4
Tôi cố mỉm cười gượng gạo đáp, “Nhà anh còn có cả tầng hầm à? Đây là lần đầu tiên em nghe anh nói đấy.”
Mạnh Trạch cười nhẹ: “Tầng hầm chỉ để chất đống mấy thứ đồ không cần thiết, vì thế anh chưa từng nói với em.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm: “A Trạch, thực sự muộn rồi, mẹ em quản nghiêm lắm, em phải về thôi.”
Tôi đứng dậy bước tới cửa, nhưng Mạnh Trạch lại đột ngột ôm lấy tôi từ phía sau.
“Tĩnh Tĩnh, tối nay ở lại với anh được không?”
Cánh tay anh ấy dài và mạnh mẽ, mỗi khi anh ôm tôi trước đây, tôi chỉ cảm thấy hạnh phúc.
Nhưng giờ đây, trong lòng tôi ngập tràn sự sợ hãi và bất an.
“Thực sự không được, A Trạch.” Tôi nói với vẻ khó xử.
Tôi mở cửa ra, bên ngoài mưa đang nặng hạt, từng giọt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống mặt tôi, lạnh buốt khác thường.
Chiếc xe của tôi đậu ngay ngoài cổng biệt thự.
Mạnh Trạch không ngăn cản tôi, đứng đó nhìn từ trong nhà.
Một bước, hai bước…
Xe của tôi giờ đã ngay trước mắt.
Nhưng khi tôi tiến đến gần xe, tim tôi chợt trĩu nặng xuống.
Cả hai lốp xe phía trước đã bị ai đó đâm thủng.
Trên lốp xe, cắm mấy cái đinh nhọn.
Rõ ràng là có người cố ý làm vậy.
Mưa lạnh dội ướt người tôi, khiến tôi run rẩy.
Lúc này, một chiếc ô đen được giơ lên trên đầu tôi.
“A Trạch, có ai đó phá hoại bánh xe của em rồi, em sẽ gọi xe về vậy.”
Tôi quyết tâm phải về nhà.
Thấy thái độ của tôi dứt khoát như vậy, Mạnh Trạch thở dài: “Có lẽ là do bọn trẻ con nhà hàng xóm gây ra, chúng rất hay nghịch ngợm, lần trước xe của anh cũng bị chúng cào xước vài chỗ.”
“Nhưng Tĩnh Tĩnh, em thực sự muốn đi đến mức bịa ra một câu chuyện để lừa anh sao?” Mạnh Trạch cười mà như không cười nhìn tôi nói.
Tôi đứng hình: “A Trạch, em…”
“Tĩnh Tĩnh, em vốn không có mẹ, đúng không?” Mạnh Trạch chậm rãi nói.
Đêm đông lạnh buốt, một luồng khí lạnh len lỏi dưới chân tôi.
Hóa ra Mạnh Trạch đã điều tra rõ về tôi từ trước.
“A Trạch, xin lỗi, không phải là em không muốn ở lại với anh, chỉ là hôm nay em cảm thấy không khỏe.” Tôi khẽ nói, cẩn thận chờ phản ứng.
Mạnh Trạch khẽ véo má tôi: “Anh đâu phải người thích ép buộc ai, nhưng giờ này ở đây rất khó gọi được xe, để anh đưa em về có được không?”
Tôi làm sao có thể để Mạnh Trạch đưa về được, liền vội vàng từ chối nói rằng tôi sẽ thử gọi xe khác.
Nhưng Mạnh Trạch nói rất đúng, tôi chờ thêm mười lăm phút, vẫn không có chiếc xe nào đến.”Nhiệt độ gần như đã chạm mức dưới không, hôm nay tôi vì muốn đẹp mà chỉ mặc mỗi đôi tất mỏng, giờ đây lạnh đến mức run cầm cập.
“Vào trong nhà trước đi, đợi tới lúc gọi được xe rồi hẵng ra, được không?” Mạnh Trạch nói.
Tôi lắc đầu: “Không cần đâu, em sẽ đợi ở đây.”
Ít nhất ở đây, tôi còn có cơ hội kêu cứu.
Một ngôi biệt thự cách đây không xa vừa bật đèn sáng rực rỡ, nơi đó chắc chắn có người.
