29
“Chỉ cần em xóa lịch sử trò chuyện, chuyện gì cũng được.”
Người đối diện run rẩy bưng ly cà phê lên, tựa hồ không dám tin đối tượng gửi tin nhắn gặp mặt trên mạng là một học sinh trung học.
“Yên tâm, lịch sử trò chuyện tôi sẽ không tiết lộ ra ngoài, nhưng anh phải trả lời thành thật.”
“Vậy thì tốt rồi…”
Tôi mặc đồng phục học sinh trung học, ngồi cùng một chỗ với một người trung niên sắp bốn mươi tuổi, thật sự dễ khiến người khác phải liế nhìn.
“Anh biết Cố Hành không?”
“Biết… Coi như quen biết.”
“Nói một chút đi.”
“Thực ra tôi không có gì sợ, chỉ là cậu ta tham ô… tham ô kinh phí nghiên cứu khoa học… Cậu ta sợ… Cậu ta nói với tôi có một người bạn nghe thấy cậu ta gọi điện thoại cho tôi để tố khổ, còn nói có chứng cứ…”
“Cách thức tham ô thế nào?”
“Mua sắm… làm giả số liệu, tôi cũng không rõ những thứ cao cấp của bọn họ… Chỉ là điều tra ra cũng không đơn giản là đuổi đi như vậy, sau đó có lẽ cậu ta nghĩ không thông… đã làm thuốc nổ…”
Cả người tôi rét run, “Cậu ta có nói người bạn học nghe thấy chuyện này tên là gì không?”
“Lâm Mân… Ban đầu cậu ta không biết, sau đó thì hỏi một nữ sinh…”
“Nữ sinh?”
“Đúng… cậu ta gọi điện thoại xong, đẩy cửa ra nhìn thấy một nữ sinh, nữ sinh đó nói vừa thấy Lâm Mân đứng ở cửa nghe lén thật lâu không biết làm gì, cô ta chạy tới, Lâm Mân cũng chạy…”
Tôi im lặng.
Tôi không nghe thấy điện thoại của Cố Hành, tôi cũng không nghe lén ở cửa.
“Biết nữ sinh kia là ai không, người nói cho Cố Hành biết chuyện này?”
“Cái này tôi không biết, chỉ là từng nhìn thấy từ xa…”
Tôi lấy ra tấm ảnh đã chuẩn bị từ lâu, hỏi: “Là cô ta sao?”
Ông chủ nọ cau mày nhìn trong chốc lát, bỗng nhiên chắc chắn nói: “Là cô ta, dáng người này không sai!”
Cổ Nguyệt.
“Nhưng tại sao cô ta nói cái gì Cố Hành cũng tin?”
“ Cậu ta quá sợ hãi… Huống hồ là ai còn quan trọng sao, sự việc bại lộ, cậu ta tình nguyện chết cũng không muốn nhìn thấy hình tượng kinh doanh siêng năng của mình cứ tan vỡ như vậy.”
30
Cố Hành đã chết, chết không đối chứng.
Thậm chí linh hồn cũng đã hóa thành ác ma, bị ném vào trong Diêm Vương điện chiên dầu nướng lửa.
Tôi đi trong gió bắc lạnh lẽo của thành phố T.
Hôm nay tôi không đến lớp thi đấu, tôi bắt đầu hoài nghi, làm như vậy rốt cuộc có ý nghĩa hay không.
Đi Thanh Hoa thì thế nào? Cuộc đời Lâm Mân cứ kết thúc như vậy, Cố Hành đã chết.
Nhưng Cổ Nguyệt thì sao? Tất cả mọi người tiếp nhận cách nói Lâm Mân bị một tên điên nổ chết, không ai đi đào sâu nghiên cứu.
Ba ngày sau cuộc thi toán, tôi sốt cao bốn mươi độ.
Có lẽ là bởi vì mấy ngày nay đều không nghỉ ngơi tốt, lúc cầm bút, tay vẫn run rẩy.
Trong mười người thi có tám người đều là nam sinh, không thiếu học sinh trường danh giá, rất nhiều người từ nhỏ đã tiếp nhận huấn luyện hệ thống.
Những con số giống như nhảy múa trên giấy thi.
Cuộc thi toán học vốn là phát huy chiếm hơn phân nửa.
Tôi lại không phải rất phù hợp với thân thể này, gần như có vài khoảnh khắc tôi cảm giác mình muốn thoát ra khỏi cơ thể vậy.
Sau khi nộp bài thi, tôi nhìn Giang Ký Bạch chờ tôi trong đám người.
Tôi đi tới nói: “Hình như tôi thi trượt rồi.”
Chân tôi mềm nhũn, cậu ấy dường như dự đoán được, vững vàng tiếp được tôi.
“Lâm Mân… Cậu đã rất giỏi rồi…”
Chiếc áo khoác cashmere của cậu ấy cọ vào mặt tôi một cách mềm mại.
