Giờ còn khoảng một tiếng rưỡi nữa là đến lúc tôi bị giết.
Bên ngoài trời tối hẳn, màn đêm —
Đã buông xuống.
4.
Tôi nhìn chằm chằm vào gương mặt góc nghiêng tuấn tú của Hứa Mạc, lúc này trên khuôn mặt anh ta đầy vẻ căng thẳng và nghiêm trọng.
“Hứa Mạc, đôi dép đỏ dưới giường là anh đặt à?” Toi nhẹ giọng hỏi.
“Gì cơ? Dưới giường còn có đôi dép đỏ?” Anh ta trông đầy vẻ kinh hãi.
Tôi thở dài một hơi, dứt khoát không hỏi gì thêm, mà nói thẳng là trong phòng có người, hơn nữa hắn đã lấy đi điện thoại của tôi.
Hứa Mạc trông đầy sợ hãi, vẻ mặt thay đổi liên tục, cuối cùng nói, “Chúng ta lên xem thử một chút không?”
“Được, anh đi trước,” Tôi đáp.
Hứa Mạc miễn cưỡng cầm dao lên trước tôi, bước lên lầu.
Cửa phòng đã được tôi khóa lại, Hứa Mạc xoay chìa mở cửa.
Chúng tôi kiểm tra lại căn phòng, không có chỗ nào có thể giấu người.
Nhưng chắc chắn hung thủ có cách vào phòng này.
Hứa Mạc cúi xuống, định xem đôi dép đỏ tôi nói đến, “Khả Khả, dưới giường chẳng có đôi dép nào cả.”
Tôi cũng cúi xuống nhìn, đôi dép đã biến mất.
Chẳng lẽ hung thủ đã lấy nó đi?
Sao hắn lại lấy một đôi dép chứ? Tôi bắt đầu thấy sợ hãi.
Hứa Mạc có vẻ còn sợ hãi hơn, tay phải anh ta nắm chặt con dao lớn.
Lúc đó, tôi nhận ra khe hở cửa tủ quần áo trông rộng hơn lúc trước.
Nín thở, tôi cầm chặt con dao, mở tủ quần áo ra.
Chiếc áo khoác nam màu xám đã lệch đi một chút.
Ngay lúc đó, giọng Hứa Mạc vang lên từ phía sau, “Khả Khả, chiếc áo này là của ai?”
“Không phải của anh à?” Tôi hỏi lại.
Hứa Mạc đáp, “Khả Khả, em quên là anh ghét màu xám rồi sao?”
“Xin lỗi, em sợ quá rồi,” Tôi viện một lý do, lấy chiếc áo xuống từ móc.
Tôi lục lọi trong túi áo, tìm thấy một tờ giấy ghi chú.
“Bọn chúng đều là giả, dĩ nhiên, cả cô cũng vậy.”
Hứa Mạc hỏi, “Em phát hiện gì sao?”
Tôi theo phản xạ nắm chặt tờ giấy, giấu vào túi, “Không có gì.”
Nhưng lòng tôi ngập tràn nghi vấn.
Tôi hoàn toàn không nhớ mình đã để lại tờ giấy nào cho bản thân.
Mà tôi cũng không hiểu ý nghĩa của nó.
Ngoài tờ giấy này, trong áo khoác không có thứ gì khác.
“Hứa Mạc, anh xem cái đó là gì?” Tôi chỉ vào tủ quần áo.
Trên tường tủ có một nút đen nhỏ.
Tôi định nhấn thử thì Hứa Mạc đã nắm lấy tay tôi.
Anh ta thở mạnh, “Khả Khả, em không sợ đây là nút kích hoạt bom à?”
Tôi khựng lại.
Anh ta nói cũng có lý.
“Khả Khả, để anh nhảy qua cửa sổ ra ngoài, anh sẽ gọi người đến cứu em.”
Sau khi Hứa Mạc nói xong, anh ta thử đẩy cửa sổ, nhưng cửa không hề nhúc nhích.
“Chết tiệt, cửa sổ bị ai hàn kín rồi,” Hứa Mạc chửi thề, giọng đầy bực tức.
Tôi thì chưa từng thử đẩy cửa, cho nên không có chú ý, “Thử xem có đập vỡ được cửa sổ không?”
Hứa Mạc buồn bã nhìn tôi, “Lâm Khả, em lại hồ đồ rồi. Cửa sổ nhà em là loại chống đạn, làm sao mà đập vỡ được?”
Dưới kia, mấy con cá sấu đang ngẩng đầu lên nhìn chúng tôi, ánh mắt phát ra thứ ánh sáng xanh lấp lánh.
Bên ngoài, màn đêm đen kịt như mực, cánh rừng cạnh biệt thự trông như ẩn chứa đầy bóng ma.
