16.
Lần này, Chu Mật nhanh chóng quay lại trường.
Trong ký túc xá, chị ta hớn hở nói với tôi: “Tao sắp đóng phim rồi, kịch bản đã được chốt, chờ đoàn phim hoàn thiện xong là bắt đầu quay ngay.”
“Chúc mừng chị.”
Chu Mật tự hào hừ một tiếng rồi vào nhà vệ sinh. Mùi nước hoa trên người chị ta ngày càng nồng nặc, chẳng lẽ là để che giấu mùi của Kỷ lão gia sao?
Trước khi phim bắt đầu quay, Chu Mật vẫn đến lớp bình thường.
Nhưng mấy ngày gần đây, chị ta rõ ràng hoạt bát hơn trước rất nhiều, liên tục khoe khoang rằng mình sắp vào đoàn phim. Có người hưởng ứng, tất nhiên cũng có người ghen tị.
Hôm đó, tôi vừa bước vào lớp thì thấy một đám người vây quanh Chu Mật.
“Cậu có thể cho tớ theo với không? Tớ không đòi hỏi nhiều, chỉ cần làm diễn viên quần chúng là được.”
“Tớ diễn thoại cũng ổn lắm, cho tớ vài câu thoại đi.”
…
Chu Mật rất hưởng thụ cảm giác được nhiều người vây quanh như sao trời.
Đột nhiên, không biết ai đó hét lên: “A! Sao mùi hôi thế này? Ai vừa đi vệ sinh à?”
“Thật kinh tởm!”
…
Đám người vừa vây quanh Chu Mật lập tức tản ra.
Những người khác cũng thu dọn đồ đạc rồi chạy hết ra khỏi lớp.
Tôi cũng định chạy theo mọi người, nhưng lại thấy Chu Mật đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.
Có người phía sau nói: “Chu Mật vừa đi bậy rồi!”
…
Phòng học đó được mở cửa thông gió liên tục, chúng tôi được chuyển sang phòng học khác. Nhưng Chu Mật không thấy đâu nữa.
Chiều hôm đó, sau khi tan học, Kỷ Sầm Uyên đến đón tôi.
“Chị em lại vào viện rồi, em có biết không?”
Tôi biết Chu Mật chắc chắn lại gặp chuyện, nhưng không biết chị ta vào viện.
“Sao vậy ạ?”
Kỷ Sầm Uyên khẽ ho: “Không nói đâu, sợ làm em buồn nôn.”
Tôi nhớ lại cảnh trong lớp hôm nay, rồi liên tưởng đến mọi chuyện mà Chu Mật đã trải qua, sau đó tra cứu trên mạng.
Dù Kỷ Sầm Uyên không nói, tôi cũng đoán được tám chín phần. Chu Mật có lẽ bị rò rỉ hậu môn, cơ hông không còn sức, nên đại tiểu tiện mất kiểm soát.
Không ngạc nhiên khi chị ta luôn xịt nước hoa nồng nặc như vậy, hóa ra là để che giấu mùi hôi. Nhưng rõ ràng, mùi đó không thể che đậy được.
Tôi suy nghĩ một lúc, rồi bảo Kỷ Sầm Uyên đưa tôi đến bệnh viện. Anh ấy im lặng một lúc, rồi cũng đưa tôi đi.
Tôi bước vào phòng bệnh của Chu Mật, anh ấy và các vệ sĩ đứng gác ngoài cửa.
“Chị.”
Tôi vừa bước đến bên giường, Chu Mật đã phát đ//iên mà hét lên.
Kỷ Sầm Uyên bước vào, xác nhận tôi không sao rồi mới đi ra ngoài.
“Cút!” Chu Mật mặt mày tái nhợt, trông như một ác quỷ vừa bò ra từ địa ngục, khuôn mặt đầy căm hận và không cam lòng: “Mày đến đây để cười nhạo tao sao?”
Tôi thở dài: “Chị, đừng như vậy, em thật sự lo cho chị mà.”
“Dù chị không thể trở thành ngôi sao lớn, nhưng chị cũng phải nghĩ cho ông nội chứ, ông nội tuổi đã cao, tim lại không khỏe, ngày nào cũng phải uống thuốc. Nếu chị xảy ra chuyện gì, làm ông ấy sốc, chị bảo ông nội phải làm sao?”
Tôi cố ý nhấn mạnh các từ ngữ như ngôi sao lớn, bệnh tim, uống thuốc. Tôi nghĩ Chu Mật hiểu được.
Quả nhiên, Chu Mật đang phát đ//iên trên giường bỗng nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn tôi, rồi bật cười đ//iên dại.
Kỷ Sầm Uyên lại vào, kéo tôi ra ngoài. Chu Mật vẫn cười đ//iên cuồng.
Kỷ Sầm Uyên kéo tôi lên xe, giọng nghiêm khắc hỏi: “Em đang làm gì vậy? Anh đã nói với em rồi, nếu em muốn làm gì, hãy nói với anh, anh sẽ làm!”
