấy. Người ta muốn nói thì cứ để họ nói thôi!
Một ngày nọ, trong cung có người đến, nói rằng Hoàng hậu nương nương ban cho ta một thanh ngọc như ý cùng những thứ khác làm của hồi môn. Mẹ ta cảm tạ không ngớt lời, ban đêm còn thắp đèn lên để xem kỹ, rồi bật khóc.
“Thái giám trong cung đến nói rằng thanh ngọc như ý này là do Đại phu nhân của Ôn gia xin cho con. Ngài ấy chắc chắn đã nghe về những lời đồn trong kinh thành, muốn đứng ra bảo vệ con. Con nói xem, trên đời này sao lại có người tinh tế như thế? Hiểu được nỗi khó khăn của người khác thì đã đành, nhưng còn làm mọi việc một cách chu đáo đến vậy? Ai có thể ngờ được con lại có phúc khí như vậy? Sau khi gả đi rồi, con nhất định phải dùng hết lòng chân thành để đối đãi với người ta. Ôn gia không giống những nhà khác, họ coi trọng nhất là tấm lòng chân thành. Con đã bao giờ nghe nói Nhị phu nhân gọi lão thái gia và lão phu nhân Ôn gia là cha mẹ chồng chưa? Tất cả đều gọi là cha mẹ cả.”
Ta dùng khăn lau nước mắt cho mẹ.
“Mẹ à, con hiểu mà.”
“Hiểu là tốt rồi. Giờ con được Hoàng hậu nương nương ban thưởng, lời đồn đại chắc chắn sẽ giảm bớt, dù người ta có nghĩ gì, trên mặt cũng phải tỏ ra kính nể con ba phần.”
“Mẹ ơi, thực ra con cũng không bận tâm lắm, có những chuyện vốn dĩ là sự thật, người ta nói cũng không sao, chỉ cần Tam lang không để ý, Ôn gia không để ý, còn lại thì cứ để mọi thứ tự nhiên thôi.”
“Con gái của mẹ còn nhìn rõ ràng hơn mẹ.” Mẹ vuốt nhẹ lên tóc ta, ta dựa vào vai mẹ, lặng lẽ lau đi giọt nước mắt tràn ra từ khóe mắt.
Có những lòng tốt với người khác chỉ là một lời nói, nhưng với ta và mẹ, đó là ân nghĩa to lớn. Nhận ra sự khó khăn của người khác không khó, nhưng nhận ra và làm đúng mực, không thừa không thiếu, mới là điều đáng quý.
Vài ngày sau, Hoài vương phủ tổ chức tiệc thưởng hoa, đây là lần đầu tiên Hoài vương phủ tổ chức yến tiệc, và còn mời khách khắp nơi. Tất cả những gia đình có tiếng tăm trong kinh thành đều được mời.
Sáng hôm đó, Ôn Nhượng tự mình đến đón mẹ và ta. Mẹ ta cười rạng rỡ, chỉnh trang cẩn thận rồi mới cẩn trọng ngồi lên xe ngựa.
Ta lén vén rèm xe lên, Ôn Nhượng cưỡi ngựa theo sau. Thấy ta vén rèm lên, huynh ấy cười nhẹ nhàng nhìn ta.
“Có chuyện gì sao?”
“Huynh không có gì muốn dặn dò à?”
“Dặn dò gì chứ? Ta ở bên cạnh nàng, nàng chỉ cần yên tâm thôi.”
Huynh ấy chưa từng nói lời nào không thành thật, đã nói như vậy thì chắc chắn sẽ bảo vệ ta. Ta an lòng, chớp mắt với huynh ấy rồi buông rèm xuống.
“Tam lang thực sự là người tốt vô cùng.” Mẹ ta lại thở dài.
“Phải phải, câu này mẹ đã nói cả trăm lần rồi.”
“Chính vì tốt nên mẹ mới nói chứ sao, thế nào, con không cho mẹ nói nữa à?”
Ta không biết phải nói gì, đúng là mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng thấy ưng ý, chẳng phải nói về mẹ ta là đúng sao?
Chúng ta đi đến Ôn gia trước, khi đến nơi Nhị phu nhân đã đến vương phủ giúp đỡ, những người khác đều ở nhà chờ ta và mẹ.
Đây là lần đầu tiên sau khi đính hôn ta gặp mặt người Ôn gia, nên ta cẩn trọng chào hỏi từng người.
25.
Đây là lần đầu tiên ta gặp Ôn Các Lão và Ôn Học Sĩ, những người nổi tiếng trong truyền thuyết.
Về ngoại hình của Ôn Các Lão, ta nên nói thế nào nhỉ? Là một cô em dâu tương lai, ta vốn không nên đánh giá, nhưng thật sự dù đã có tuổi, dung mạo của ngài ấy vẫn đẹp đến kinh ngạc.
Chỉ là ngài ấy quá lạnh lùng, hoặc có lẽ do đã giữ chức vụ cao lâu năm, trên người tự nhiên mang theo một loại khí chất khiến người khác phải kính sợ.
Ôn Học Sĩ thì khác, ngài ấy có vẻ ngoài nho nhã, lời nói cũng nhẹ nhàng, lịch sự, giọng điệu của Nhị phu nhân giống hệt như ngài ấy.
Lão phu nhân nắm lấy tay mẹ ta, không ngừng khen ngợi.
“Mẹ à, mẹ tha cho chúng con đi! Những lời này chúng con nghe nhiều lắm rồi, đợi khi A Lâu vào cửa, mẹ khen cũng không muộn. Bảo Châu và nhị tẩu đang chờ kìa, chần chừ nữa là muộn đấy.” Đại phu nhân nắm tay lão phu nhân lắc nhẹ.
“Nhà ta chẳng lẽ chỉ có mỗi con khỉ này là biết nói à?” Lão phu nhân dùng ngón tay chỉ nhẹ vào trán Đại phu nhân, nàng ấy chỉ cười hì hì.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetÔn Các Lão với gương mặt lạnh lùng lại đưa tay lên xoa nhẹ chỗ lão phu nhân vừa chạm vào. Ta kìm nén không để miệng há to vì ngạc nhiên.
Hóa ra, người nổi tiếng cưng chiều vợ lại cưng chiều mà không phân biệt địa điểm và tình huống như vậy sao? Ta dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Đại phu nhân, nữ nhân này là ai mà có thể khiến một người trông đáng sợ như vậy bị mê hoặc đến mức này chứ?
“Nhìn nhiều sẽ hiểu, đại ca ta thực sự xem Bảo Ngân như châu báu.” Ôn Nhượng có lẽ đã nhìn ra ta đang kìm nén cảm xúc, lặng lẽ nói với ta.
Ta biết nói gì đây? Thật sự ngưỡng mộ quá! Trên đời này đâu dễ tìm được đôi uyên ương thần tiên như vậy? Sau này nhất định ta phải thường xuyên tìm Đại phu nhân, học hỏi kinh nghiệm, xem làm thế nào để “thuần hóa” chồng một cách khéo léo.
Ôn gia và vương phủ chỉ cách nhau một cánh cổng do Ôn Nhượng xây. Hôm nay ta thực sự đã được mở rộng tầm mắt, thế nào mới gọi là yến hội thưởng hoa.
Thật là trăm hoa đua nở, muôn màu muôn vẻ, một đôi mắt cũng không đủ để nhìn ngắm hết, không biết vương phủ lấy đâu ra nhiều hoa cỏ đến vậy.
Cửu khúc hồi lang, lầu các tinh xảo, ngói lưu ly lấp lánh, hoàn toàn khác biệt so với Ôn gia. Hoài vương hôm nay cũng có mặt, vẻ ngoài anh dũng phi phàm, chỉ có điều nước da hơi đen.
Khi vương phi nhìn thấy Bảo Châu, như con chó nhỏ thấy xương, chạy đến ôm lấy cánh tay của nàng ấy. Ôn Các Lão chỉ khẽ nhíu mày, rõ ràng là không vui. Vương gia có vẻ bất lực, trong sự bất lực còn có ba phần cưng chiều.
Mẹ ta và ta định hành lễ, nhưng vương gia lại nép sau lưng Lão thái gia, Lão phu nhân nắm tay mẹ ta lại.
“Đều là tiểu bối trong nhà, lễ này họ nào dám nhận?” Lão phu nhân nói.
“Mẹ nói phải.” Vương gia đồng ý, miệng mỉm cười.
Ta cảm thấy dường như vương gia ở Ôn gia cũng thường như vậy, kính cẩn nghe theo Lão phu nhân và Lão thái gia.
Buổi tiệc thưởng hoa diễn ra vô cùng náo nhiệt, nếu không có Ôn Nhượng đứng bên cạnh, ta nghĩ mình sẽ thật sự bị người ta nhìn thấu.
Khi tiệc bắt đầu, vương phi nói rằng buổi tiệc này cũng là vì tam huynh sắp lấy vợ, mượn dịp này để mọi người thấy được người Ôn gia từ lớn đến nhỏ đều hài lòng với tam tẩu tương lai như thế nào.
Cuối cùng, nàng ấy còn thêm một câu: “Sau này ai còn nói lời nào không hay thì đến Ôn gia hoặc vương phủ mà nói.”
Mẹ ta bóp chặt tay ta đến mức đau đớn. Ôn gia bỏ ra nhiều công sức như vậy để làm đẹp mặt cho ta, tất cả đều vì Ôn Nhượng, ta làm sao không hiểu được?
Ta quay sang nhìn Ôn Nhượng, huynh ấy chỉ đứng bên cạnh ta, mắt lấp lánh nụ cười, có chút ngây ngô, lại có chút mãn nguyện.
26.
Ngày ta kết hôn với huynh ấy, huynh ấy đã uống quá chén. Nhị tẩu sai người mang cho ta một bát mì. Cả ngày ta chưa ăn gì, nên đã ăn hết cả bát mì.
Ta cầm chiếc quạt đến mỏi tay mà vẫn chưa thấy huynh ấy đến. Bảo Châu dẫn theo ba đứa trẻ đến ở bên cạnh ta. Cả ba đứa trẻ đều rất đẹp, đôi mắt hạnh đào giống hệt nhau.