Mạnh Trạch nhìn tôi chăm chú, đôi mắt đẹp của anh cong lên: “Em có biết không? Thời gian này những người sống ở đây chẳng ai ra ngoài vào buổi tối.”
“Nghe nói có một kẻ cuồng sát từng trốn thoát khỏi bệnh viện tâm thần, có người đã nhìn thấy hắn xuất hiện quanh đây, nhưng rất tiếc, cảnh sát đến nay vẫn chưa bắt được hắn.”
“Người dân xung quanh rất sợ, vì thế họ sẽ không mở cửa cho bất kỳ ai.” Mạnh Trạch trầm giọng nói.
Trái tim tôi lạnh buốt đến tận xương tủy.
Mạnh Trạch: “Vậy nên, Tĩnh Tĩnh, chúng ta về nhà rồi từ từ đợi, được không?”
Cuối cùng tôi cũng phải theo Mạnh Trạch quay lại biệt thự.
Đột nhiên, tôi nghe thấy từ dưới tầng hầm vọng lên một tiếng động lớn, như có thứ gì đó đổ rầm xuống.
Biểu cảm của Mạnh Trạch có chút thay đổi kỳ lạ: “Anh xuống kiểm tra xem sao, có thể là con mèo hoang từ ngoài cửa sổ chui vào.”
Tôi trân trân nhìn Mạnh Trạch bước xuống tầng hầm.
Anh nhanh chóng quay lại.
Nhưng vẻ mặt của anh vẫn âm trầm đáng sợ.
“Con mèo, chạy mất rồi.”
Lập tức, tôi hiểu rõ ý trong lời nói của Mạnh Trạch.
Người phụ nữ đó, đã biến mất sao?
Mạnh Trạch đột ngột xông tới, nắm chặt lấy cánh tay tôi.
“Bạch Tĩnh, những điều tiếp theo anh nói, em phải nghe thật kỹ. Dưới tầng hầm nhà anh có giam giữ một người phụ nữ, cô ta là kẻ giết người, nhưng bây giờ, cô ta đã biến mất rồi.”
5
Tôi ngây người nhìn Mạnh Trạch, không thể tin vào những gì mình vừa nghe được.
Hiếm khi tôi thấy anh ta tỏ ra bối rối: “Anh biết chuyện này thật đột ngột, nhưng tất cả đều là sự thật.”
“Em còn nhớ câu chuyện về kẻ sát nhân hàng loạt mà anh kể không? Người phụ nữ đó chính là kẻ sát nhân.”
Tôi buột miệng: “Không, không thể nào, cô ấy rõ ràng rất trẻ, sao có thể đã hơn bốn mươi tuổi?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNgay sau khi nói ra, tôi liền hối hận. Không khí như bị đóng băng.
Mạnh Trạch nhìn tôi, ánh mắt trở nên vô cùng đáng sợ. “Thì ra em đã xuống tầng hầm và nhìn thấy hết rồi, đúng không?”
Tim tôi đập thình thịch.
“Thôi, thấy thì thấy rồi. Em đã xem bộ phim Orphan chưa?” Mạnh Trạch nói nhanh.
Orphan là một bộ phim kinh dị kinh điển, tôi tất nhiên đã xem qua. Nhân vật nữ chính trông như một đứa trẻ chín tuổi, nhưng thực tế đã ba mươi tuổi, nhờ vào căn bệnh hiếm khiến cô luôn có hình dạng trẻ con và lừa dối mọi người.
Tôi ngước lên, chợt hiểu ra ý của Mạnh Trạch.
Anh kéo tôi chạy ra ngoài, nhưng cánh cửa mà chúng tôi vừa mở trước đó giờ đã bị khóa chặt. Ổ khóa đã bị ai đó nhét đầy, không thể mở ra được nữa.
Ánh mắt của Mạnh Trạch trở nên lạnh lẽo và đáng sợ. Anh kéo tôi lên cầu thang, và tôi thở hổn hển, theo anh vào một căn phòng. Mạnh Trạch đẩy tủ quần áo chắn ngang cửa rồi rút từ ngăn kéo đầu giường ra hai con dao nhọn, đưa tôi một cái.
“Tĩnh Tĩnh, anh sẽ kể cho em sự thật,” Mạnh Trạch bắt đầu kể về sự kiện diễn ra hai mươi năm trước.
Thì ra, hai mươi năm trước, mẹ của Mạnh Trạch đã bị chính tên sát nhân biến thái ấy giết hại. Khi đó, anh chỉ mới bảy tuổi. Từ lúc đó, anh chỉ có một mong ước duy nhất là bắt được tên sát nhân này, bắt hắn phải chịu đựng tất cả những nỗi đau mà mẹ anh đã phải trải qua.
Mạnh Trạch ôm chặt tôi, tôi cảm nhận được lồng ngực anh run lên vì xúc động.
“Những năm qua, anh đã tìm hiểu tất cả về vụ án ấy. Anh đã thu thập tất cả ảnh hiện trường từ các vụ án của những nạn nhân. Cuối cùng, anh đã bắt được cô ta và nhốt trong tầng hầm.”
“Bạch Tĩnh, anh hận cô ta, nhưng anh sẽ không để cô ta chết dễ dàng như vậy,” Mạnh Trạch nghiến răng nó.
Nghe xong câu chuyện, tôi cảm thấy thương xót cho Mạnh Trạch. Tôi nắm lấy tay anh, nói: “A Trạch, cô ta đã phải trả giá rồi. Chúng ta báo cảnh sát và giao cô ta cho họ, được không?”
Hàng mi của Mạnh Trạch khẽ rung lên, nhưng anh không đáp.
Đúng lúc đó, có tiếng bước chân trên cầu thang. Tôi sợ hãi siết chặt tay Mạnh Trạch.
Tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng.
“Cô ở trong đó phải không? Mau ra đi, tránh xa Mạnh Trạch!” Tiếng người phụ nữ hét lên ngoài cửa, giọng đầy khẩn trương.
Tôi ngỡ ngàng. Giọng cô ấy vô cùng gấp gáp: “Những gì tôi nói đều là sự thật! Mạnh Trạch là một tên biến thái!”
Tôi không tin lời cô ta. Nếu cô ta nói thật, sao lại ngăn tôi báo cảnh sát?
Người phụ nữ dường như đọc được suy nghĩ của tôi, giọng nghẹn ngào nói: “Anh ta đã cài một quả bom trong nhà! Nếu báo cảnh sát, anh ta sẽ kích hoạt quả bom ngay lập tức!”
Mạnh Trạch siết chặt tay tôi hơn, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán. Anh nhìn chằm chằm ra ngoài, ánh mắt tràn ngập tia máu.
“Đừng tin lời cô ta. Người phụ nữ này rất xảo quyệt, cô ta rất giỏi mê hoặc người khác,” anh nói, ánh mắt đầy cảnh giác.
Trong giây lát, tôi hoàn toàn không biết nên tin ai. Nhưng từ tận đáy lòng, tôi vẫn muốn tin vào bạn trai mình.
“Tôi sẽ không ra ngoài,” tôi nghiến răng nói ra ngoài.
Có một khoảng lặng đáng sợ. Sau đó, người phụ nữ bắt đầu đập mạnh vào cánh cửa.
“Tôi chỉ muốn cứu cô, tại sao cô không chịu tin tôi!” Cô ta gần như gào thét, giọng đầy tuyệt vọng.
Cánh cửa rung lắc dữ dội, rồi bất chợt, một lỗ hổng xuất hiện. Tôi nhìn thấy đôi mắt của cô ta qua khe hở ấy – đôi mắt đỏ rực, đầy tia máu, chết chóc và ám ảnh. Cô ta dí mắt sát vào lỗ hổng, nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
Tôi ôm miệng, run rẩy: “Phải làm gì bây giờ, A Trạch?”
Mạnh Trạch nghiêm mặt: “Em nhảy qua cửa sổ đi, nhanh lên!”
Đây là tầng hai, tuy có độ cao nhất định nhưng nhảy xuống cũng không quá nguy hiểm.
