Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 3

1:08 chiều – 15/11/2024

8.

Trong phòng khách, Quý Chính Minh ngồi trên sofa, Tô Mạn đang tận tụy xoa bóp vai cho ông ta.

Hai người thỉnh thoảng đùa giỡn với nhau, thấy tôi xuống lầu mới ngồi thẳng người lên.

Tôi hừ lạnh một tiếng, trong lòng ghê tởm.

Bề ngoài trông có vẻ đàng hoàng, thực chất thì bẩn thỉu đê tiện.

Lúc đầu Quý Chính Minh tham ô tiền mặt của công ty để trả nợ lãi cao cho Tô Mạn – người đã goá chồng, khiến mẹ tôi tức giận đến nỗi cao huyết áp phát tác, ngã từ trên cầu thang xuống, qua đời tại chỗ.

Bà nội cũng không lâu sau đó qua đời vì đột quỵ.

Sau này Tô Mạn dẫn theo Quý Lãnh vào cửa, tôi mới hiểu, từ nay trên đời không còn Quý Minh Châu nữa.

Viên minh châu sẽ bị nghiền nát thành bụi, theo gió bay đi không nơi nương tựa.

“Con gái cả đêm không về nhà, con xem con giống cái gì nào! Tối qua đi đâu?”

Nhìn bộ dạng giáo huấn của Quý Chính Minh, tôi muốn nôn.

Tô Mạn lại dịu giọng hoà giải: “Ôi chao, Chính Minh à, đừng nói vậy, em tin Châu Châu chắc chắn có chừng mực, không phải loại con gái không biết tự trọng đâu!”

“A, a!”

Tôi lao tới tát Tô Mạn một cái thật mạnh, thỏa mãn nhìn bà ta ôm mặt kêu thét.

“Hừ! Nói đến hạ tiện thì ai sánh bằng bà chứ, mặt dày mày dạn đòi tiền chồng người ta!”

“Còn ông nữa —” Tôi quay sang chỉ vào Quý Chính Minh, “Đừng tưởng có một nửa nhiễm sắc thể là có tư cách làm bố người ta, làm vợ từ thuở tay trắng phải chết vì tức giận, ông còn mặt mũi không!”

Có lẽ vì mối thù mới cũ chồng chất cộng thêm cú sốc khi biết bộ mặt thật của Phó Huyên, tôi không còn kìm nén được cơn giận trong lòng nữa.

Dù sao trong sách cũng nói rồi, những nữ phụ độc ác như tôi thì kiêu ngạo ngang ngược, hung hăng vô lý.

Thay vì tiêu hao bản thân, không bằng trách móc người khác.

Tôi ăn miếng trả miếng, thừa lúc Tô Mạn còn đang rên rỉ nũng nịu, túm lấy mái tóc xoăn dài của bà ta, tát liên tiếp hơn chục cái thật mạnh.

Quý Chính Minh và cả Quý Lãnh vừa từ trên lầu xuống đều bị shock, đứng ngây người tại chỗ.

“Quý Minh Châu!” Mặt Quý Chính Minh dần dần đỏ bừng, hét lớn, vung tay lên định giáng xuống mặt tôi.

Bất ngờ, một bàn tay thon dài đẹp đẽ nắm lấy tay tôi, tránh cơn thịnh nộ như sấm sét của Quý Chính Minh, chạy ra khỏi căn biệt thự ngột ngạt.

Dù bàn tay đó lạnh như ngọc, nhưng lại có vẻ ấm áp hơn nhiều so với căn nhà được trang trí cầu kỳ phía sau.

Làn gió nóng oi ả của mùa hè cuốn theo hơi ẩm, thổi tung những lọn tóc rối của Trình Hạc Du, lấp lánh dưới ánh nắng vàng rực.

Màu đen chảy loang như mực vẽ tôi dùng để vẽ tranh.

Bà nội là họa sĩ tranh thủy mặc nổi tiếng, bà dùng cả đời để dạy tôi, dùng tranh vẽ để ghi lại, lưu giữ những thứ yêu thích.

Nhưng tôi chẳng giữ được gì cả.

Những người thân yêu tôi đã cách xa âm dương, người tôi yêu từ đầu đến cuối chỉ lừa dối lợi dụng tôi.

Tôi đúng là nữ phụ độc ác ai cũng ghét bỏ trong sách.

10

Tôi chặn hết tất cả liên lạc của Quý Chính Minh, Quý Lãnh và Tô Mạn.

Ông nội mất sớm, bà nội trước khi bệnh nặng đã để lại cho tôi một khoản thừa kế, cộng thêm việc tôi có kỹ năng bán tranh kiếm sống, vậy nên dù không dựa vào Quý gia tôi vẫn có thể sống tốt.

Chỉ là trước đây tôi không cam lòng, không muốn giao toàn bộ công ty mà mẹ và Quý Chính Minh gây dựng cho người khác.

Tôi chịu đựng sự ghê tởm để ở lại Quý gia, cho dù bản thân không được lợi ích gì cũng phải gây phiền toái cho họ.

Nhưng kể từ khi gặp Trình Hạc Du, dường như mọi thứ trong giấc mơ của tôi bắt đầu vận hành theo đúng quỹ đạo.

Việc Phó Hiên ghét bỏ tôi là thật.

Nếu tiếp tục dây dưa với những người đó, có lẽ tôi sẽ giống như kết cục trong truyện, lưu lạc trên phố rồi bị xe tải đâm chết.

Không đụng được họ, nhưng tôi vẫn có thể tránh xa.

Tôi chuyển về căn nhà cũ mà ông bà ngoại thường sống trước khi gặp tai nạn máy bay, cũng là nơi mẹ tôi lớn lên.

