20
Sáng hôm sau, tôi ngồi ở đầu giường và chào hỏi cô ấy.
Cô ấy bị tôi làm cho hoảng sợ, lập tức nước mắt lưng tròng mà nói: “Tôi chưa từng làm chuyện xấu, cậu không cần lại đến bám vào thân thể tôi…”
“Cậu không phải đã chet sao? Tại sao lại trở về?” Tôi chống cằm hỏi cô ấy.
“Tôi không bỏ được mẹ…”
Đúng là thả ngựa sau pháo*.
{Thả ngựa sau pháo*: việc xảy ra rồi mới hành động hoặc mới nói, chẳng có tác dụng gì cả}
“Vậy là cậu trốn ra?”
Cô ấy cắn môi gật đầu.
Tôi vừa định tới gần một chút, đã bị cô ấy nắm một nắm bùa chú đẩy ra xa năm mét.
Suýt nữa thì tan thành mây khói.
“Cậu đừng tới đây!”
Thật là vong ân phụ nghĩa, nếu như không phải tôi, thân thể của cô ấy đã bị hỏa táng từ lâu rồi.
“Đừng tới gần tôi, tôi phải đi học!”
Cô ấy đeo cặp sách, tôi đi theo phía sau cô ấy.
Đến trong lớp, Phó Lỗi lại bắt đầu nổ một vòng: “Đại ca của tôi tới rồi! Đại ca, cầu lát nữa xem bài tập số học tối qua!”
Chậc, người này lại bắt đầu lợi dụng rồi.
Tôn Thư Nghi bị cậu ta dọa nhảy dựng, nơm nớp lo sợ, cũng không dám nhìn thẳng ánh mắt của cậu ta, rồi đưa cặp sách qua.
“Cậu… Cậu tự mình tìm đi…”
Phó Lỗi rõ ràng ngây ngẩn cả người: “Sao vậy đại ca, hôm nay chơi phong cách phục cổ sao?”
Tôn Thư Nghi cho rằng cậu ta lại đang châm chọc mình, vọt ra ngoài.
Lại ngoài ý muốn đụng phải một người.
Tiêu Lĩnh.
Tôi thấy cô ấy đỏ mặt một cách rõ ràng, giống như vừa thẹn thùng vừa cảm thấy mất mặt.
Cô ấy cúi đầu vừa định đi, đã bị giữ chặt cổ tay.
“Tôn Thư Nghi, cậu trốn tôi làm gì?”
Ánh mắt thiếu niên có chút u buồn, Tôn Thư Nghi bị cặp mắt kia nhìn đến mức mất hồn, ấp úng nói: “Tôi… Tôi không… Tôi sợ cậu không muốn nhìn thấy tôi…”
“Rốt cuộc là ai hai ngày trước hung hăng từ chối tôi?”
Tôi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng lại không dám tới gần.
Cô ấy đã mang bùa chú bên người, tôi căn bản không tìm được cơ hội.
“Tôi… tôi lúc trước trong nhà có việc, cho nên những lời đã nói khi đó đều không tính!”
Tôn Thư Nghi ngẩng đầu nhìn Tiêu Lĩnh: “Cậu nói… lúc trước cậu tỏ tình với tôi?”
Tiêu Lĩnh hình như có chút nghi ngờ, nhưng vẫn thừa nhận nói: “Tôi nói cho cậu biết tôi cùng Tống Tiểu Tuyết chia tay rồi, hỏi cậu có vui hay không, nếu như cậu nói vui, tôi sẽ tỏ tình.”
Tôi nhìn thấy Tôn Thư Nghi gần như kích động đến chân tay luống cuống, khi cô ấy gần như muốn lập tức nói ra “tôi đồng ý”, chuông vào học vang lên.
“Gặp lại ở lớp bổ túc.”
Tiêu Lĩnh cười với cô ấy, tôi có thể cảm nhận được nhịp tim của Tôn Thư Nghi gần như đột phá một trăm tám mươi.
Nhưng cô ấy vẫn ngây ngốc đứng tại chỗ.
Tôi bay đến trước mặt cô ấy.
Cô ấy lùi ra sau hai bước: “Cậu muốn làm gì?
“Yên tâm, tôi không thể tới gần cậu, chỉ là tôi nhắc nhở cậu một câu, thứ cậu ta thích không phải cậu, là hào quang của cậu.”
“Không thể nào, tôi nào có hào quang gì…”
“Vậy cậu là cảm thấy, Tiêu Lĩnh bỗng nhiên đầu óc hỏng mất, tự nhiên chạy tới thích cậu sao?”
Tôi nhìn thân thể đã đi cùng tôi hai tháng nói: “Hoặc là cậu không tò mò sao? Vì sao Phó Lỗi gọi cậu đại ca, tất cả mọi người đều lấy lòng cậu?”
“Rốt cuộc cậu đã làm cái gì?”
Cô ấy hơi lui về phía sau: “Cậu muốn nói, người Tiêu Lĩnh thích chính là cậu, không phải tôi sao?”