“Ai cho phép em tự mình mạo hiểm?”
Dạo này anh ấy càng ngày càng dữ dằn.
“Chẳng phải vì có anh bảo vệ ở ngoài sao! Em không sợ, anh sợ cái gì?”
“Em…” Kỷ Sầm Uyên trừng mắt nhìn tôi, sau một lúc lâu, anh ấy quay lưng lại, không nhìn tôi nữa, mà nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng có chút xa xăm: “Tuệ Tuệ, anh chỉ còn mình em thôi.”
Tôi biết anh ấy sợ tôi xảy ra chuyện. Nhưng có những việc, tôi muốn tự mình làm.
Tôi muốn tự mình báo thù. Tôi bước tới ôm lấy anh ấy: “Anh, em sẽ không để mình gặp chuyện đâu.”
17.
Chu Mật không làm tôi thất vọng, chị ta ra viện rồi về thẳng nhà. Ngày hôm sau, tôi nhận được tin Kỷ lão gia qua đời.
Lúc đó, một gánh nặng khổng lồ trong lòng tôi cuối cùng cũng tan biến.
Chet rồi.
Tên biến thái đó cuối cùng cũng chet rồi.
Thật tốt.
Không cần ai nói, tôi cũng biết. Lão gia chet vì bệnh tim.
Sau đám tang của Kỷ lão gia, Chu Mật đến công ty, tuyên bố tổ chức một cuộc họp cổ đông.
Tất cả các cổ đông đều có mặt. Là cổ đông, tôi cũng phải có mặt.
Chu Mật nhìn thấy tôi có vẻ ngạc nhiên: “Mày đến đây làm gì?”
Tôi mỉm cười: “Em là cổ đông.”
Kỷ Sầm Uyên đi qua giữa tôi và Chu Mật, kéo tôi vào trong.
Chu Mật đi lên trước: “Ông nội đã chet, trước đây ông ấy nói, sau khi ông ấy chet, tất cả tài sản sẽ để lại cho tôi, nên từ giờ tôi sẽ là Chủ tịch công ty này.”
Nghe vậy, các cổ đông nhìn nhau, đều cười ra tiếng.
“Cô gái nhỏ, chúng tôi đến họp là để tôn trọng cô, nhưng cô không thể làm trò như vậy được.”
Chu Mật vội vàng: “Ai làm trò chứ? Ông nội có di chúc.”
Giám đốc Trương cười khoát tay: “Không cần di chúc, cổ phần của ông nội cô đã thuộc về Kỷ tổng từ lâu, ông ấy không còn tài sản gì đáng kể.”
Chu Mật sững sờ: “Gì cơ?”
Chị ta mặt đầy vẻ không thể tin nổi: “Không thể nào! Không thể như vậy!”
Giám đốc Trương tiếp tục: “Hiện tại cổ đông lớn nhất của công ty là Kỷ tổng, cổ đông lớn thứ hai là cô Chu.”
Ông ta chỉ về phía tôi.
Chu Mật vẫn không tin: “Không thể nào!”
Chị ta đột nhiên nổi đ//iên, chỉ tay về phía tôi, giọng gào thét: “Chu Tuệ, chân của mày sao còn chưa phế?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Kỷ Sầm Uyên, mau phế chân của nó, nhanh lên!”
Kỷ Sầm Uyên nhìn Chu Mật một cách lạnh lùng, rồi gọi người đến đuổi chị ta ra ngoài.
Cuộc họp cổ đông trở thành trò cười.
Tôi và Kỷ Sầm Uyên cùng đi ra ngoài.
“Trong phòng ông già có camera giám sát, chính Chu Mật đã cố tình lấy thuốc của ông ta, âm mưu giet người. Anh đã báo cảnh sát rồi.”
Anh chợt nghĩ ra điều gì đó, rồi lại mỉm cười nhạt: “Chắc em không thi công chức được nữa rồi?”
“……”
Đột nhiên, một tiếng động cơ chói tai vang lên. Cả tôi và Kỷ Sầm Uyên đều nhìn về phía đó.
Chu Mật đang ở trong xe, đạp ga, đ//iên cuồng lao về phía tôi và Kỷ Sầm Uyên. Gương mặt nham hiểm của chị ta như quỷ dữ từ địa ngục.
Miệng cô ta hình như đang hét lên: “Chet đi!”
Mọi thứ như diễn ra trong một khoảnh khắc, tôi thậm chí còn không kịp phản ứng, thì đã bị Kỷ Sầm Uyên đẩy mạnh ra.
Rồi “rầm” một tiếng, Kỷ Sầm Uyên bị văng ra ngoài.
Xe của Chu Mật đ//âm vào cột lớn ở cửa công ty.
Ngay lập tức chet tại chỗ.
18.