Tôi nhắm mắt lại và nói: “Tại sao lại khó khăn như vậy?”
“Cậu yên tâm, tôi sẽ lấy lại tất cả những gì mọi người nợ cậu.”
Ôm chặt hơn, tôi bất giác rơi lệ.
31
Toàn bộ người trong trường đều không ngờ tới việc tôi thi đấu thất bại, Tiêu Lĩnh thành công được cử đi học đại học Bắc Kinh, tôi còn nhớ rõ trước khi cậu ta rời khỏi trường học đã nói với tôi: “Tôi biết thực lực của cậu không chỉ như thế, chỉ là vận khí của tôi tốt hơn một chút.”
Tôi nói: “Cậu đúng là biết cách xát muối vào vết thương của người khác.”
Cậu ta cười cười, nhẹ nhàng nói: “Xem ra cậu không sao rồi, tôi ở Bắc Kinh chờ cậu, Tôn Thư Nghi.
Lúc về đến nhà mẹ đang gọi điện thoại, bà cười xòa nói: “Không lấy được thứ hạng…”
Tiếng điện thoại rất lớn, tôi nghe thấy người đối diện nói: “Vậy mà lúc trước chị nói con gái chị đứng đầu bốn thành phố? Người thi tệ hơn con bé cũng được cử đi học, ngày mai chị lấy bao lì xì đặc biệt mà siêu thị phát cho chị đi!”
Cúp điện thoại, mẹ quay đầu lại nhìn tôi, vội vàng nói: “Thư Nghi, không sao đâu, mẹ làm bữa khuya cho con.”
Tôi nhìn eo bà hơi cong. Bỗng nhiên hỏi: “Mẹ, nếu như con căn bản không phải là Tôn Thư Nghi… Mẹ làm sao bây giờ?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetBà cười nói: “Làm sao có thể chứ, con là miếng thịt trong bụng mẹ, mẹ còn không nhận ra con của mình sao?”
“Mẹ không trông cậy vào con thi vào Thanh Hoa, chỉ cần có thể khỏe mạnh bình an là tốt rồi.”
Tôn Thư Nghi, cậu có một người mẹ tốt, hiện tại có lẽ tôi phải nói dối một lời nói dối thiện chí dài dài rồi.
32
Sau cuộc thi, tôi bắt đầu bị trường học xử lý lạnh.
Giống như cảm thấy “Trường học của chúng tôi đổ nhiều tâm huyết ở trên người cậu như vậy, cậu lại không lấy được một thứ hạng nào.”
Có lẽ chỉ cần một lần thi đấu là có thể ngã xuống thần đàn.
Thời điểm ngây người ăn buổi sáng ở quán ăn sáng rất được chào đón ở cổng trường, bỗng nhiên có một cánh tay ôm lấy cổ tôi.
Tay kia nhéo mặt tôi, “Sao cậu lại có dáng vẻ hồn thoát ra khỏi thân thể thế này?”
Tôi không lên tiếng, “Ai bắt nạt cậu?”
Cậu hơi đỡ lấy bả vai tôi.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn cậu, cậu thực sự rất đẹp trai, mắt một mí vừa vặn, mũi cao môi mỏng, nhưng lại khác với Tiêu Lĩnh và Giang Ký Bạch, toàn thân cậu có một loại sức sống sôi nổi.
“Một người rất xấu rất xấu.”
Tôi lẩm bẩm nói.
“Chắc không phải là tôi chứ? Hình như không có nha?”
Cậu lại muốn chọc tôi cười, thuận tiện để ông chủ mang lên một lồng bánh bao hấp, hai tô mì gạch cua.
“Chu Nghiêm Phi, nếu như nói tôi là một người khác, là một người đã chết, sau đó linh hồn nhập vào người Tôn Thư Nghi, cậu còn có thể thích tôi sao?”
“Thích, ban đầu cậu là tên đàn ông một trăm ký tôi cũng thích.”
Cậu cầm lấy bánh quẩy sữa đậu nành của tôi, đẩy bánh bao hấp cho tôi, “Tôn Thư Nghi, tôi sẽ không từ bỏ cậu. Ăn nhiều một chút, ăn xong chúng ta cùng thi vào Thanh Hoa.”
Chắc hẳn cậu là cho rằng, tôi buồn như vậy là vì thi đấu thất bại, cẩn thận từng li từng tí chọc cười tôi, an ủi tôi, cũng không nhắc tới.
Tôi vừa định cám ơn cậu, đám anh em của cậu chậm rãi đi tới, mở miệng là “năm bát mì lớn”.
Thấy tôi và Chu Nghiêm Phi lập tức bừng tỉnh đại ngộ, “Anh Phi của tôi hai ngày nay ăn không ngon ngủ không yên, hóa ra chính là đang nhớ cậu nha. Bạn học Tôn, cậu cũng đừng quá buồn, thi đấu thua thì thua, có anh Anh Phim đảm bảo cho cậu…”
Chu Nghiêm Phi ném một cái cặp sách qua, tiểu đệ kia gào khóc: “Chị dâu, anh Phi gần đây càng ngày càng nóng nảy, chị nên quản thật tốt!”
Lúc này mì gạch cua mang lên, bọn họ lại hô to gọi nhỏ: “Ăn sáng mì gạch cua, không hổ danh là Chu tổng.”
“Câm miệng.”
Chu Nghiêm Phi mắng.
Nhưng thay đổi sắc mặt rất nhanh, lúc nhìn tôi lập tức lại đổi về vẻ mặt híp mắt mỉm cười.
“Mau ăn đi, nguội sẽ không ngon đâu.”
Tôi nhìn chằm chằm mì gạch cua Chu Nghiêm Phi đẩy cho tôi, đã được cậu trộn đều, vàng óng lộ ra hương thơm tươi ngon.
33
Giang Ký Bạch trở về Bắc Kinh, tôi không nói cho cậu ấy biết chuyện Cổ Nguyệt mà tôi nghe được.
Tôi nghĩ, còn nhiều thời gian, chờ mấy ngày này trôi qua, tôi sẽ làm rõ chuyện này thật kỹ.
Mỗi ngày đếm ngược tới kỳ thi đại học đều đổi mới, bài thi thử ùn ùn rơi xuống, khoa học tự nhiên còn đỡ, sao chép và kiểm tra chính tả một cách máy móc của môn khoa học xã hội làm cổ tay tôi sinh ra ảo giác sắp gãy tới nơi vậy.
Từ Kiệt đã đi Bắc Kinh du lịch trước một bước, thường xuyên gửi cho tôi mấy tấm ảnh chụp Thiên An Môn và vịt quay Bắc Kinh.
Từ tháng hai xuân hàn se lạnh đến đầu hạ vừa động đậy trên người sẽ ra một tầng mồ hôi mỏng, tôi gần như tạm thời quên mất tôi là Lâm Mân.
Lúc đến phòng lấy nước, tôi lại nhìn thấy Trâu Văn, trước mắt cô ta có hai vành mắt thâm quầng rất nặng, nhìn thấy tôi, lui về phía sau hai bước.
Từ sau khi mọi người nghe thấy những lời cô ấy nói ở căn tin hôm đó, tôi đã báo cảnh sát, bởi vì vết thương trên cơ thể tôi đã được tôi lợi dụng nguyên khí chữa khỏi, cho nên Trâu Văn chỉ bị cảnh cáo giáo dục.
Tống Tiểu Tuyết cũng hoàn toàn đoạn tuyệt với cô ta.
Trâu Văn vẫn hận tôi, tôi biết, cô ta chắc chắn hy vọng tôi chết vào đêm hôm đó.
Tôi rót nước xong, cô ta ở phía sau gọi tôi lại, “Cậu không phải Tôn Thư Nghi, đúng không?”
Tôi quay đầu lại, cô ta cắn môi dùng sức nói: “Cậu không thể nào là cậu ta!”
Cô ta rất kích động, thịt trên má cũng run rẩy.
“Cậu ta tự ti, đầu óc ngu ngốc, dễ nói lắp, nhưng cậu… Hơn nữa, tôi thấy rất rõ ràng, đầu cậu ta đã bị đập nát… Không có khả năng trong vòng một ngày đã khôi phục…”
Tôi mỉm cười: “Tôn Thư Nghi chân chính đã cậu giết. Ngã từ cầu vượt cao như vậy, quên rồi sao?”
“Vậy cậu là ai?” Tay cô ta run rẩy, giọng nói cũng đang run rẩy.
“Cậu chỉ cần biết, lòng ghen tị buồn cười của cậu hại chết một người vô tội. Sau đó mỗi một ngày của cậu, đều phải trả nợ.”
Tôi vặn chặt ly nước, “Trâu Văn, cậu vốn dĩ có cơ hội để thay đổi tốt hơn, là tự tay cậu phá hủy tất cả.”
Ba ngày cuối cùng trước khi thi đại học, mưa to liên tiếp.
Tôi ngồi trong phòng học nhìn những kiến thức đã thuộc lòng, thỉnh thoảng kiểm tra vài bước trên giấy nháp.
Khi lớp trưởng mở tấm đếm ngược kia ra, lại một trận kêu rên.
“Không cần, tôi ôn tập chưa xong.”
“Không muốn thi đại học!”
Nhưng càng nhiều người, ví dụ như Ngô Thanh ngồi ghế sau, Phó Lỗi ngồi cùng bàn đều hy vọng nhanh chóng kết thúc chiến đấu.
Một lần sinh ra hai lần trưởng thành, nếu như Lâm Mân từng căng thẳng khi đối mặt với kỳ thi tốt nghiệp trung học, hiện tại tôi chỉ còn lại niềm hy vọng nó mau tới.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.