Tôi quấn chặt áo khoác, lạnh lùng nói: “Xin lỗi, tôi không biết ở chỗ các cô, quen gọi tiểu tam là vợ.”
Nụ cười của Kiều Nguyệt cứng đờ: “Thời tiểu thư, hà tất phải tự lừa dối mình chứ? Tôi còn sinh con rồi. Thẩm Cảnh Trạch e rằng ngay cả đụng vào cô cũng không muốn nhỉ?”
Cô ta ngạo mạn ngẩng đầu: “Tôi cho phép cô tồn tại, cho phép Thẩm Cảnh Trạch thỉnh thoảng về thăm cô, cô nên cảm ơn tôi——”
Tôi hết kiên nhẫn, túm lấy tóc cô ta ấn vào cửa kính xe.
Lạnh lùng cười: “Nước tiểu của cô là màu đục à? Mở to mắt chó ra mà nhìn, cô có tư cách gì để mặc cả với tôi?”
Kiều Nguyệt sợ ngây người.
Thét lên: “Cô dám động vào tôi?”
Tôi nắm chặt đến mức các khớp xương trắng bệch: “Cô có phải là, thấy chết chưa đủ nhanh không?”
Kiều Nguyệt toàn thân cứng đờ, nằm im ở đó không nhúc nhích.
Tôi ghé vào tai cô ta, nhẹ giọng nói:
“Không phải cô cho phép Thẩm Cảnh Trạch ở bên tôi, mà là cô bất đắc dĩ phải chịu đựng. Chỉ cần tôi muốn, Thẩm Cảnh Trạch có thể mãi mãi không gặp cô, biết chưa?”
Kiều Nguyệt mặt cắt không còn giọt máu: “Thời An, cô làm sao dám…”
Tôi đá cô ta một cái thật mạnh, tức giận lên xe.
Vì chuyện vừa rồi, tay chân tôi đều run rẩy.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hơn hai mươi năm của tôi, lại… cứng rắn như vậy.
Cảm giác này…
Thật sự rất tuyệt.
9.
Tôi không sợ Kiều Nguyệt mách lẻo với Thẩm Cảnh Trạch.
Bởi vì trước mặt Thẩm Cảnh Trạch, cô ta luôn là hình tượng tiểu Bạch hoa yếu đuối.
Cô ta yêu Thẩm Cảnh Trạch đến mức điên cuồng, tuyệt đối không dám để anh ta biết, chuyện cô ta chủ động khiêu khích tôi.
Còn đối với tôi, hiện tại chính là thời điểm quan trọng để tôi thăng chức phó giáo sư, tôi vốn định dưỡng sức khỏe tốt rồi sẽ quay lại công việc bình thường.
Cũng không định dây dưa nhiều với Kiều Nguyệt.
Vài ngày sau, tôi nhận được điện thoại từ phòng thí nghiệm.
Sinh viên nghiên cứu sinh của Thẩm Cảnh Trạch khóc lóc hỏi tôi:
“Thời lão sư, cô bao giờ mới quay lại vậy ạ? Dữ liệu của chúng em hình như bị người ta phá hủy rồi.”
Nhận được tin, tôi vội vã lái xe đến phòng thí nghiệm.
Mùa đông lạnh giá, đèn huỳnh quang trên hành lang chớp tắt, tiếng bàn tán của sinh viên truyền ra từ trong phòng.
Tôi đẩy cửa vào, liền thấy mấy sinh viên vây quanh mấy chiếc máy tính, mắt đỏ hoe.
“Thời lão sư, máy tính của cô cũng bị người ta động vào rồi.”
Trong không khí thoang thoảng mùi hương hoa nhài không phải của phòng thí nghiệm.
Thẩm Cảnh Trạch trong sự vây quanh của sinh viên đi tới, nhẹ giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Trên máy tính trong phòng thí nghiệm còn sót lại vết trà sữa chưa khô.
Hiện trường một mảnh hỗn loạn.
Sinh viên nói với Thẩm Cảnh Trạch: “Vừa nãy có người đến tìm thầy, làm đổ trà sữa lên bàn.”
“Không chỉ dữ liệu, mà cả mẫu vật của chúng em, đều bị phá hủy hết rồi.”
Phòng thí nghiệm vẫn luôn cấm ăn uống.
Dám làm như vậy, chỉ có thể là người ngoài.
Lúc này, một giọng nữ mềm mại đột nhiên truyền đến từ cửa.
Mang theo tiếng thở hơi gấp.
“Thật xin lỗi, Thời tiểu thư, vừa nãy tôi vô tình làm đổ trà sữa, tôi xuống dưới mua giấy ăn cho cô đây. Cô mau lau đi.”
Đáy mắt Thẩm Cảnh Trạch thoáng hiện lên một tia hoảng loạn.