Hai ngày sau, Kỷ Sầm Uyên mới tỉnh lại. Nhưng ánh mắt của anh nhìn tôi như thể là một người khác.
Khi tôi định lên tiếng gọi anh, anh đã gọi tôi trước.
Anh hỏi một câu đầy ẩn ý: “Cuộc đời này, em đã chọn đúng chưa?”
Tôi bỗng nhiên cứng đờ.
“Em… em…”
Kỷ Sầm Uyên đã có được ký ức của kiếp trước!
“Anh đã biết hết rồi sao?”
Dù đang nằm trên giường bệnh, Kỷ Sầm Uyên vẫn tỏa ra một khí chất mạnh mẽ.
“Chu Tuệ, em quả thật là em gái tốt của anh.”
Tim tôi đập nhanh, phải mất một lúc tôi mới tìm lại được giọng nói của mình: “Em đi tìm bác sĩ đây.”
Khi vừa đến cửa, tiếng Kỷ Sầm Uyên lại vang lên.
“Chu Tuệ.”
Tôi dừng bước, từ từ quay lại, đối diện với ánh mắt của anh.
Anh nhìn tôi, rất lâu, rất lâu…
“Em đã bao giờ xem anh là anh trai chưa?” Anh hỏi.
Tôi chỉ nhìn anh.
Kỷ Sầm Uyên ánh mắt trở nên sâu thẳm, như đang chờ đợi điều gì.
“Dù chỉ một khoảnh khắc, em có bao giờ thật lòng với anh không?”
Tôi nhìn người đàn ông trên giường bệnh.
Cuối cùng, tôi cúi đầu, thì thầm: “Xin lỗi.”
Xin lỗi, Kỷ Sầm Uyên, tôi luôn lợi dụng anh.
Suốt những năm qua, việc lợi dụng anh đã trở thành một phần trong cuộc sống của tôi.
Lòng tôi chỉ chứa đựng chính mình.
Ngoài bản thân mình ra, có vẻ như tôi không còn cảm xúc với bất kỳ ai khác.
“Em đi tìm bác sĩ nhé.”
Bác sĩ nói rằng Kỷ Sầm Uyên không còn nguy hiểm đến tính m//ạng nữa, nhưng vẫn cần tiếp tục nằm viện để quan sát.
Tôi gật đầu: “Vậy em về nhà lấy một số đồ dùng cá nhân cho anh.”
Sắp xếp xong đồ đạc cá nhân của Kỷ Sầm Uyên, tôi trở lại bệnh viện. Nhưng khi đến nơi, giường bệnh của Kỷ Sầm Uyên đã trống không.
Tôi cảm thấy tim mình thắt lại, như thể tất cả mọi thứ đều trống rỗng.
Sau lưng, tiếng thở dài của y tá vang lên: “Lẽ ra không còn nguy hiểm nữa, sao lại đột ngột qua đời như vậy chứ?”
Tôi đứng yên tại chỗ, cảm giác như toàn bộ thế giới đã rời bỏ mình. Không biết đã trôi qua bao lâu, lâu đến mức như đã qua cả một thế kỷ.
Bỗng dưng, một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Chu Tuệ.”
Tôi cứng đờ, từ từ quay người.
Kỷ Sầm Uyên chống gậy, mặc bộ đồ bệnh nhân, hiện ra trước mắt tôi.
Nhưng sao tôi không nhìn rõ mặt anh?
“Em khóc gì vậy?” Anh hỏi.
Tôi sờ lên mặt mình, ướt át. Hóa ra tôi đã khóc.
Cổ họng tôi cay cay và nóng ran.
Tôi mở miệng, phải mất một lúc mới phát ra được âm thanh.
“Em tưởng anh đã chet rồi.”
Kỷ Sâm Uyên cười nhẹ: “Vậy chẳng phải tốt hơn sao?”
Tôi cuối cùng vỡ òa.
Tôi cảm nhận rõ ràng đôi môi mình run rẩy dữ dội, giọng nói cũng nghẹn ngào: “Không tốt chút nào. Nếu thế, em sẽ không còn anh trai.”
Đã 10 năm rồi. Tôi đã bao bọc mình bằng sự lạnh lùng và ích kỷ. Nhưng Kỷ Sầm Uyên vẫn từng chút một bước vào thế giới của tôi.
Anh là anh trai của tôi.
Dù kiếp trước anh có phải là tên biến thái hay không, dù anh có phải là người tốt hay không, tôi không quan tâm.
Anh chỉ đơn thuần là anh trai của tôi.
Kỷ Sầm Uyên chống gậy đi đến, dùng tay còn lại lau nước mắt cho tôi.
“Đừng khóc.”
“Anh trai sẽ không chet đâu.”
“Chỉ cần em còn cần anh, anh sẽ luôn ở bên cạnh em, bảo vệ em.”
Tôi gật đầu.
“Được.”
[HẾT]
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.