1
Việc ta và Lê Chẩm thành hôn là do hắn cầu xin.
“Nếu dám phụ tỷ tỷ, ta nhất định sẽ lột da ngươi.”
Hôm đó, khi ban hôn cho chúng ta đệ đệ vẫn hăm he đe dọa hắn.
Lúc đó, Lê Chẩm cầm thánh chỉ trên tay, giống như một con chó vừa cướp được xương.
Hài lòng như thể dù có phải chết ngay giây tiếp theo cũng đáng.
“Nếu phụ A Tu, ta sẽ tự lột da mình trước.”
Nhưng chỉ ba năm sau, hắn lại một lần nữa quỳ ở trước điện nhưng lại là để cầu xin đệ đệ của ta thu hồi thánh mệnh.
Khi ta lê thân thể ốm yếu đến nơi, một thiếu nữ mặc váy lụa màu xanh nhạt đang quỳ bên cạnh hắn.
Ta chưa kịp mở miệng, thiếu nữ đó đã quỳ gối đến trước mặt ta, nước mắt rơi lã chã trên giày ta.
“Công chúa, xin người hãy bỏ qua cho Lê tướng quân!”
Bỏ qua, một câu bỏ qua nói thật hay.
Ta nghẹn ngào: “Lê Chẩm, là ta không buông tha cho ngươi sao?”
Nhiều năm ở lãnh cung, nguyện vọng của ta chỉ là cùng đệ đệ sống sót.
Là hắn dạy ta, phải đấu tranh với số phận, phải đấu tranh với sự bất công.
Phải dũng cảm hơn, nắm chặt tay hắn.
Vậy mà lúc này, trong đôi mắt phượng của Lê Chẩm tràn đầy đau đớn.
Nhưng lại là vì… muốn ta bỏ qua cho hắn.
“A Tu, người ta yêu mãi mãi là nàng.”
“Nhưng nàng biết đấy, Tần Vận đã bị ràng buộc với hệ thống, công lược ta là nhiệm vụ của nàng.”
Đúng vậy, ai mà không biết, sau khi khỏi bệnh sốt cao, đích nữ của phủ Thượng thư đã tỏ tình với Lê tiểu tướng quân ngay trên phố.
Nhưng không ai biết, con phố đó nằm cạnh phủ công chúa của ta, hôm đó là ngày sinh thần của ta.
Sáng sớm, Lê Chẩm đã làm xong bánh sen, lại bị Tần Vận chặn lại trước cửa phủ của ta.
Cô nương nhỏ khóc rất đáng thương, vừa nức nở vừa nói những lời vô nghĩa: “Ta đến là vì ngài.”
“Lê tướng quân, cứu ta, ta không muốn chết.”
Lúc đó, Lê Chẩm rất khó chịu đẩy nàng ta ra.
Khi đến phủ liền bắt đầu kể khổ với ta, mặt nhăn nhó.
“Sao lại có người thích khóc như vậy.”
“Ta chưa từng thấy A Tu khóc.”
Ta cắn một miếng bánh hắn mang đến, không phản bác.
Thực ra trước đây ta rất thích khóc.
Khi mẫu phi mất, ta khóc, khi nhìn thấy những con chuột chết bị ném vào lãnh cung, ta khóc, khi đệ đệ bị bệnh nặng không có ai giúp đỡ, ta cũng khóc.
Chỉ là sau này, ta có Lê Chẩm, có người cùng ta đồng hành.
Tất cả những bùn lầy tăm tối đều không còn khiến người ta sợ hãi nữa.
“Sao vậy, lần này làm không ngon sao?”
Thấy ta ngẩn người, giọng điệu của Lê Chẩm không hiểu sao lại có chút chột dạ.
“Ngon lắm.”
Chỉ là quá ngon.
Bánh do Lê Chẩm làm ngọt hơn nhiều.
2
Lần đầu gặp nhau ở phố Trường Bình, Lê Chẩm đã tặng quà sinh thần của ta cho Tần Vận để an ủi nàng ta.
Bây giờ, hắn muốn đem cả bản thân mình tặng cho nàng ta.
“Mạng người và tình yêu nhỏ bé cái nào nặng hơn?”
Lê Chẩm mặt tái mét nhưng những lời nói ra lại như tiếng sấm đánh vào tim ta.
“A Tu, nàng vốn thông minh hiểu chuyện, có lòng thương người, lần này không thể…”
Ta chỉ thấy đầu óc ong ong.
Trong lúc mất trọng lực, cánh tay ta được ai đó nhẹ nhàng đỡ lấy.
“Điện hạ, cẩn thận.”
Gặp ánh mắt hờ hững của người kia, ta tỉnh táo lại trong nháy mắt.
