“Muốn cược không?”
Tôi liếc nhìn Thẩm Cảnh Trạch đang cầm ống nhòm tìm sao Chức Nữ cho tôi, đáp lại:
“Cô chắc chứ? Thẩm Cảnh Trạch hiện đang ở bên cạnh tôi. Cô đoán xem anh ấy đang làm gì với tôi?”
Kiều Nguyệt biến mất vài phút, sau đó chạy đến chất vấn tôi: “Tại sao Thẩm Cảnh Trạch không nghe điện thoại?”
Tất nhiên là vì điện thoại của anh ta đã để quên trong xe rồi.
Kiều Nguyệt sốt ruột, những lời cô ta nhắn đến đầy khiêu khích.
“Tuế Tuế đang tìm bố, phiền cô bảo anh ấy về.”
Tôi giả vờ không nhìn thấy.
Kiều Nguyệt nhanh chóng nhắn tin thứ hai: “Thời An, khuyên cô đừng độc ác như vậy.”
“Nếu cô dám giấu diếm anh ấy, thì cứ chờ gặp xui xẻo đi.”
“Tuế Tuế là cục cưng của anh ấy, anh ấy sẽ không tha thứ cho cô đâu.”
Tôi tắt điện thoại, kéo kéo tay áo Thẩm Cảnh Trạch,
“Thẩm Cảnh Trạch, em không muốn xem sao Chức Nữ nữa, đổi một ngôi khác đi. Còn mấy ngôi phía sau nữa, tìm hết cho em đi.”
Khi trở lại xe, đã gần sáng.
Thẩm Cảnh Trạch mở điện thoại, thấy một loạt cuộc gọi nhỡ, sắc mặt đột ngột thay đổi.
Anh ta gọi lại ngay trước mặt tôi, giọng nói lo lắng không kịp che giấu.
“Nguyệt Nguyệt, sao vậy?”
Trong điện thoại truyền đến tiếng khóc của Kiều Nguyệt.
Lần này cô ta đổi giọng.
“Cảnh Trạch, em không biết phải làm sao… Xin lỗi… Tuế Tuế bị bệnh, hai giờ trước em đã nhắn tin cho Thời An nhưng cô ấy không chịu nói cho anh biết, Tuế Tuế rất nghiêm trọng, anh có thể đến đây ngay không.”
Đây là lần đầu tiên tôi thấy trên khuôn mặt của giáo sư Thẩm có sự thay đổi cảm xúc rõ ràng.
Đôi mắt đen láy của anh ta nhìn chằm chằm vào tôi, sắc bén như dao: “Thời An, xuống xe.”
Tôi cười: “Một giờ rưỡi sáng, anh định đuổi em xuống giữa vùng ngoại ô hoang vắng này sao?”
“Xuống xe, đừng để tôi phải nói lần thứ hai.”
Thẩm Cảnh Trạch buông lời này, mở cửa xe đuổi tôi xuống, rồi lái xe đi thẳng.
Tôi đứng trong gió lạnh, nhìn đèn hậu xe biến mất ở cuối con đường nhỏ.
Tin nhắn của Kiều Nguyệt đến đúng hẹn.
Mang theo chút đắc ý.
“Bị đuổi xuống xe rồi sao? Sau này nhớ nhé, đừng tự cho mình là đúng.”
Tôi gọi một cuộc điện thoại.
Nửa phút sau, một chiếc xe đen dừng trước mặt tôi.
Luật sư Trần hạ cửa sổ xe: “Thời tiểu thư, lên xe.”
Tôi gửi cho luật sư Trần đoạn tin nhắn trò chuyện giữa tôi và Kiều Nguyệt, để làm bằng chứng dự phòng.
Trên đường về, Thẩm Cảnh Trạch nhắn cho tôi một tin nhắn.
“Chuyện của người lớn, đừng lôi trẻ con vào, tôi không muốn có lần sau.”
Tôi không chút biểu cảm soạn một tin nhắn:
“Hãy xem lại những món đồ nhỏ của anh, trong lá của quả trứng nhựa có chiếc nhẫn tôi giấu. Câu cuối cùng trong bức thư tình, tôi trích từ trang bìa nhật ký của ông nội tôi. Tôi hy vọng anh đừng đụng đến chúng nữa, trả lại cho tôi được không?”
Sau khi gửi xong, tôi tắt máy.
Trực tiếp đến căn hộ mới mua.
Luật sư Trần nói: “Thời tiểu thư, không lâu nữa là có thể hủy hôn ước rồi. Chỉ là lần này, nhà họ Thời có thể cũng sẽ tổn thất nặng nề.”
“Tôi biết, chỉ là chặt tay để tự bảo vệ mình thôi.”