Lúc này, còn một tiếng nữa là tôi sẽ bị giết chết.
Đột nhiên, tôi nghe thấy một tiếng “Rầm!” rất nặng nề.
Nghe như có thứ gì đó vừa rơi xuống sàn.
Âm thanh đó phát ra từ phía tủ quần áo.
05.
Tôi và Hứa Mạc đều bị giật nảy mình.
Cả người Hứa Mạc bật lên, trốn ra sau lưng tôi, một người cao hơn mét tám, vạm vỡ, mà lại run lẩy bẩy, bám chặt vào vai tôi.
“Khả Khả, có phải hung thủ đang ở dưới tầng hầm không?” Hứa Mạc giọng run rẩy nói.
“Khả năng cao là vậy,” tôi nhìn anh ta với ánh mắt nghiêm túc.
“Hứa Mạc, cơ bắp của anh không phải là để trang trí đấy chứ?”
Hứa Mạc, người có cơ bắp cuồn cuộn, cánh tay còn to hơn cả đùi tôi, giơ nắm đấm lên, “Tất nhiên không phải, anh có thể đánh gục cả đám trẻ con chỉ với một cú đấm.”
“Vậy gặp hung thủ, anh có bao nhiêu phần trăm thắng?” tôi hỏi.
Hứa Mạc lập tức nhụt chí, “Thực… thực sự có hung thủ ở dưới đấy sao?”
“Hứa Mạc, tự tin lên nào, chúng ta có hai người, mà hắn chỉ có một. Quan trọng là anh còn khỏe mạnh như vậy.”
Tôi nhéo nhéo bắp tay Hứa Mạc rồi động viên anh ta.
“Thay vì ngồi đây chờ chết, chi bằng chúng ta chủ động tìm ra hung thủ, tấn công trước.” Tôi vung con dao bếp trong tay.
Có vẻ như lời động viên của tôi đã có tác dụng, Hứa Mạc cuối cùng cũng đồng ý để tôi bấm nút đó.
Nhưng thực ra tôi cũng khá căng thẳng, hít một hơi thật sâu, sau đó run rẩy nhấn nút.
Một tiếng “Cạch” vang lên.
Bức tường sau tủ quần áo bắt đầu từ từ mở ra hai bên.
Lộ ra một cầu thang tối tăm, hẹp và kéo dài xuống dưới.
Lúc này tôi mới hiểu, thì ra hung thủ đã vào từ đây. Tủ quần áo có một lối thông xuống tầng hầm.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetHứa Mạc run rẩy nói, “Trời ạ, Lâm Khả, sao trong biệt thự của em lại có một thứ thiết bị bệnh hoạn thế này? Thật như cảnh trong phim kinh dị.”
Cầu thang rất tối, tôi mò mẫm tìm công tắc trên tường và cuối cùng cũng bật được đèn.
Một tiếng “Xì xì” vang lên, đèn trên tường yếu ớt sáng lên, ánh sáng mờ nhạt nhưng cũng đủ để thấy xung quanh rõ hơn một chút.
Tôi nghe rõ tiếng tim đập mạnh trong lồng ngực.
Cuối cùng, chúng tôi cũng đến được tầng hầm.
Tầng hầm chất đầy đồ đạc lộn xộn, còn có cả một chiếc bồn tắm.
Cả tôi và Hứa Mạc đều nhìn chằm chằm vào bồn tắm đó.
Vì trên thành bồn tắm, có một cánh tay trắng bệch đang buông thõng xuống.
Hứa Mạc như sắp khóc đến nơi, tôi đá anh ta một cái, anh ta mới run rẩy bước tới nhìn.
“Chết tiệt!”
Hứa Mạc hoảng hốt ngồi bệt xuống sàn.
Trong bồn tắm, là một thi thể không đầu.
Cái đầu bị cắt đứt gọn gàng, như thể dùng cưa điện hoặc thứ gì đó tương tự.
Xung quanh không có máu, sạch sẽ đến kỳ lạ.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một thi thể thực sự, tim không khỏi loạn nhịp.
Hứa Mạc kinh hãi nói, “Khả Khả, hình như đây là bố em.”
Tôi nghe mà giật mình.
Trong truyện chẳng hề có mô tả gì về bố của nguyên chủ, ông là một nhân vật hoàn toàn không tồn tại trong cốt truyện.
“Sao anh biết ông ấy là bố tôi?” Tôi cố gắng giữ bình tĩnh hỏi.
Hứa Mạc nghi ngờ nhìn tôi, “Lâm Khả, ngay cả thân thể bố mình mà em cũng không nhận ra sao? Bộ vest này là món quà em tặng ông ấy, còn chiếc đồng hồ trên tay phải là chiếc mà bác ấy thường đeo.”
Làm sao tôi có thể biết điều đó chứ, vì tôi không có bất kỳ ký ức nào của nguyên chủ.
Tôi nhìn vào mắt Hứa Mạc, anh ta không có vẻ gì là nói dối.
Nhưng Hứa Mạc lại lùi dần, ánh mắt đầy sợ hãi, “Lâm Khả, em thật sự là Lâm Khả sao? Em bình tĩnh quá làm tôi sợ đấy. Nếu là Lâm Khả trước đây, em đã khóc thét lên rồi.”
Tôi chợt nghĩ không ổn rồi, mình đã làm hỏng nhân thiết của nhân vật mất rồi.
“Hứa Mạc, nghe tôi giải thích đã,” Tôi cố gắng ổn định anh ấy.
Nhưng Hứa Mạc lao lên cầu thang với tốc độ cực nhanh, tôi chửi thầm một tiếng, cầm dao bếp đuổi theo.
Nhưng Hứa Mạc vẫn chạy đến cửa trước tôi, tôi chỉ có thể đứng đó, nhìn cánh cửa đóng sầm ngay trước mặt mình.
“Chết tiệt!” Tôi thầm rủa, trong lòng mắng Hứa Mạc cả nghìn lần.
Giọng Hứa Mạc vọng lại từ phía sau cánh cửa, “Xin lỗi, tôi sợ quá, tôi nghi ngờ em chính là hung thủ ẩn nấp trong biệt thự này. Tôi sẽ thả em ra khi cảnh sát tới.”
Tôi không có thời gian để tức giận với tên ngốc ấy, tầng hầm này chắc chắn còn lối ra khác.
Khi tôi vừa xoay người tìm lối thoát, cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng.
Thi thể không đầu trong bồn tắm, đã biến mất.
06.
Tôi hít sâu một hơi, cắn chặt môi, tự nhủ phải bình tĩnh.
Tôi đập mạnh vào cửa tủ quần áo, “Hứa Mạc, mở cửa cho tôi! Cái xác kia biến mất rồi!”
Bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh.
Không ai đáp lại.
Mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng tôi, cảm giác như đang gặp quỷ thật rồi.
Rõ ràng đây là một cuốn tiểu thuyết 18+ với đủ trò bậy bạ, mà giờ lại biến thành truyện kinh dị.
Đúng lúc này, đèn “Xì” một tiếng phụt tắt.
Đúng là đen đủi hết sức, tôi khóc không ra nước mắt.
Cảm giác như đang lạc vào kịch bản phim kinh dị kinh điển.
Trong bóng tối, tôi chỉ có thể thấy mờ mờ những thứ gần mình.
Đột nhiên, tôi thấy một đôi giày đứng ở bậc thang đầu tiên.
Tại sao tôi lại thấy đôi giày này rõ ràng trong bóng tối như vậy? Vì đôi giày da đó màu đỏ.
Một đôi giày da đỏ, kiểu dáng cổ điển.
Nhưng lại kỳ dị vô cùng, bởi vì màu sắc không phải đỏ sẫm, mà là đỏ tươi như máu.
Người đàn ông bình thường nào lại chọn đôi giày màu đỏ chói mắt như thế này?
Tôi nhớ đến đôi dép đỏ tôi đã nhìn thấy dưới gầm giường.
Lạnh sống lưng.
Lúc này trong đầu tôi chỉ có bốn chữ này.
Đôi giày đỏ ấy khẽ động.
Khi con người sợ hãi đến tột độ, thậm chí còn không thể hét lên.
Mồ hôi lạnh chảy dài trên lưng tôi, nhìn chằm chằm người đàn ông đi giày đỏ đang bước tới.
Tôi chắc chắn đó là một người.
Anh ta bước lại gần tôi, dáng đi quái dị.
Bạn đã bao giờ thấy ai đó đi nhón gót chưa?
Người này đi như vậy.
Tôi nắm chặt con dao bếp, mồ hôi lạnh chảy dài, “Anh là ai?”
Người đó không nói gì, từng bước một áp sát tôi.
Tôi thở dốc, chờ đợi đến khi người này tiến lại gần hơn, cuối cùng tôi cũng nhìn rõ khuôn mặt của anh ta.
Đôi mắt đen tuyền, đôi môi đỏ rực, đó là một người giấy.
Nhưng rõ ràng, người giấy không thể tự di chuyển.
Tôi không tin vào mấy thứ huyền bí, tôi rất chắc chắn đây không phải là một cuốn truyện kinh dị.
Tôi đá vào người giấy, quả nhiên, sau lưng nó là một thiết bị điều khiển tự động.
Tên hung thủ đang cố ý dọa tôi.
Hắn muốn nhìn thấy bộ dạng hèn nhát, run sợ của tôi.
Tôi lạnh lùng đá người giấy lăn xuống.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.