Đứa con trai lớn nhất là con của Bảo Châu, giống mẹ nhiều hơn. Đứa con gái tròn trĩnh, má lúm đồng tiền ở khóe miệng, còn đứa con gái kia thì đoan trang, khuôn mặt hình trái xoan.
Hôm nay là ngày vui, cả ba đứa đều mặc y phục màu đỏ. Ta có chút lo lắng, nếu ta sinh con, e rằng đứa trẻ sẽ không xinh đẹp như vậy. Chỉ mong đứa trẻ sẽ giống Ôn Nhượng hơn.
“Tam thẩm, thẩm cứ để chiếc quạt xuống nghỉ một lát đi! Tam thúc chắc chưa về ngay được đâu.” Người nói là Đoàn Tử, trưởng nữ của Ôn Các Lão, nhỏ tuổi nhưng nói chuyện như người lớn, không hề giống mẹ, mà giống cha như đúc.
“Cha con ngày xưa cưới mẹ con cũng vô cùng khó khăn. Đại cữu cữu lấy vợ, ông không dám làm khó, giờ mới có cơ hội chờ đến tiểu cữu cữu, chắc chắn phải uống cho tiểu cữu cữu say gục mới thôi.” Đại Bảo nói xong, Ôn Nhã liền nghiêm túc gật đầu.
“Đó là vì Triệu Thập An không may mắn, ai bảo hắn cưới vợ mà có ba huynh trưởng đi kèm chứ? Nhưng tam tẩu này, muội nghĩ rằng Đại Bảo nói có lý, tẩu cứ để chiếc quạt xuống trước đã! Tam ca chưa chắc đã về ngay đâu. Đại ca đắc tội với nhiều người không biết bao nhiêu mà kể, hôm nay chắc chắn sẽ có người đến trả đũa trên đầu tam ca.” Bảo Châu lấy chiếc quạt trong tay ta đặt lên giường, ta suy nghĩ về những lời nàng ấy vừa nói và thở dài trong lòng. Bảo Châu quả thực hiểu rõ ca ca mình quá.
“Cô mẫu nói rất có lý, tam thẩm có muốn uống trà không?” Không đợi ta trả lời, Đoàn Tử đã mang trà đến. Ôn Nhã cũng mang theo điểm tâm.
Ta ăn uống no nê, bọn trẻ mất kiên nhẫn chạy ra ngoài xem náo nhiệt. Trong phòng chỉ còn lại ta và Bảo Châu.
“Khi còn nhỏ, tỷ tỷ đã dẫn theo muội làm đủ mọi nghề, tỷ ấy đã phải chịu biết bao khổ cực để nuôi muội, cha mẹ và các huynh trưởng cũng không dễ dàng gì, tình người ấm lạnh, tỷ tỷ đã trải qua hết. Tam ca của muội là người rất ôn hòa, chỉ có điều huynh ấy ít nói, không giỏi ăn nói, cứ một lòng muốn cưới một người vợ hợp ý nên mới chần chừ đến bây giờ. Tủ tỷ nói rằng điều khó nhất trên đời chính là tấm chân tình. Tẩu đã gả vào nhà muội, tức là người của nhà muội rồi, tẩu chỉ cần chân thành đối xử với tam ca, còn lại đừng nghĩ ngợi nhiều. Tẩu xem tỷ tỷ kìa, tỷ ấy thích ngủ nướng nhất, nếu một ngày tỷ ấy dậy sớm mới là chuyện đáng sợ đấy! Nhưng vì hôn sự của tẩu và tam ca, tỷ ấy đã cùng nhị tẩu bận rộn suốt nhiều ngày, ngày nào cũng cười tươi không nói một lời mệt nhọc. Cha mẹ muội là những người dễ chịu nhất, họ chưa bao giờ làm khó con dâu, trong nhà cũng không có quy định ngày ngày phải chầu chực. Chỉ cần tẩu và tam ca sống tốt, họ sẽ hài lòng. Nhị tẩu lo toan cho cả nhà, không dễ dàng gì, nếu tam tẩu chịu giúp đỡ, chắc chắn nhị tẩu sẽ vui mừng không ít. Muội thích về nhà mẹ đẻ nhất, mong rằng tam tẩu không chê muội.”
Nói xong, nàng ấy dùng đôi mắt đen láy nhìn ta chăm chú. Ai nói nàng ấy là người ngốc nghếch chứ? Ta nghiêm túc gật đầu với nàng ấy.
“Ta không có tài cán gì, sau này sẽ nấu ăn ngon cho mọi người hàng ngày nhé!”
“Không tốt, nếu hàng ngày làm vậy chẳng phải sẽ mệt chet sao? Đến lúc đó tam ca sẽ lại trách muội mất. Mấy ngày nữa nấu một bữa giải thèm là được rồi, đến lúc đó muội và tỷ tỷ sẽ giúp tẩu một tay.” Nàng ấy suy nghĩ một lát mới nói.
“Được, đến lúc đó chúng ta cùng làm nhé.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.