7.
Lúc Thẩm Tu Du giận dữ trở về nhà tôi vừa mới tiễn thợ làm móng ra đến cửa, còn đang chiêm ngưỡng bộ móng tay đính kim cương của mình trước cửa kính trong suốt từ trần nhà đến sàn của phòng ngủ.
“Lâm Tinh Thần, cô lại phát điên gì vậy!”.
Anh ta ném điện thoại di động đến trước mặt tôi, tiêu đề hot là bức ảnh sắc nét ông chủ lớn trong giới kinh doanh đã có gia đình Thẩm Tu Du cùng với một người phụ nữ đang hôn môi nồng nhiệt.
Tôi không quan tâm đẩy điện thoại của anh ta ra xa, cẩn thận chụp ảnh bộ móng tay mới của mình, thờ ơ đáp:
“Tôi còn có thể có ý xấu gì? Tôi chỉ là muốn anh về nhà thôi.”
“Không thể để anh cùng niềm vui mới ăn chơi lu bù, còn tôi với Sơ Nghiên ở nhà cô đơn bất lực, phải không?”.
Thẩm Tu Du cười lạnh một tiếng.
“Cô muốn tôi quay lại có nhất thiết phải vạch trần những chuyện này không?”.
Tôi từ thiện cho anh ta một ánh mắt.
“Nếu sợ bị vạch trần thì đừng có làm nha, thật không thể hiểu nổi, chẳng lẽ là tôi ép anh hôn cô ta à?”.
“Vậy tôi hiện tại liền làm điều đó cho cô xem!”.
Thẩm Tu Du đem tôi ném thô bạo lên giường.
Tôi hoàn toàn chưa kịp phản ứng, thật không ngờ Thẩm Tu Du lại có thể làm ra chuyện như vậy.
Miệng tôi bị bịt chặt lại, vùng vẫy trong vô ích, ngay khi nụ hôn kinh tởm sắp rơi xuống, Thẩm Tu Du liền bị người trực tiếp đánh ngã xuống đất.
Một giọng nói vừa lạ vừa quen thuộc vang lên:
“Thẩm Tu Du, ai cho phép anh chạm vào cô ấy?”.
8.
Thẩm Tu Du ngã xuống đất, một người đàn ông xa lạ đứng ở cuối giường, toàn thân mặc một bộ đồ đen, thân hình cao lớn, một cảm giác quen thuộc dâng lên trong lòng.
Trong lúc yên tĩnh, Thẩm Tu Du một lời cũng không nói, đứng dậy rời khỏi phòng của tôi.
Ánh mắt tôi từ cửa lần nữa chuyển lại thì phát hiện không có ai đứng ở cuối giường cả.
Tôi sững người chốc lát, liền gọi điện thoại cho luật sư.
“Lập tức giúp tôi soạn thảo một đơn ly hôn.”
Sau khi đưa ra quyết định này, hệ thống từ đó cũng hiếm khi bày tỏ quan điểm của mình, tôi gọi nó nó cũng không có xuất hiện.
Thẩm Tu Du buổi tối không có quay trở về, tối nay chỉ có thể ở cùng tên nhóc thối kia.
Thằng bé rõ ràng là bị hình phạt ăn cà rốt lần trước của tôi làm cho sợ hãi, ở trước mặt tôi cũng bỏ đi dáng vẻ cậu chủ nhỏ, ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cơm.
Thẩm Sơ Nghiên thậm chí còn khó có được múc canh cho tôi.
“Mẹ, mẹ vẫn còn giận à?”
Tôi dùng thìa khuấy khuấy canh, đợi xem thằng nhóc này tiếp theo định làm gì.
“Mẹ, ngày đó con thật sự chỉ tùy tiện nói thôi, con sẽ không coi dì đó là mẹ của con.”
“Mẹ, con chỉ rất hy vọng có thể cùng mẹ mỗi ngày ở bên nhau.”
“Mẹ ngày nào cũng đắm chìm bản thân trong vũ đạo, đều không có thời gian chơi với con, con thật sự rất hy vọng có người có thể ở bên cạnh mình.”
Tôi chống lấy cái đầu to của mình.
“Nhóc con, sao con không mong cha con ở cùng con?”
“Mẹ ở bên cạnh con chẳng phải còn nhiều hơn cả cha của con à?”
“Sao lại không muốn cha con hy sinh, mà lại nhất quyết muốn mẹ hy sinh?”.
“Thẩm Sơ Nghiên, con phải rõ, cha con có sự nghiệp của cha con, mẹ cũng có đam mê của mẹ.”
9.