Tạ Tuân, đối tượng ta phải công lược.
Sao hắn lại ở đây?
Ta cố tỏ ra bình tĩnh, giãy khỏi bàn tay của hắn.
Thấy hắn nhìn chằm chằm vào những ngón tay trống rỗng mà ngẩn người, ta lại khẽ nói cảm ơn.
Cảm xúc kích động đột nhiên bị cắt ngang, lúc này đã tan đi hơn phân nửa.
Khi quay lại trả lời Lê Chẩm, giọng điệu của ta đã trở nên bình tĩnh.
“Đúng vậy, mạng người quan trọng hơn.”
Không gì quan trọng hơn mạng sống của ta.
Không còn để ý đến vẻ mặt thất vọng của Lê Chẩm.
Ta quay sang nhìn Tạ Tuân, chân thành hỏi.
“Thủ phụ đại nhân, ngươi có người trong lòng chưa?”
Cùng lúc đó, âm thanh điện tử nhảy nhót vang lên trong đầu ta như tiếng pháo nổ.
[Trời ơi đất hỡi, quần bông áo ấm của ta, chủ nhân của ta! Cuối cùng cô cũng nghĩ thông rồi sao?]
3
Lúc đầu ta không đồng ý nhiệm vụ công lược, không phải hoàn toàn là vì Lê Chẩm.
Ta cũng không muốn mang theo mục đích, ích kỷ làm phiền sự bình yên của người khác.
Đặc biệt người đó lại là Tạ Tuân.
Hắn từng cứu ta và đệ đệ khi chúng ta gặp khó khăn, ta mang ơn hắn.
Hắn lại là người lạnh nhạt không thích ồn ào.
Ta sao có thể lấy oán trả ơn, đi quấy rầy sự thanh tịnh của hắn.
Nghe thấy câu hỏi đột ngột của ta, Tạ Tuân khẽ sửng sốt, đôi mắt vốn bình tĩnh lướt qua những tia sáng nhỏ vụn.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetGiọng điệu rõ ràng khẳng định: “Chưa có.”
Ta lại hỏi: “Có ý định thành gia không?”
Hắn quay mặt đi, vành tai ửng hồng không dễ nhận ra.
“Thật sự đã đến tuổi rồi.”
“Trong nhà không cha không mẹ, cũng không có huynh đệ tỷ muội.
“Việc hôn sự hoàn toàn do thần tự ý quyết định.”
Ta xấu hổ mà động lòng.
Đây đâu phải là thủ phụ đương triều.
Đây rõ ràng là thuốc bổ kéo dài mạng sống của ta!
4
“Lê Chẩm chết tiệt, nếu không có kim bài miễn tử bảo vệ, chỉ riêng tội kháng chỉ, ta đã có thể tru di cửu tộc hắn!”
Khi dùng bữa tối, đệ đệ vẫn còn tức giận.
Nhìn vẻ nghiến răng nghiến lợi đó, hận không thể lôi thái tổ gia gia đã ban kim bài miễn tử cho Lê gia từ trong lăng mộ ra để chất vấn.
Ta mỉm cười, xoa đầu đệ đệ để chuyển sự chú ý của hắn.
“Đệ đừng tức giận nữa, tỷ tỷ có chuyện muốn hỏi đệ.”
“Gần đây mối quan hệ của đệ và Tạ Tuân có tốt không?”
“Tạ thủ phụ sao? Quân thần chi giao như vậy thôi, hắn lại không thích nói chuyện.”
Đệ đệ nheo đôi mắt hạnh, nghi ngờ nhìn ta, nói: “Tỷ tỷ hỏi hắn làm gì?”
“Ta muốn hỏi hắn có sở thích gì?”
Đệ đệ trầm ngâm một lát: “Hắn thích dâng tấu chương có tính không?”
“Hôm đó ta chỉ ngáp một cái trong buổi thiết triều, hắn đã dâng năm bản tấu chương tham tấu ta!”
Ta lặng lẽ lấy sổ ra ghi lại: [Thích viết chữ.]
“Hơn nữa, dạo này sức khỏe của hắn càng ngày càng kém, tháng này đã cáo bệnh bốn lần.”
“Gửi một ít dược liệu quý, cũng coi như là phù hợp với nhu cầu của hắn.”
Ta tiếp tục ghi: [Sức khỏe yếu, cần bồi bổ.]
“Hết rồi.”
“Hết rồi sao!”
Vị thiếu niên anh tài này của chúng ta, tuổi đời hai mươi đã làm đến chức thủ phụ của hai triều.
Dường như sinh hoạt có quá nhạt nhẽo một chút.