Ở đây không có nhân vật chính hay phụ, chỉ có cuộc sống thật của tôi.

Tôi muốn vứt bỏ quá khứ, bắt đầu một cuộc sống mới.

Nhưng không ngờ, Trình Hạc Du cũng theo tôi đến đây.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

“Người có thể nói chuyện với tôi chỉ có cô, nếu cô cũng bỏ rơi tôi, tôi sẽ rất cô đơn.”

Trình Hạc Du nói một cách nhẹ nhàng thoải mái, nhưng tôi lại không thể ngăn đôi tai của mình nóng bừng lên.

Dù có rung động, giữa tôi và anh ta cũng là không thể.

Ánh sáng trắng đã qua đời chỉ là để người người nhung nhớ, trong truyện chỉ nhắc qua loa, không rõ ràng.

Có lẽ sự xuất hiện của anh là ngẫu nhiên, nhưng sự ngẫu nhiên đó giống như một giọt nước rơi vào biển cả, tạo nên những gợn sóng nhỏ, không ảnh hưởng nhiều đến cốt truyện.

Tôi không thể vì chút gợn sóng này mà lại một lần nữa đâm đầu như khi thích Phó Hiên, để rồi phải chịu đau khổ.

Khi còn có thể quay đầu, tôi phải kịp thời cắt đứt.

Cảm giác mất đi người thân yêu quá đau đớn, tôi thực sự sợ rồi.

11

Cách tốt nhất để quên đi một mối quan hệ là bắt đầu một mối quan hệ mới.

Tôi đã đưa ra một quyết định to gan.

Tôi sẽ tìm một người đàn ông ưng ý trên trang hẹn hò, bắt đầu một mối tình.

Khi Trình Hạc Du xuất hiện sau lưng, tôi vừa mới mở một bức ảnh cơ bụng sáu múi ra.

“Đẹp không?”

Tôi vô thức trả lời: “Cũng được, sáu múi gọn gàng, hình dáng đẹp, da cũng trắng.”

Khi hồi thần lại, tôi vội tắt màn hình, ho khan vài tiếng.

“Chỉ là xem bừa thôi.”

Trình Hạc Du cười dịu dàng như gió xuân, nhưng tôi lại có chút lạnh sống lưng.

“Xem bừa mà cẩn thận thế à.” Giọng nói của anh rất bình tĩnh, không thể hiện rõ cảm xúc gì, như thể chỉ đang cảm thán.

“Ờ thì, tôi có việc phải ra ngoài, anh cứ tự nhiên nhé!”

Tôi xách túi nhỏ lao nhanh ra ngoài cửa.

Phải tìm bạn trai ngay thôi, để Trình Hạc Du cách xa tôi ra.

Nếu cứ tiếp tục ở gần thế này, tôi càng ngày càng thích anh thì biết làm sao?

Tôi đã gặp một anh chàng trên trang hẹn hò, ảnh đại diện là một quả bóng đèn trắng trên nền đen.

Chắc là một chàng trai nhỏ tuổi, liên tục gọi tôi là “chị”.

Nhưng khi xác nhận người ngồi trước mặt chính là người tôi muốn gặp, tôi nổi giận rồi.

Không có chàng trai nhỏ nào cả, chỉ có tên tró Quý Lãnh!

Đúng là “trà xanh”!

“Quý Lãnh, cậu không cảm thấy bản thân hạ tiện sao? Tôi không quay lại Quý gia, ảnh hưởng đến việc cậu và Tô Mạn diễn kịch hả?”

Tôi lớn hơn Quý Lãnh ba tuổi, từ khi cậu ta mười tuổi vào Quý gia đến giờ là hai mươi tuổi.

Mẹ con cậu ta thường dùng chiêu trò tỏ ra yếu đuối, đóng vai đáng thương, khiến Quý Chính Minh nghĩ rằng tôi sẽ hại chết mối tình đầu của ông ta.

Bọn họ dụ dỗ Quý Chính Minh giao quyền quản lý công ty cho mẹ con họ, xem tôi như một kẻ ngoài cuộc, dùng đủ loại âm mưu độc ác.

Tôi thực sự không muốn đôi co với Quý Lãnh, liền đứng dậy ra khỏi quán cà phê.

Vừa bước đến ven đường, một thân hình gầy gò nóng ran dán chặt vào lưng tôi, cánh tay ôm chặt eo tôi.

Quý Lãnh thở dài một tiếng, giọng nói quyết liệu: “Đúng, là tôi hạ tiện!”

“Quý Minh Châu, tôi rẻ mạt vì tôi thích chị!”

“Đừng chặn liên lạc, đừng bỏ rơi tôi, chị…”

Chữ cuối cùng được kéo dài, tôi như nghe thấy sự cuồng si trong giọng nói của cậu ta.

Giữa ban ngày mà tôi như bị sét đánh, cả người tê dại.

Lúc đó, một chiếc Maybach dừng lại bên cạnh, cửa sổ xe hạ xuống, Phó Hiên ngồi ở hàng ghế sau, khuôn mặt tối sầm, không cảm xúc.

Trình Hạc Du không biết đã xuất hiện ở phía bên kia đường từ lúc nào, gương mặt dưới ánh nắng càng thêm tái nhợt trong suốt.

Xuyên qua dòng xe cộ đông đúc trên đường, Tôi và Trình Hạc Du im lặng nhìn nhau, có bóng người lướt qua, tôi dừng lại, không giãy giụa đòi thoát khỏi vòng tay của Quý Lãnh nữa.

Những người đi đường dừng chân, đèn xanh chuyển sang đỏ, người đối diện biến mất, tôi không thể nhìn thấy hắn nữa.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận