Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 5

1:16 chiều – 15/11/2024

21.

Khi Thẩm Tu Du trở lại, tôi đang cùng Thẩm Sơ Nghiên luyện bóng cho chú chó nhỏ.

Trưa nay hai chúng tôi mới quyết định được tên của chú chó là PiPi. (chỉ cái mông)

Thẩm Tu Du đứng ở cửa, âm thanh trách móc liền truyền tới.

“Ai cho các người nuôi chó?”.

“Không phải tôi đã nói là tôi không thích chó rồi à?”.

Tôi ngồi trên bãi cỏ rồi bắt đầu mở miệng:

“Ai hỏi con kìa?”.

“Mẹ đang hỏi, ai hỏi con kìa?”.

Thẩm Sơ Nghiên từ xa gọi tên chú chó nhỏ rồi chạy nhào vào vòng tay tôi.

Nghe thấy tên con chó Thẩm Tu Du liền cau mày lại.

“Ai đặt tên cho nó thế, PiPi? Sao nghe lỗi thời như vậy?”.

Tôi còn chưa kịp tức giận, Thẩm Sơ Nghiên liền đứng bật dậy phản bác cha mình:

“Cha, cha đã một tuần không về nhà, vừa về đã trách mắng con với mẹ với cả người bạn đời mới của gia đình chúng ta à?”.

Có vẻ như đây là lần đầu tiên dũng cảm phản kháng lại quyền lực của Thẩm Tu Du.

Thẩm Tu Du sững sờ tại chỗ trong giây lát.

Anh ta đứng trong bóng râm, nhìn hai mẹ con tôi cùng chú chó nhỏ tắm nắng, cảm giác muốn lại gần nhưng lại kháng cự.

Thẩm Sơ Nghiên tựa hồ là bị nhìn đến khó chịu, huỳnh huỵch huỳnh huỵch chạy vào nhà, một lúc sau liền ném một chồng sách vào tay Thẩm Tu Du.

“Cha, nếu cha thích dì Yên Yên, vậy thì không cần phải trở về nhà của mẹ con con nữa.”

“Con và mẹ không có cha cũng vẫn sống rất tốt.”

“Cũng chuyển lời tới dì Yên Yên, không cần đến trường của con rồi đưa cho con những cuốn truyện cổ tích lộn xộn này.”

“Con còn nhỏ, nhưng con cũng không phải là đứa ngốc.”

Vẻ mặt của Thẩm Tu Du bất ngờ, mở miệng trách mắng Thẩm Sơ Nghiên:

“Mới vài ngày không gặp, sao con lại biến thành bộ dạng không biết lớn nhỏ như vậy rồi, con ở cùng cha không phải là bộ dạng này, mẹ của con liền dạy con như thế à?”.

Thẩm Sơ Nghiên lại lần nữa lên tiếng trước mặt tôi.

“Cha, cha khi nào thì mang theo con bên cạnh, không phải đều luân phiên ném con cho thư ký của cha à?”.

“Là cha trước tiên cô phụ mẹ cùng gia tộc, chúng ta cũng không đối với cha có bao lớn kỳ vọng.”

Tôi bước tới trước mặt của Thẩm Sơ Nghiên nắm lấy tay thằng bé, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nó.

An ủi vài câu, tôi đứng thẳng người dậy nhìn vào Thẩm Tu Du:

“Nghe thấy không? Đi đi!”.

“Cái nhà này không chào đón anh!”.

22.

Điều kỳ lạ là sau ngày hôm đó, Thẩm Tu Du vậy mà ngày nào cũng đều trở về nhà.

Thậm chí ngày nào cũng đều mang quà về cho tôi cùng thằng nhóc thối, có khi là gà rán, có khi là đồ trang sức, khi thì bánh kem tươi.

Anh ta cũng sẽ cùng Thẩm Sơ Nghiên cùng nhau chơi ném đĩa với PiPi.

Tôi nhìn ra, tên nhóc Thẩm Sơ Nghiên này rất thích điều này.

Tình yêu của người cha nghiêm khắc đã biến thành tình yêu của người cha dịu dàng, tôi nghĩ tên nhóc thối này cũng mong đợi điều này từ rất lâu.

Còn có Liễu Yên Yên lúc đầu, có lẽ cũng mong chờ cuộc sống như vậy.

Đáng tiếc, tôi không còn là Lâm Tinh Thần của trước kia nữa.

Một đêm nọ, khi tôi đang cố dỗ Thẩm Sơ Nghiên đi ngủ, thằng bé dù mơ mơ màng màng nhưng vẫn không chịu ngủ.

Tôi ôm đầu nhìn vào mắt thằng bé, bất lực mở miệng: “Nói đi!”.

Giọng điệu của Shen Shuyan có vẻ lo lắng.

“Mẹ, mẹ, mẹ có khả năng cùng cha quay lại với nhau được không?”.

“Con cảm thấy, con cảm thấy cha hiện tại đã trở nên tốt hơn, ông ấy hiện tại đối xử với chúng ta rất tốt, cũng rất kiên nhẫn…”

“Không thể.”

“Tại… tại sao…”.