Trước khi đi ngủ, ta ôm cuốn sổ chỉ có vài dòng chữ, mặt mày buồn rầu.
[Hệ thống, giúp ta kiểm tra tiến độ công lược.]
Hệ thống ngáp dài: [Đối tượng công lược: ừm… Tạ Tuân, tiến độ công lược: Hả… 99…]
Bao nhiêu? Giá trị công lược là 99?
Nó hoàn toàn tỉnh táo, còn ta thì hoàn toàn bối rối.
5
Gặp lại Tạ Tuân là vào tiệc Thiên ân cuối tháng.
Ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt lạnh lùng của hắn mà ngẩn người, vẫn không nghĩ ra, giá trị công lược 99 rốt cuộc từ đâu mà có, hoàn toàn không để ý đến Lê Chẩm ở đối diện.
Hắn mặt mày u ám, nhìn đi nhìn lại giữa ta và Tạ Tuân.
Tần Vận dựa vào bên cạnh hắn thấy vậy, cố ý làm đổ chén rượu.
Ta nhíu mày, theo tiếng động giòn tan nhìn sang.
Vị hôn thê mới này của Lê tướng quân đang dùng khăn tay lau vết rượu cho hắn.
Những ngón tay trắng nõn xoa trên vạt áo sẫm màu, vô cùng chói mắt.
Nhưng chói mắt nhất, vẫn là nụ cười nửa miệng mà Tần Vận dành cho ta.
Ta cong môi, đáp lại nàng bằng một nụ cười.
Nàng quả nhiên không nhịn được, trong mắt lộ ra vẻ tức giận.
Là cho rằng ta sẽ vì hành động của nàng mà đau đớn tột cùng sao?
Ba năm nay, vì không thực hiện nhiệm vụ công lược, đêm nào ta cũng phải chịu hình phạt móc tim moi xương của chủ thần hệ thống, khiến ta lúc nào cũng đau ốm.
So với điều đó, những trò đùa nhỏ này thì tính là cái gì chứ.
Ta thu hồi ánh mắt, cầm lấy chén rượu trên bàn.
Đang định đưa lên miệng thì nghe thấy hai tiếng chó sủa.
“Ngoại thần lần này vào kinh, ngoài việc triều bái mừng năm mới, còn có trọng trách mà chủ quân giao phó.
“Chủ quân đã ngưỡng mộ Hàm Ninh trưởng công chúa từ lâu, công chúa là người đã hủy hôn, mong bệ hạ thành toàn.”
Bốn chữ “Người đã hủy hôn” được đặc biệt nhấn mạnh.
Vị quân chủ mà sứ thần nước láng giềng nhắc đến, hẳn là Tam hoàng tử Sa Bối mới lên ngôi.
Nói ra thì ta và vị này còn có chút ân oán cũ.
Nhìn sứ thần có vẻ quen quen, hình như chính là thuộc hạ đi theo hắn ba năm trước.
Lần này, là đến để sỉ nhục ta sao?
Năm đó cũng là tiệc Thiên ân, đệ đệ bị sốt cao, khi ta liều chết xông vào điện Thừa Thiên, chính là Sa Bối ngăn cản thị vệ, nói sẽ để y quan đi theo khám bệnh cho đệ đệ ta.
Ta lòng như lửa đốt, không kịp nghĩ nhiều liền đi theo.
Nhưng con đường đó lại càng ngày càng hẻo lánh.
Cuối cùng khi bị đè vào bụi cỏ, sự phẫn nộ của ta đã lên đến đỉnh điểm.
Là Tạ Tuân đã cứu ta.
Nhưng hắn không nhận sự tạ ơn của ta, chỉ bẻ bàn tay đang nắm chặt của ta ra, lấy đi viên đá vụn sắc nhọn trong đó.
Sau đó ném mạnh vào đầu Sa Bối đang kêu rên ở bên cạnh.
“Đừng làm bẩn tay của điện hạ.”
Sau đó, Sa Bối như bóng với hình, cầu hôn ta với phụ hoàng.
Trong mắt phụ hoàng, ta chỉ là một món đồ chơi nhỏ có thể tặng đi bất cứ lúc nào.
Lại là Tạ Tuân, trong buổi thiết triều đã liều mạng can gián, lại có thêm vài vị đại thần trụ cột tiến ngôn, phụ hoàng mới thay đổi chủ ý.
Nhưng sau đó khi ta quỳ ở Trường Khanh đạo để tạ ơn hắn, hắn chỉ đỡ ta dậy, vẻ mặt nhàn nhạt:
“Điện hạ không cần cảm ơn, thần chỉ vì giang sơn xã tắc, không phải vì người.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.