Tôi gật đầu, chạy đến cửa sổ, nhưng khi cố mở ra, tôi nhận ra nó đã bị hàn chết. Mạnh Trạch cũng sững sờ, không ngờ mọi việc lại nghiêm trọng như vậy. Khuôn mặt anh ta tái mét, đầy vẻ sợ hãi.
“Thì ra ngay từ đầu cô ta đã diễn kịch. Cô ta có thể thoát ra bất cứ lúc nào, và đã hàn chặt cửa sổ lại sau khi nắm rõ cấu trúc căn biệt thự.” Mạnh Trạch nói, giọng lạnh ngắt.
“Đừng tin hắn! Chính hắn đã bịt kín cửa sổ! Mạnh Trạch đang lừa cô!” người phụ nữ hét lên trong tuyệt vọng.
Cô ta cầm một cái rìu, đập điên cuồng vào cửa.
“Khi tôi bị bắt, tôi đã bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, tôi không sống được lâu nữa đâu, nhưng cô thì có thể!” cô ta gào lên, giọng lạc đi.
Tôi bất lực nhìn họ, cảm giác sợ hãi, nghi ngờ và lo lắng dồn dập trong tâm trí. “A Trạch, chúng ta báo cảnh sát đi!” Tôi bật khóc.
Ngay lúc cánh cửa sắp bị phá, Mạnh Trạch bất ngờ mở cửa và lao vào người phụ nữ. Cô ta không kịp phản ứng và bị anh ta đè xuống đất, nhưng chiếc rìu vẫn kịp bổ xuống vai anh.
Tiếng rìu xé toạc da thịt vang lên. Mạnh Trạch gầm lên đau đớn, nhưng vẫn giữ chặt người phụ nữ. “Chạy đi, báo cảnh sát!” anh ta quay đầu hét về phía tôi.
Tôi không còn thời gian để chần chừ. Nắm chặt điện thoại, tôi chạy xuống tầng một. Cửa sổ ở tầng một cũng bị hàn chết. Bất chợt, tôi thấy một bóng người bên cửa sổ của căn biệt thự gần đó. Vui mừng, tôi gõ mạnh vào kính để thu hút sự chú ý.
Người đó rõ ràng đã nhìn thấy tôi, nhưng hành động tiếp theo của anh ta khiến tôi thất vọng tràn trề: anh ta kéo rèm lại.
Tôi không ngờ thế giới của những người giàu có lại có thể lạnh lùng đến vậy.
Lầu trên yên lặng lạ thường, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào. Trong nỗi sợ tột cùng, tôi gửi một tin nhắn báo cảnh sát: “Tôi đang ở khu biệt thự XX, mau đến đây, có người muốn giết chúng tôi.”
Ngay sau đó, cảnh sát phản hồi:
“Chúng tôi đã cử người đến, sẽ đến trong 20 phút nữa. Nhưng cô gái, cô đang làm gì ở đó? Khu biệt thự này đã bỏ hoang từ lâu, là một công trình dang dở, không còn ai sinh sống.”
Tôi nhìn chằm chằm vào tin nhắn, không hiểu tại sao cảnh sát lại nói như vậy. Rõ ràng, căn biệt thự đối diện còn sáng đèn. Mạnh Trạch cũng đã sống ở đây, sao có thể là khu vực không người ở?
Nhưng ít nhất thì cảnh sát sẽ đến trong 20 phút nữa.
Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng bước chân từ tầng trên. Tôi nhanh chóng tìm chỗ nấp dưới ghế sofa trong phòng khách.
Từ góc nhìn của mình, tôi có thể thấy cầu thang. Một đôi chân trần, ướt nhẹp xuất hiện trên bậc thang.
Tôi nhắm chặt mắt, đau đớn.
Điều này có nghĩa là Mạnh Trạch có thể đã gặp nguy hiểm.
“Cô ở đâu? Chúng ta cùng nhau thoát khỏi đây,” giọng người phụ nữ khản đặc hét lên.
Tôi nín thở, không dám phát ra tiếng động nào.
“Hắn bị thương nặng rồi, không thể di chuyển được nữa. Nhanh ra đi, chúng ta cùng thoát khỏi đây, có được không?” cô ta tiếp tục kêu lên.
Nhưng tôi không dám ra, chỉ biết cầu nguyện mình không bị phát hiện.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.