Trước ngày ký hợp đồng thu mua, tôi xuất hiện ở vũ đoàn mà mình đã lâu chưa đến.
Ánh sáng dịu nhẹ, khung cảnh tươi đẹp, chỉ là người đứng đầu từng thuộc về tôi, hiện đổi thành Liễu Yên Yên.
Tay tôi đút vào túi, đứng ở hàng ghế khán giả, đây là lần đầu tiên tôi nhìn Liễu Yên Yên ở góc nhìn của khán giả.
Thế giới thực sự đã ban nữ chính đủ sắc đẹp lẫn thiên phú, chỉ là lại không ban cho cô ta một cái đầu minh mẫn lẫn tính cách độc lập.
Hiện tại, nữ phụ có tiền có quyền là tôi đây sẽ phải đảm nhận cốt truyện này.
Tất cả những thiệt thòi, không thể chịu đựng vô ích được.
Trưởng đoàn từ phía sau sân khấu chạy nhanh ra nghênh tiếp tôi.
“Cô Lâm, đã lâu không gặp, rất xin lỗi để cô chờ lâu rồi.”
Trưởng đoàn trước kia dùng hết sức mình đàn áp tôi, giờ lại xuất hiện trước mặt tôi với vẻ mặt này, tôi thật sự là có chút không quen.
Tôi thờ ơ hất hất một chút mái tóc.
“Tính ra kể từ khi tôi bị trưởng đoàn Tôn đuổi ra khỏi đội múa, cũng chưa đầy một tháng, trưởng đoàn Tôn đúng là quý nhân hay quên.”
Trưởng đoàn Tôn ngượng ngùng đưa tôi vào phòng khách.
Sau khi trưởng đoàn Tôn ký, luật sư kiểm tra lại một lần nữa hợp đồng rồi đưa bút cho tôi.
“Không có vấn đề gì, cô Lâm có thể ký rồi.”
Sau khi ký xong, mơ hồ vẫn cảm thấy mọi thứ không chân thực.
“Trưởng đoàn Tôn, từ nay về sau, mọi chuyện của vũ đoàn từ nhỏ đến lớn đều do tôi quyết định phải không?”.
Trưởng đoàn tôn vội vàng gật đầu.
Tôi hài lòng lấy từ trong túi ra một bản kế hoạch đưa cho cô ấy.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Đây là kế hoạch gần đây của tôi đối với vũ đoàn, bao gồm quy định tuyển chọn cho từng vở kịch múa, yêu cầu mới về việc tuyển chọn bên ngoài, còn có quy định tuyển chọn giáo viên trong nhóm múa.”
“Tôi nói những điều này chắc trưởng đoàn Tôn cũng hiểu rất rõ tôi đang muốn nói về cái gì phải không?”.
Tôi nhìn vào mắt trưởng đoàn Tôn, như mong muốn nhìn thấy sự hoảng loạn trong mắt cô ấy.
“Lần tới khi tôi đến đây, hy vọng mọi người sẽ tiếp đón tôi, cũng hy vọng lần tới gặp mặt những vấn đề tôi đã đề cập sẽ được giải quyết.”
Tôi học theo những gì trưởng đoàn Tôi đã nói với tôi ở lần gặp mặt cuối cùng trước đó, nhẹ nhàng mở miệng nói.
“Đừng làm tôi thất vọng nhé, Tôn Du!”.
10.
Về đến nhà, bữa tối dành cho ba miệng ăn, tôi đây lười biếng qua quít.
“Thẩm Sơ Nghiên, lấy cho mẹ ly nước trái cây!”.
“Thẩm Sơ Nghiên, kêu chú đầu bếp nấu lại nấu thêm cho mẹ một món khác.”
“Thẩm Sơ Nghiên…” Thẩm Sơ Nghiên tên nhóc thối này bận trước bận sau, rốt cuộc khiến Thẩm Tu Du cau mày lại với vẻ không vui.
“Cô có thể đừng bắt nạt con được không?”.
Tôi: “?”.
“Bản thân nó đang làm một cách vui sướng, anh nhìn không thấy sao?”.
Thẩm Sơ Nghiên cũng nhanh chóng giải thích: “Mẹ ngày nào cũng vất vả, đàn ông con trai chúng ta phải biết chăm sóc cho mẹ!”.
Tôi sờ sờ cái đầu nhỏ của Thẩm Sơ Nghiên rồi nhìn Thẩm Tu Du:
“Nghe thấy không? Học tập chút đi!”.
Tôi bảo Thẩm Sơ Nghiên vào bếp lấy trái cây giúp tôi, sau đó bắt đầu trách mắng Thẩm Tu Du.
“Còn nữa, có thể đừng mang bộ mặt xấu xí đó về nhà được không? Anh cho rằng ai muốn nhìn thấy nó? Không muốn về thì đi tìm Liễu Yên Yên của anh đi!”.
“Bớt quay lại làm phiền hai người chúng tôi!”.
“Cũng đừng có giảo biện, tôi biết anh đã cho cô ta một căn hộ ở trung tâm thành phố!”.
Tôi nhẹ nhàng cắt đứt mọi lối thoát của Thẩm Tu Du.
Buổi tối, tôi đứng trước cửa sổ kính suốt sàn đến trần nhà nhìn Thẩm Tu Du lái xe rời đi, trong lòng vẫn có chút khổ sở.
Cuộc liên hôn môn đăng hộ đối, cuộc sống tình cảm không tệ, một đứa con trai ngoan ngoãn đáng yêu, vẫn xem như là một gia đình khá hạnh phúc.
Lại chỉ vì ánh trăng sáng thời niên thiếu yêu mà không có được, liền tự tay hủy hoại tất cả mọi thứ.
Có những lúc thực sự muốn biến thử mình thành một người đàn ông để xem xem việc toàn tâm toàn ý rốt cuộc có phải hay không khó như vậy.
Hệ thống lại lên online: “Vậy cô muốn ly hôn không?”.
Tôi “ừm” một tiếng.
“Ly hôn là vì bản thân tôi, lúc Thẩm Tu Du ra tay với tôi, anh ta liền không có khả năng lưu lại bên cạnh tôi nữa rồi.”
Hệ thống “ừm” một tiếng.
“Vậy còn Thẩm Sơ Nghiên thì sao?”.
Tôi lưỡng lự một lúc.
“Nếu như nó muốn đi theo tôi thì cũng có thể, còn nếu nó muốn theo Thẩm Tu Du, tôi cũng có thể lý giải.”
Tôi đặt ly rượu xuống, leo lên giường chuẩn bị đi ngủ.
“Vậy sau khi ly hôn có có lại yêu đương lần nữa không?”.
Ý thức dần trở nên mơ hồ:
“Cóc ba chân khó tìm, còn đàn ông hai chân không phải trên đường có đầy đó sao?”.
11.
Bữa tối của thương hiệu cao cấp, tôi được mời đến với tư cách siêu cấp VIP.
Sau khi tạo kiểu và thay trang phục, tôi đúng giờ có mặt tại đó.
Nhưng trong gian phòng thơm ngát, tôi nhìn thấy Liễu Yên Yên xuất hiện cùng Thẩm Tu Du.
Thật sự là người im lặng làm việc lớn nha, ông chồng thân yêu của tôi.
“Thẩm phu nhân, sao lại một người ở chỗ này?”. Lý phu nhân nhìn thấy người quen liền vừa vẫy tay với tôi vừa cầm ly rượu qua.
Tôi cầm ly rượu trong tay lên chạm vào cô ấy, ánh mắt ra hiệu cho cô ấy nhìn về phía Thẩm Tu Du.
“Vốn là muốn đến đây mua sắm, không ngờ Thẩm Tu Du lại chuẩn bị cho tôi một điều bất ngờ.”
Lý phu nhân lộ ra biểu cảm nhìn nhiều thành quen.
“Tinh Thần, ở trong vòng của chúng ta, có thể duy trì vẻ bề ngoài liền đã là không tồi rồi.”
“Cô nhìn xem Thẩm tổng, tướng mạo tuấn tú lịch sự, là người thành đạt, đối với cô cũng không tiếc gì, này đã là khá tốt rồi.”
Tôi nhấp một ngụm rượu.
“Từ khi nào yêu cầu đối với đàn ông liền trở nên thấp như vậy?”.
Lý phu nhân vỗ vỗ vai tôi nói:
“Tinh Thần, có những lúc quá cố chấp cũng không phải là tốt, lúc tức giận thì cứ để đàn ông họ chảy ra máu.” (ý là tức thì cứ tiêu mạnh tiền của bọn đàn ông ý :))) )
“Trong lòng Thẩm tổng cũng rất rõ, cô mới là người vợ tốt của anh ta, không có Lâm gia, thì lấy đâu ra Thẩm tổng ngày hôm nay.”
Tôi không có muốn cùng Lý phu nhân trò chuyện quá nhiều về việc này, chỉ kiểm tra xem một chút quyền hạn thẻ phụ của Thẩm Tu Du, thấy vẫn sử dụng được bình thường liền nở nụ cười hài lòng.
“Lý phu nhân nói đúng, đàn ông phạm phải sai lầm, thì nên để anh ta ra chút máu.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.