Có lẽ anh ta không ngờ, Kiều Nguyệt lại đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi.
“Sao cô lại ở đây?”
Kiều Nguyệt mặt hơi đỏ: “Biết nhau bao nhiêu năm rồi, em đến tìm anh hàn huyên một chút không được sao?”
Nhìn khuôn mặt ửng hồng vì phấn khích của Kiều Nguyệt, tôi đột nhiên bước về phía cô ta.
Kiều Nguyệt tỏ vẻ tiếc nuối: “Thật đáng tiếc, tôi vô tình làm hỏng đồ của Thời tiểu thư, tôi không cố ý, tôi——”
Chát!
Một cái tát giòn giã giáng thẳng vào mặt Kiều Nguyệt.
Đánh cô ta choáng váng.
“Cô không nghĩ rằng phá hủy dữ liệu thí nghiệm quan trọng như vậy, chỉ xin lỗi một câu là xong chứ?”
“Hai trăm vạn kinh phí nghiên cứu, cô nói bỏ là bỏ.
Cô có biết vì cô, mấy đứa nhỏ này có thể không tốt nghiệp được không?”
Chưa kể, trong đó còn có tâm huyết nhiều năm của tôi.
Biến cố đột ngột khiến phòng thí nghiệm rơi vào im lặng.
Kiều Nguyệt ôm mặt, hốc mắt nhanh chóng đỏ hoe.
“Thời tiểu thư, dù sao thì đánh người cũng không đúng.”
Tôi lại giơ tay lên: “Tôi đánh chết cô——”
Thẩm Cảnh Trạch kéo tay tôi lại, nhàn nhạt nói: “Thời An, em đừng gây chuyện với cô ấy.”
Tôi quay đầu, đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của anh ta, khoảnh khắc đó, tôi đột nhiên nhận ra, sự bình yên trên bề mặt, không thể duy trì được nữa rồi.
“Thẩm Cảnh Trạch, anh thừa nhận rồi phải không?”
Thái độ của anh ta kiên quyết: “Lần này, anh đền bù cho em.”
Hôm đó, dưới sự bao che hết mực của Thẩm Cảnh Trạch, Kiều Nguyệt không phải chịu bất kỳ hình phạt nào.
Thẩm Cảnh Trạch dựa vào mối quan hệ nhiều năm của mình, cố chấp đè vụ tai nạn này xuống.
Để chùi đít cho Kiều Nguyệt, anh ta còn tự bỏ ra hai trăm vạn để bù đắp tổn thất.
Các sinh viên chỉ dám tức giận mà không dám lên tiếng, ngày nào cũng tụ tập lại với nhau, mặt mày buồn rười rượi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi và Thẩm Cảnh Trạch thì hoàn toàn rơi vào chiến tranh lạnh.
Một buổi chiều, lúc tôi đang bận giúp sinh viên chọn đề tài, đột nhiên có người chạy đến nói với tôi: “Thời lão sư, có người treo cô lên mạng rồi.”
Tôi lấy điện thoại ra, mở Weibo, ngay trên trang chủ đã thấy dòng chữ “Thời An độc ác.”
Video được quay ở một góc độ hiểm hóc, ghi lại cảnh tôi tát Kiều Nguyệt hôm đó.
Cư dân mạng đã nổ tung.
“Á á á Kiều Nguyệt còn sống!”
“Kiều Nguyệt có phải bị ép buộc không, Thời An là cái thá gì, nói đánh người là đánh người?”
“Cướp chồng người khác, còn ngang ngược như vậy.”
“Nếu là tôi thì tôi cũng đánh trả.”
“Hu hu hu, giáo sư Thẩm mau cứu Kiều Nguyệt đi, tôi không đành lòng nhìn cô ấy chịu khổ.”
Từng giây từng phút, bình luận tăng lên như điên.
Số người mắng chửi tôi tăng theo cấp số nhân.
Tôi trở thành nữ phụ độc ác trong câu chuyện.
Không ai quan tâm đến thành quả nghiên cứu ba năm của tôi bị hủy hoại.
Bao nhiêu sinh viên vì tai bọn họa này mà bị hoãn tốt nghiệp, thậm chí không thể tốt nghiệp.
Bọn họ chỉ mong, nam nữ chính trong lòng bọn họ, có thể giống như trong tất cả các tiểu thuyết, đi đến một cái kết viên mãn.
10.
Chuyện của Kiều Nguyệt, cuối cùng cũng kinh động đến nhà họ Thẩm.
Ngày hôm sau khi xảy ra chuyện, Thẩm phu nhân gọi tôi và Thẩm Cảnh Trạch về nhà ăn cơm.
Đồng thời ở ngay trước mặt tôi chất vấn Thẩm Cảnh Trạch: “Đồ vật mà con giữ lại của người kia, ta đã vứt hết đi rồi.”
Như để bày tỏ thái độ của nhà họ Thẩm đối với chuyện này.
Thẩm Cảnh Trạch khựng tay lại, cụp mắt nói: “Biết rồi.”
Trong bữa tiệc, Thẩm phu nhân rất kiên nhẫn với tôi, ngay cả khi tôi đề nghị hoãn hôn kỳ, bà ấy cũng đồng ý ngay.
Tôi không muốn ở lại trong bầu không khí ngột ngạt này nữa, quay người bước ra khỏi cửa.
Ánh trăng lạnh lẽo, khi người hầu nhà họ Thẩm bưng hộp đi ra ngoài, vô tình làm rơi đồ bên trong ra đầy đất.
Vài món đồ nhỏ lăn đến chân tôi.
Người đó hoảng hốt chạy đến: “Xin lỗi, Thời tiểu thư, đây là đồ mà phu nhân muốn vứt đi.”
Tôi nhẹ nhàng giẫm lên một chiếc lông vũ màu xanh lục, hỏi: “Của Thẩm Cảnh Trạch?”
“Là đồ Kiều tiểu thư tặng cho Thẩm tiên sinh.”
Gió lạnh thổi tới, tôi từ từ cúi người xuống, nhặt mấy món đồ nhỏ lên.
Một chiếc lông vũ mềm mại quen thuộc.
Cũng là thứ tôi đã nâng niu rất nhiều năm.
Trong hộp là vài viên kẹo lê.
Một chiếc móc chìa khóa nhỏ.
Còn có một bức thư tỏ tình nguệch ngoạc, không có chữ ký.
“Các người nói, đây là đồ Kiều Nguyệt tặng cho anh ấy?”
“Vâng, đúng vậy ạ…”
Trong ánh mắt hoảng sợ của bọn họ, tôi đột nhiên bật cười.
Cười đến nỗi nước mắt chảy ra.
Những thứ này đều là của Kiều Nguyệt sao?
Chỉ vì sự hèn nhát của tôi, những thứ tôi lén tặng cho Thẩm Cảnh Trạch năm xưa, lại trời xui đất khiến rơi xuống trên đầu Kiều Nguyệt.
Rõ ràng, đây đều là của tôi mà…
Không biết từ lúc nào Thẩm Cảnh Trạch đã đi ra: “Không cho phép vứt đi, để vào trong xe cho tôi.”
Người hầu ôm hộp vội vã rời đi.
Tôi nhìn màn đêm đen kịt, đột nhiên lên tiếng: “Thẩm Cảnh Trạch, anh ở bên em một ngày sinh nhật đi.”
Gió thổi tung chiếc áo khoác dạ rộng của anh ta, ánh đèn lướt qua khuôn mặt góc cạnh, biểu cảm mơ hồ không rõ.
“Thời An, có cần thiết như vậy không?”
Bây giờ anh ta thậm chí còn không thèm giả vờ nữa, đáy mắt lộ rõ vẻ chán ghét.
Tôi cười nói: “Có chứ, Thẩm Cảnh Trạch, em thích anh mười năm, đã làm rất nhiều thứ vì anh, anh ở bên em một ngày sinh nhật, không phải là nên làm sao?”
Thẩm Cảnh Trạch cau mày: “Biết rồi.”
11.
Ngày sinh nhật tôi, Thẩm Cảnh Trạch lái xe đưa tôi đến đài quan sát ở ngoại ô để ngắm sao.
Người ta nói rằng những cặp đôi ước nguyện dưới những vì sao sẽ nên duyên vợ chồng.
Những năm qua, tôi ngày đêm mong ngóng, chỉ mong có một ngày như thế này.
Lúc này đứng bên cạnh Thẩm Cảnh Trạch, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, tôi đột nhiên thấy, cũng không đẹp đến vậy.
Thậm chí còn hơi lạnh.
Nhưng thấy Thẩm Cảnh Trạch không vui, tôi lại thấy vui.
Tôi đã phải chịu đựng khổ sở nhiều năm như vậy, chút ấm ức này của anh ta thì tính là cái gì?
Tôi chụp một bức ảnh, đăng lên vòng bạn bè.
Mười giờ tối, điện thoại của tôi đột nhiên rung lên.
Là Kiều Nguyệt gửi đến một bức ảnh.
Cô ta nằm gọn trong vòng tay Thẩm Cảnh Trạch, mặc một chiếc áo hai dây, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng.
Nhìn trang phục của Thẩm Cảnh Trạch, hẳn là hôm trước anh ta đi họp, không về nhà qua đêm.
“Thời tiểu thư, anh ấy đã là của tôi từ lâu rồi. Ngay cả khi cô kết hôn, cũng chỉ là thay tôi chăm sóc anh ấy mà thôi.”
“Kiều Tuế sẽ không phải là đứa con cuối cùng của chúng tôi.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.