“Em gái, tôi căn bản chướng mắt cậu ta.”
Tôi nhìn khuôn mặt non nớt của cô ấy nói: “Tôi chỉ làm chuyện cậu nên làm nhất, chăm chỉ học hành, hơn nữa không để cho bất cứ kẻ nào bắt nạt chính mình.”
“Tôi biết cậu muốn thân thể của tôi, là vì tìm thấy người đã hại cậu chet…”
Tôn Thư Nghi bỗng nhiên nói: “Nhưng đây là thân thể của tôi, cậu không thể cứ như vậy lấy ra dùng!”
Tôi không thể tìm thấy một cơ thể thích hợp khác.
Tiếp tục kéo dài nữa, có thể tôi vĩnh viễn cũng sẽ không biết là chuyện gì xảy ra.
Tôi chỉ có thể đi theo cô ấy từng giây từng phút, tìm kiếm cơ hội thích hợp.
“Đại ca, đề này…”
Phó Lỗi vẫn như cũ cầm một đề áp trục đến thỉnh giáo tôi.
“Xin lỗi tôi không biết làm… cậu đừng hỏi tôi nữa.”
Cả ngày ở trong phòng học, Tôn Thư Nghi gần như không ngẩng đầu lên.
Không chỉ có tiết toán trả bài ấp úng cái gì cũng không biết, ngay cả công thức cũng không thuộc được.
Tôi ở một bên không nói gì, chỉ nhìn đề bài khó về hình chiếu rồi tính nhẩm, bây giờ ngay cả bút mà tôi còn không chạm vào được. v
Lúc tan học tôi nghe Phó Lỗi và Ngô Thanh nói: “Sao tôi cảm thấy Tôn Thư Nghi lại trở về như trước?”
“Có lẽ linh hồn trở về vị trí cũ.”
Ngô Thanh xoay bút: “Hoặc là tâm thần phân liệt.”
“Vẫn là cẩn thận một chút, không biết lúc nào cậu ta lại biến trở lại đánh tôi một trận…”
21
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetBài kiểm tra toán tự học buổi tối, Tôn Thư Nghi không hề lo lắng mà lấy được vị trí cuối bảng.
Tôi nhìn chằm chằm bài thi của cô ấy sững sờ, giáo viên gọi cô ấy qua: “Thư Nghi à, gần đây có phải trong nhà gặp chuyện gì hay không?”
Cô ấy lắc đầu, không nói lời nào.
“Em là người đứng đầu cuộc thi chung bốn thành phố, thầy tin tưởng em có thực lực này.”
Tôn Thư Nghi khiếp sợ nhìn giáo viên: “Em? Hạng nhất cuộc thi chung bốn thành phố ư?”
“Đúng vậy, nhìn đi, đây là ảnh em diễn thuyết trước toàn trường ngày hôm đó, cả trường đều in vào tờ rơi của trường Bát Trung rồi.”
Tôi ghé vào vai thầy giáo nhìn khuôn mặt khiếp sợ của Tôn Thư Nghi.
“Ai nha, sao cổ lại lạnh như vậy.”
Thầy giáo đứng dậy mặc quần áo: “Thư Nghi à, có chuyện gì nhất định phải nói, em chính là chiêu bài sống lớn nhất trường Bát Trung, thi tốt nghiệp trung học còn trông cậy vào em áp đảo đám thiên tài trường Nhất Trung kia.”
“Vâng ạ thưa thầy…”
Cô ấy mơ hồ rồi, hẳn là cũng không nghĩ tới chỉ hai tháng ngắn ngủn tôi đã giúp cô ấy làm nhiều chuyện như vậy.
Lúc Tôn Thư Nghi ra khỏi cửa văn phòng, đúng lúc đụng phải Chu Nghiêm Phi, “Tôn Thư Nghi, buổi tối đi tiệm net không? Từ Kiệt cũng ở đó đó?”
Cậu thậm chí đưa một hộp sữa dâu tây qua: “Mang cho cậu này, cái này uống rất ngon.”
Tôn Thư Nghi gần như nói không nên lời: “Cảm ơn… cảm ơn… bạn học Chu.”
“Cậu uống nhầm thuốc à? Hay là nói… Cậu thích tôi rồi?”
Chu Nghiêm Phi rõ ràng bị sự nhăn nhó của Tôn Thư Nghi làm cho kinh hãi, cũng không quên cúi đầu nhìn ánh mắt của cô ấy.
Lúc bốn mắt nhìn nhau, mặt Tôn Thư Nghi đã đỏ bừng.
“Tôi chưa từng thấy cậu đỏ mặt. Hôm nay cậu rất kỳ quái.”
Từ chỗ cao nhìn Chu Nghiêm Phi, cậu vẫn rất đẹp trai, dáng người tỉ lệ hoàn hảo phối hợp với khuôn mặt đẹp trai góc cạnh rõ ràng, cảnh đẹp ý vui.
Tôi hít sâu một hơi sữa dâu tây, là mùi dâu tây nồng đậm.
“Tôi… Hôm nay tôi có việc, không đi tiệm net nữa.”
Tôn Thư Nghi cúi đầu, ấp úng.
“Được. Vậy tôi đi đây!”
Chu Nghiêm Phi xoa tóc cô ấy, cô ấy cũng không trốn.
22
Sau giờ tự học buổi tối, Trâu Văn đã lâu không gặp lại tới chờ Tôn Thư Nghi về nhà.
Chỉ là hôm nay tôi cảm nhận được áp suất thấp nồng đậm trên người Trâu Văn.
Thời điểm làm ma, rất dễ dàng nhìn thấy đỉnh đầu người khác là mây đen dày đặc hay là trời xanh chiếu rọi.
Đối mặt với Trâu Văn, Tôn Thư Nghi hình như thả lỏng rất nhiều.
Cô ấy nói: “Cậu có tin không Trâu Văn, hôm nay Tiêu Lĩnh thổ lộ với tớ rồi!
“Tớ đã nói chỉ cần kiên trì, nói không chừng là có thể thành công!”
Ánh mắt Tôn Thư Nghi sáng lấp lánh, không hề cảm nhận được sự thay đổi trong ánh mắt của Trâu Văn.
“Tớ còn nghe nói, Chu Nghiêm Phi cũng thích cậu, đúng không?”
Trâu Văn đột nhiên ngẩng đầu cười.
“Cái này tớ không biết, chẳng qua hôm nay cậu ấy có tặng tớ một hộp sữa dâu tây…”
“A, như vậy à.” Trâu Văn gật đầu, nhưng tôi ngửi thấy mùi nguy hiểm.
Thời điểm một người trong lòng tràn ngập oán niệm, rất dễ dàng sẽ bị hơi thở tàn vụn của ác linh xung quanh nhìn chằm chằm, từ đó dẫn dắt người kia làm ra những chuyện đáng sợ.
“Tôn Thư Nghi, cậu cẩn thận một chút.” Tôi nhắc nhở.
Tôn Thư Nghi không trả lời tôi, chỉ lấy ra bùa chú vốn dĩ đặt ở trong quần áo, tựa như đang cảnh cáo tôi.
Lúc đi tới cầu vượt, Trâu Văn đột nhiên muốn dừng lại ngắm phong cảnh.
“Thật xinh đẹp.”
Tôn Thư Nghi nhìn ánh đèn thành phố sáng trưng nói.
“Ừ.”
Trâu Văn đi tới bên bậc thang: “Cậu còn nhớ ký hiệu mà chúng ta đánh dấu ở đây không?”
“Ở đâu?”
Tôn Thư Nghi cúi người xuống.
“Ở chỗ này nè.”
Trâu Văn mặt không chút biểu cảm nói ra những lời này, sau đó đạp một đạp, nhưng căn bản không đụng trúng Tôn Thư Nghi, cô ấy cũng bởi vì tránh né theo bản năng tránh né giẫm hụt một cái.
Tôi nhìn thiếu nữ mờ mịt luống cuống vươn tay ra, ánh mắt hoảng sợ, còn chưa kịp hô lên thành tiếng đã lăn xuống.
Tôi muốn nắm lấy tay cô ấy, nhưng tay tôi xuyên qua cơ thể cô ấy không thể nắm lấy bất cứ thứ gì.
Tôi lăn xuống cùng Tôn Thư Nghi, cảm nhận được nhịp tim của cô ấy càng ngày càng yếu ớt.
Cho đến khi dừng lại.
Chet lần hai, hồn phách Tôn Thư Nghi hoàn toàn hồn phi phách tán.
Tôi đứng ở phía dưới chân cầu vượt, ngẩng đầu nhìn Trâu Văn đang đứng ở bên trên.
Đồng phục của cô ta vẫn mập mạp như trước, ánh mắt sau kính mắt, lại lộ ra ánh sáng làm người ta sợ hãi.
Tôi tiến vào thi thể không trọn vẹn như vậy, mặc dù tôi có năng lực khôi phục, nhưng chắc chắn cũng phải chịu đựng đau đớn dữ dội trong chốc mắt.
Tôi nhìn Trâu Văn đi xuống, mặt không chút cảm xúc xác nhận Tôn Thư Nghi đã không còn hô hấp, sau đó mới khóc lóc gọi 120.
Khi quần chúng vây xem tụ tập lại, tôi mới tiến vào thi thể kia.
Cơn đau dữ dội quét qua, cột sống bị gãy và xương sườn bị gãy đâm vào phổi.
Khắp nơi đều là vết thương trí mạng.
Nhưng tôi, hao hết nguyên lực, khiến thân thể Tôn Thư Nghi khôi phục hơn phân nửa trước khi xe cứu thương đến.
Lúc Trâu Văn muốn lên xe cấp cứu, tôi thậm chí còn mở mắt cười cười với cô ta.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.