Những ngày này, tôi đã thay Thẩm Cảnh Trạch soạn đề tài mới cho đám học trò.
Xin trợ cấp cho những nghiên cứu sinh có hoàn cảnh khó khăn.
Những năm qua, tôi cũng có chút tiền tiết kiệm, đủ để giúp một số sinh viên tốt nghiệp thuận lợi.
Cũng dự định đợi đến khi tôi lên chức phó giáo sư, thì chuyển bọn họ sang danh nghĩa của tôi.
Dù sao thì Thẩm Cảnh Trạch cũng ngày càng không để tâm đến chúng nữa.
Tương lai của đám học trò không nên trở thành vật hi sinh cho tình yêu của bọn họ.
12.
Hôm sau khi mở điện thoại, tôi thấy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ.
Còn có tin nhắn của bạn bè.
“Giáo sư Thẩm nhà cô tìm cô như phát điên ấy.”
“Rốt cuộc cô đang ở đâu?”
Lúc này, tôi đang ngồi trên xe taxi đến bệnh viện.
Do mấy ngày liên tục làm việc quá sức, tôi bị cảm nặng, sức khỏe vẫn không thấy khá hơn.
Trong lúc chờ khám, tôi lướt điện thoại, phát hiện hôm nay vừa hay là sinh nhật của Kiều Nguyệt.
Hoa tươi trải dài từ hội trường ra đến tận bãi cỏ bên ngoài.
Tiệc sinh nhật được tổ chức long trọng và hoành tráng.
Có lời khen ngợi của người hâm mộ, sự yêu thích của người qua đường, đèn flash liên tục nhấp nháy tại hiện trường.
Kiều Nguyệt như một nữ thần rơi xuống trần gian, vô cùng động lòng người.
Chỉ là hôm nay Kiều Nguyệt có vẻ hơi mất hồn.
Cô ta ngây ngốc nhìn về một hướng nào đó, vẻ mặt u sầu.
Cư dân mạng liên tục hỏi:
“Không ai nhìn thấy giáo sư Thẩm sao? Hôm nay là ngày trọng đại của Nguyệt Nguyệt mà!”
“Không có.”
“Tôi nhớ giáo sư Thẩm có vị hôn thê mà…”
“Đừng nhắc đến Thời An, cướp chồng người ta thì tính là vị hôn thê gì, thật xui xẻo.”
“Thời tiểu thư, nhớ tái khám định kỳ, uống thuốc đúng giờ.” Lời dặn dò của bác sĩ kéo tôi về với thực tại.
Tôi hoàn hồn, nói: “Cảm ơn.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetKhi xách thuốc đi ra ngoài, tôi đột nhiên đâm sầm vào một người.
Trên người anh ta thoang thoảng hơi lạnh của gió, giọng nói khàn khàn: “Thời An, rốt cuộc em đã đi đâu?”
Tôi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của Thẩm Cảnh Trạch, theo bản năng lùi lại một bước.
Nhìn tình trạng của anh ta, có vẻ như đã tìm tôi cả đêm.
“Đừng chạm vào tôi, bây giờ tôi không muốn có bất kỳ quan hệ nào với anh.”
Thẩm Cảnh Trạch đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi, đôi mắt đỏ hoe hỏi: “Thời An, tại sao lại là em… Tại sao em không nói cho anh sớm hơn?”
Tôi đẩy mạnh anh ta ra, ném tờ giấy siêu âm của vài tháng trước vào mặt anh ta.
“Thẩm Cảnh Trạch, anh có phải đang chơi trò đóng giả gia đình không?”
“Đồ vật của ai thì anh thích người đó, anh có thấy mình ti tiện không?”
Thẩm Cảnh Trạch nhìn dòng chữ cuối cùng, ngây người.
Trong đôi mắt vốn lạnh nhạt của anh ta, thoáng hiện lên một tia hoang mang.
“Đây là…”
“Con của chúng ta.”
Anh ta ngây người, cẩn thận vuốt ve bức ảnh, lắp bắp: “An An, anh… Chúng ta có con—”
“Bây giờ thì không còn nữa.”
Tôi mặt không biểu cảm ngắt lời anh ta: “Ban đầu định cho anh một bất ngờ, nhưng hôm đó anh và Kiều Nguyệt ân ái trong bệnh viện, tôi đã phá bỏ nó rồi.”
Khuôn mặt Thẩm Cảnh Trạch trong nháy mắt trắng bệch.
Tôi cười, túm lấy cổ áo anh ta, dùng sức đập anh ta vào tường: “Anh có biết phá thai đau đớn thế nào không? Cho nên, cút xa ra một chút được không?”
Thẩm Cảnh Trạch như bị người ta rút hết tinh thần, trong nháy mắt trở nên suy sụp.
Tôi đưa cho anh ta mấy tờ đơn xin: “Quên nói với anh, tôi vừa lên chức phó giáo sư, nếu được, tôi hy vọng anh có thể chuyển đám học trò dưới tên anh sang cho tôi. Cân nhắc cho kỹ, tối nay tôi sẽ ở nhà đợi anh.”
Tôi không để ý đến anh ta, quay người lên xe.
Thực ra với tình hình kinh doanh hiện tại của nhà họ Thẩm, chỉ cần tôi hủy hôn ước, nhà họ Thẩm sẽ lập tức tan rã.
Nhưng tôi vẫn còn một việc cuối cùng.
Đưa đám học sinh của Thẩm Cảnh Trạch qua đây.
Đêm đó, Thẩm Cảnh Trạch ở dưới lầu rất lâu.
Tôi đứng bên cửa sổ, nhìn ngọn lửa trên đầu ngón tay anh ta dần tắt rồi lại bùng cháy, nhưng người thì không nhúc nhích.
Như thể đang đưa ra một quyết định vô cùng quan trọng.
Khi Thẩm Cảnh Trạch trở về, cả người đã lạnh cóng.
Anh kéo tôi đang ngồi bên bàn ăn lại, ôm chặt tôi vào lòng.
“An An, mọi yêu cầu của em, anh đều đáp ứng, nhưng em không được rời xa anh.”
13.
Tôi quên mất, Thẩm Cảnh Trạch ban đầu có thể tự tử vì Kiều Nguyệt.
Cũng có thể vì muốn ở bên tôi mà không từ thủ đoạn.
Anh ta không chịu ký vào đơn chuyển giao đám học sinh.
Đêm đó, tôi đã tốn một ít công sức, chuốc say anh ta rồi ép anh ta ký xuống tên của mình.
Thẩm Cảnh Trạch dựa vào ghế sofa, trong mơ lẩm bẩm.
“Thời An, sau này anh sẽ đối xử tốt với em.”
“Không ai được bắt nạt em.”
Thật là tình cảm biết bao…
Nếu là Thời An trước đây, có lẽ sẽ vui vẻ cười thành tiếng.
Bây giờ, tôi chỉ muốn tránh xa cuộc sống tồi tệ này.
Tôi cầm đơn xin đã ký, rời đi ngay trong đêm.
Ngày hôm sau, nhà họ Thẩm nhận được đơn chấm dứt hợp đồng.
Vào đúng ngày tôi và Thẩm Cảnh Trạch định đăng ký kết hôn, tôi đã biến mất không dấu vết.
Thẩm Cảnh Trạch gọi điện đến.
“Thời An, em ở đâu?”
Đầu dây bên kia rất im lặng.
Chỉ có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ của Thẩm Cảnh Trạch.
Tôi vuốt ve tờ di chúc thừa kế, nói: “Thẩm Cảnh Trạch, em đã suy nghĩ kỹ rồi.”
“Em không muốn sống tốt với anh.”
“Cứ như vậy đi.”
Thẩm Cảnh Trạch sau một thoáng ngẩn người, bắt đầu hoảng hốt:
“An An…”
“Em ở đâu…”
“Em nói cho anh biết, anh sẽ đi tìm–”
Tôi tắt điện thoại, dưới sự chứng kiến của luật sư Trần, ký vào các giấy tờ thừa kế di sản.
Từ nay về sau, công ty và tài sản của ông nội đều thuộc về tôi.
Tất nhiên, vì đã sa thải một số nhân viên không đáng tin cậy, hủy hợp đồng hợp tác với nhà họ Thẩm nên công ty cũng phải đối mặt với khoản lỗ lớn.
Người của ông nội bất lực cười khổ: “Cô Thời, từ hôm nay trở đi, cô phải dốc hết sức lực để vực dậy công ty.”
Năm hai mươi tám tuổi, tôi dường như đã thoát khỏi một loại gông cùm nào đó, đón nhận cuộc sống gian nan và tầm thường thực sự thuộc về mình.
Khi luật sư Trần đưa tôi ra khỏi cửa, ông đã bắt tay tôi.
“Cô Thời, chúc cô tiền đồ tươi sáng.”
Mũi tôi cay cay, cười nói: “Cảm ơn.”
…
Sau khi mất đi nguồn vốn hỗ trợ mạnh mẽ, không lâu sau, nhà họ Thẩm đã mắc nợ chồng chất.
Về phong cách hành xử, bọn họ bắt đầu khiêm tốn, thu mình, sợ bị đối thủ bắt được nhược điểm.
Thẩm Cảnh Trạch đã thay đổi rất nhiều.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.