Nhìn vẻ mặt thất vọng của Thẩm Sơ Nghiên, tôi vẫn quyết định nói sự thật.

“Bảo bối, con còn nhớ cô bé cùng lớp không cẩn thận bị bỏng chân không?”.

Thẩm Sơ Nghiên gật đầu.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

“Nhớ ạ!”

“Sau khi bạn ấy bình phục, bạn ấy có tha thứ người bạn cùng lớp đã làm bạn ấy bị bỏng không?”.

Thẩm Sơ Nghiên suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu.

“Kể từ đó cậu ấy liền không có cùng bạn kia nói chuyện, chắc chắn là bởi vì vết sẹo bị lưu lại.”

Tôi “ừ” một tiếng.

“Cha con cũng để lại một vết sẹo không thể lành trong lòng mẹ.”

“Nếu tất cả những lời xin lỗi đều có ích thì tại sao chúng ta lại cần cảnh sát?”

“Bảo bối, dù con có quyết định gì đi nữa, mẹ cũng sẽ ủng hộ con.”

“Nhưng tiếp theo đó thì mẹ muốn trải qua cuộc sống của riêng mình!”.

23.

Ngày Thẩm Tu Du ký tên, là một buổi sáng khá bình thường.

Anh ta dùng đầu ngón tay xoa xoa tờ giấy thỏa thuận ly hôn, giọng điệu có chút hèn mọn.

“Tinh Thần, những gì tôi làm, em thật sự nhìn không thấy sao?”.

Tôi mỉm cười.

“Thẩm Tu Du, những gì anh làm, chỉ bằng một phần những gì tôi đã từng làm trước kia, anh lấy đâu ra tự tin cảm thấy tôi sẽ bởi vì một chút thay đổi của anh mà sẽ thương hại, càng đừng có nói là đánh thức tình yêu?”.

“Giữa chúng ta đã rất lâu rồi liền không có tình yêu!”.

Thẩm Tu Du tựa hồ còn muốn nói cái gì, cuối cùng cũng không nói ra.

Tôi nhìn anh ta chậm rãi ký vào bản thỏa thuận ly hôn.

“Tinh Thần, thật xin lỗi.”

Sau nhận được hai bản thỏa thuận ly hôn, trong lòng tôi mới nhẹ nhõm một chút.

“Mọi chuyện đều đã kết thúc rồi.”

“Hôn nhân bắt đầu từ lợi ích, là do tôi không nên quá kỳ vọng vào anh.”

Trước khi rời đi, tôi nhìn bóng dáng có phần cô đơn của Thẩm Tu Du.

“Đối xử với tên nhóc này tốt lên, đợi tôi quay lại, quyền giám hộ sẽ là của tôi rồi.”

Bước về phía trước một bước, tôi đột nhiên quyết định vẫn là quay lại đâm cho anh ta một dao.

“Nghe nói việc kinh doanh hiện tại của anh không hề dễ dàng do ảnh hưởng của Tư gia.”

“Lần này không có Lâm gia giúp đỡ, hy vọng anh vẫn có được vận may như xưa..”

“Nếu như không chống đỡ qua được…”

Tôi bắt gặp ánh mắt của Thẩm Tu Du, ngữ khí chậm rãi nói:

“Anh biết đấy, chính là báo ứng!”.

24.

Kéo vali để vào xe của Tư Triệt, tâm trạng của tôi đặc biệt tươi đẹp.

“Vẫn còn ba giờ nữa là máy bay cất cánh, xuất phát, xuất phát, xuất phát!”.

Tư Triệt miễn cưỡng giúp tôi cất vali và kiểm tra giấy tờ.

“Hạnh phúc như vậy!”.

Tôi gật gật đầu, mở dàn âm thanh trên xe.

“There’s Nothing Holdin’ Me Back.” *Không có gì giữ chân tôi lại

“Hệ thống, anh sẽ không phải tìm một cái thân phận chỉ để làm tài xế riêng cho tôi đấy chứ?”.

Tư Triệt lộ ra nụ cười tùy ý.

“Sao em lại dễ thương như vậy nhỉ?”.

“Tôi chỉ muốn theo đuổi em mà thôi!”.

Tôi nhướn mày.

“Bỏ công việc kinh doanh trị giá hàng trăm triệu để cùng tôi đi du lịch vòng quanh thế giới, anh Tư thật gan dạ!”.

“Tài xế Tư, lái nhanh lên!”.

“Những việc nhỏ nhặt kia không ảnh hưởng đến việc tôi đồng hành du lịch cùng em!”.

“Còn Lâm tiểu thư thì sao, có suy xét suy xét tôi một chút?”.

Cơn gió của sự tự do thổi qua vành tai tôi, tôi hắng giọng đáp một câu: “Vậy thì xem biểu hiện của anh!”.

Máy bay cất cánh, tôi nhìn xuống mây ở độ cao 10.000 mét, nhớ đến bài thơ: [Thế gian này có quá nhiều âm thanh/Còn đôi tai của tôi, luôn phát triển ở bên trong cơ thể/Cùng tần số với bản thân mình/Những thứ khác bên ngoài muôn ngàn muôn vẻ/Tôi không nghe, đó chỉ là âm thanh!]

Hết.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận