17
Bởi vì cuộc thi lần này, tôi gần như trở thành tiêu điểm, trường Nhất Trung còn có giáo viên muốn tôi đến trường học của bọn họ diễn thuyết, nói xem tôi từ vị trí dưới chót trở thành hạng nhất như thế nào.
Tôi không có bí quyết gì, bí quyết chính là tôi căn bản không phải Tôn Thư Nghi.
Chẳng qua còn có chuyện càng làm cho tôi lo lắng.
Buổi chiều chính là bài kiểm tra thể dục.
Sau khi tôi tiến vào thân thể này, chưa từng vận động, cũng may tám trăm mét vô kinh vô hiểm mà đạt chuẩn.
Lúc chạy năm mươi mét, tôi thấy Chu Nghiêm Phi ở lớp trọng điểm đang vẫy tay với tôi.
Cậu lần này thực sự thi vào top 10 khối, cho nên tôi vẫn luôn trốn tránh cậu.
Nhưng tiếng súng lệnh vang lên, lúc tôi nhảy ra ngoài, một bình chứa đầy nước không biết từ đâu bay ra, đập thẳng vào đầu tôi.
Trước mắt tôi tối sầm, lúc có ý thức, tôi phát hiện mình đang bay trên trời, nhìn thân thể Tôn Thư Nghi.
Tôi bị một chai nước đập bay ra ư?! Lúc này tất cả mọi người chạy tới, giáo viên thể dục sờ cổ Tôn Thư Nghi, gấp gáp đến mức kêu to: “Mau lấy điện thoại của thầy gọi 120! Không có mạch đập!”
Sắc mặt mọi người trắng bệch.
Tôi nhìn Chu Nghiêm Phi chạy tới, cậu gấp đến mức đầu đầy mồ hôi: “Thầy ơi, em đã học cấp cứu rồi, để em!”
Cậu bắt đầu ấn trái tim Tôn Thư Nghi, lặp lại mấy chục lần, sau đó cậu nắm mũi Tôn Thư Nghi, miệng kề miệng thổi khí vào.
Tôi thử tiến vào thân thể kia lần nữa, nhưng luôn bị tay Chu Nghiêm Phi bắn ra.
“Có thể tránh ra hay không, tôi muốn đi vào!” không ai nghe thấy.
“Thưa thầy, xe cứu thương khi nào thì có thể tới?”
“Đang trên đường tới!”
Tôi nhìn khuôn mặt trắng bệch của Tôn Thư Nghi, nhưng cũng không quên nhìn xem rốt cuộc tại sao lại có một bình nước bay tới, tất cả mọi người vây quanh đây không ai chú ý, nhưng tôi thấy được một bóng dáng quen thuộc đang vội vàng rời đi.
Không kịp nghĩ nhiều, linh hồn rời khỏi thân thể ba phút, thân thể sẽ bỏ đi, tôi chỉ có thể liều mạng chen vào.
Lúc tôi tiến vào thân thể Tôn Thư Nghi thì đã kiệt sức.
Cho nên mặc dù mạch đập khôi phục, nhưng vẫn không mở mắt ra được. Cho đến khi tôi cảm thấy một cơn gió mạnh, tôi bịt miệng lại theo phản xạ.
Mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt Chu Nghiêm Phi hiện lên ánh nước.
Đầu tiên cậu mở to mắt, sau đó thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi của cậu chảy xuống cằm.
“Không sao chứ?”
Bên tai truyền đến tiếng xe cứu thương gào thét.
Tôi nhìn khuôn mặt phản quang của thiếu niên, cậu lo lắng ôm tôi lên, bịch bịch bịch, trái tim cậu đập kịch liệt.
Hồi phục tim thực sự rất mệt, bây giờ xương sườn của tôi cũng đau.
Nhưng nếu như lần này tôi không thể nhập vào thân thể của cô thì sao? Vậy tôi và Tôn Thư Nghi hoàn toàn không có quan hệ.
Trên xe cứu thương, tôi nằm thẳng, hỏi Chu Nghiêm Phi: “Vừa rồi có phải cậu hôn tôi không?”
“Đó là hồi phục tim, đồ ngốc.”
Cậu dời tầm mắt, tôi lại thấy yết hầu của cậu lăn một cách rõ ràng.
18
Vốn dĩ trường học cố ý muốn tôi ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, nhưng tôi vẫn quyết định tới sớm.
Nghe nói gần đây Từ Kiệt đã chuẩn bị cho cuộc thi toán.
Bình thường trường trung học trọng điểm đều có danh ngạch, nhưng trường Bát Trung là trường trung học bình thường, cho nên tôi chỉ có thể đi theo con đường thi đại học này mới có thể thi vào Thanh Hoa lần nữa.
Tôi tựa hồ dần dần nghĩ thông, nếu như không thể rời khỏi thân thể này, vậy thì dùng thân thể này sống thật tốt.
Tôi vẫn muốn đi con đường trước đó một lần nữa.
Chẳng qua tin vui đã tới rất nhanh, chủ nhiệm lớp nói, bởi vì biểu hiện xuất sắc của kỳ thi giữa kỳ của tôi, lãnh đạo đặc biệt cho Bát Trung hai danh ngạch, quyết định để cho tôi và Tiêu Lĩnh đi.
Lúc trước tôi từng học thi đấu, từng vào hạng thủ khoa tỉnh, nhưng bởi vì bị viêm ruột thừa nên bỏ cuộc.
Đây cũng là một cơ hội tốt.
Nhưng tuy nói như thế, trung học phổ thông cơ bản không có giáo viên nào biết thi đấu, cho nên cho dù là Tiêu Lĩnh, lúc học lớp 11 cũng thất bại.
Nhưng tôi, đã từng gặp những giáo viên giỏi, nên về cơ bản kiến thức của tôi về cuộc thi vẫn còn.
Nhưng giáo viên khăng khăng đăng ký lớp đào tạo cho chúng tôi.
Nói là rất nhiều học sinh trường trung học trọng điểm cùng nhau đi học.
Khi một đám người đầu óc thông minh lăn lộn cùng một chỗ, chắc chắn không có chuyện tốt.
Tôi đẩy cửa ra, quả nhiên phần lớn đều là con trai.
Tôi tìm một góc ngồi xuống, bọn họ rất nhiều đều là học sinh lớp 11, đa phần đều kết bạn rồi đến.
Theo kinh nghiệm của tôi, họ hầu hết khá tự kiêu, ngay cả những người có vẻ tốt bụng cũng vậy.
Có thể đến nơi này, đã là người xuất sắc.
Nhưng khi giáo viên tập huấn xuất hiện, sợi dây trong đầu tôi đứt một cái.
Tôi biết anh ta, tôi chắc chắn.
Anh ta đeo kính không gọng, mặc áo sơ mi trắng, rất trẻ trung, cử chỉ nho nhã lịch sự.
Nó dường như đã tồn tại trong đầu tôi rất lâu.
“Tôi là Giang Ký Bạch.”
Trong đầu chợt lóe lên một câu: “Tranh biện bên phản, Giang Ký Bạch.”
Anh ta là bạn học trước kia của tôi?
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetCó lẽ là ánh mắt của tôi quá mức nóng bỏng, cũng có lẽ là bị phân tâm bởi câu nói kia.
Giang Ký Bạch lạnh lùng nhắc nhở một câu: “Bạn học ngồi ở góc kia, xin lấy tài liệu của bạn ra. Nếu tới đây mà còn phân tâm thì bạn dứt khoát về nhà được rồi.”
Đả kích lớn hơn đến từ bài kiểm tra nhỏ kế tiếp, bởi vì đã gần ba năm không tiếp xúc với đề thi.
Trong nhóm học sinh đã tập luyện với cường độ cao trong ít nhất một năm, tôi đã thất bại thảm hại và đứng thứ ba từ dưới lên.
Tôi nghe thấy nam sinh đeo kính ngồi bên cạnh tôi phát ra một tiếng “hừ” rõ ràng bằng mũi.
“Cậu chưa từng tham gia thi đấu đúng không?”
“Ừ?”
“Thứ này cần thiên phú, cậu có thể thi tốt nghiệp trung học, nhưng thi toán cậu không có thiên phú thì giỏi lắm chỉ được á khoa tỉnh.”
“Nói thật, trường trung học cơ bản các cậu tới nơi này chính là lãng phí thời gian.”
Cậu ta chọc cặp kính trên sống mũi, “Tớ nhớ hạng nhất toàn trường Bát Trung năm ngoái chính là…”
“Cậu hẳn là chưa gặp qua Từ Kiệt của trường Nhất Trung chúng tôi nhỉ? Cậu ấy mới gọi là thiên tài, cậu ấy là thần của tôi!”
Tôi ừ ừ đáp, ánh mắt lại đang nhìn Giang Ký Bạch.
Anh ta đang ghi điểm.
Lúc tan học tôi ở lại hỏi anh ta: “Thầy học ở Thanh Hoa sao?”
Anh ta hờ hững liếc nhìn tôi một cái, đôi mắt dài nhỏ bẩm sinh tạo nên cảm giác áp bách, nói một câu “Đúng”.
Nhưng trong trí nhớ của tôi, tôi luôn cảm thấy, nhìn thấy anh ta cười rất nhiều lần.
“Thầy biết Lâm Mân không?”
Anh ta dừng viết, ngẩng đầu nhìn tôi: “Bạn biết Lâm Mân?”
Tôi gật đầu.
Anh ta khép lại sổ ghi chép, “Tôi không muốn bàn luận về cô ấy, có thời gian, không bằng nâng cao thành tích lên.”
“Cậu và cô ấy có phải đều tham gia thi đấu tranh luận và giành được quán quân không?”
Anh ta giống như nghĩ tới cảnh tượng ngày đó, giật mình.
“Đúng vậy.”
Anh ta rũ mắt, “Đáng tiếc sẽ không bao giờ giành được nữa rồi.”
“Cô ấy chết rồi, đúng không, tôi muốn hỏi cô ấy làm sao…”
Tôi bị gián đoạn trước khi nói xong.
“Bạn học Tôn, bạn nhất định là đã điều tra tôi rất nhiều.”
Anh ta bình tĩnh nhìn tôi, “Tôi cũng không biết tại sao bạn lại có hứng thú với Lâm Mân, tôi chỉ có thể nói không thể trả lời.”
19
Thực ra tôi thuộc loại hồn ma đang lẩn trốn của địa phủ, nhưng sau khi tôi tìm được ký chủ thì bọn họ sẽ không tìm được tôi, một củ cải một cái hố, có ký chủ là được.
Chẳng qua mỗi lần nghỉ ngơi không đủ, tinh thần hoảng hốt tôi vẫn cảm thấy tôi muốn thoát khỏi thân thể Tôn Thư Nghi.
Khi tôi về nhà, tôi nhìn thấy một chiếc bánh sinh nhật.
Lần đầu tiên, mẹ không làm ca đêm.
Bà ở trong bếp bận rộn, thấy tôi trở về, liền nói: “Mau tới ăn cơm, mẹ đã nghe thầy Lưu nói rồi, con phải đi thi đấu rồi à? Có phải đi rồi có thể học Thanh Hoa không?”
Tôi cười cười, “Đâu có dễ dàng như vậy, phải đoạt giải mới được!”
Lúc ngồi xuống, mẹ bưng cho tôi một bát mì Trường Thọ.
“Chúc mừng sinh nhật con gái, mẹ nằm mơ cũng không nghĩ tới, mẹ có thể sinh ra một đứa con gái thông minh như vậy… Chúc con gái của mẹ sống lâu trăm tuổi, mau ăn!”
Sống lâu trăm tuổi… Tôi ăn một miếng, nhìn thấy khóe mắt bà đã hiện lên nếp nhăn, tôi không thể tưởng tượng, nếu như tôi không tiến vào thân thể này, nếu như Tôn Thư Nghi chết trong giờ tự học buổi tối hôm đó, bà sẽ ra sao.
“Mẹ… Sao con lại có chút choáng đầu…”
Bà bước tới sờ trán tôi, “A, sao lại nóng như vậy. Mẹ lấy thuốc cho con.”
Tôi vừa quay đầu lại, thấy bà treo một ít bùa chú trong nhà.
“Đây là cái gì?”
“A, hôm nay mẹ thấy ở ven đường, có rất nhiều người mua, nói là có thể trừ tà, còn có thể khiến học sinh thi cử suôn sẻ nên mẹ đã mua…”
Đầu tôi choáng váng dữ dội, lại không muốn để bà phát hiện điểm khác thường, đành nói bản thân quá mệt mỏi nên trở về phòng ngủ ngủ.
Ai biết lúc này, tôi thấy được hồn phách của Tôn Thư Nghi đứng ở trước giường.
Thời điểm tôi yếu đuối sẽ có thể thấy những điều này.
Cô ấy vẫn chưa đầu thai!
“Cậu là ai? Tại sao lại dùng thân thể của tôi?”
Cô ấy rơi nước mắt xông tới, rầm một cái, tôi đã bị hất văng ra ngoài.
Tôi lại bắt đầu thành hồn ma vất vưởng.
Chỉ có Tôn Thư Nghi mới có thể nhìn thấy tôi.
Nhưng mà, cô ấy rất sợ tôi.
Trong nháy mắt cô ấy trở lại thân thể mình liền vọt ra ngoài, nói năng lộn xộn nói với mẹ mình bị ma nhập vào người.
“Rõ ràng là ngày 5 tháng 9, sao lại là tháng 11?! Mẹ ơi… con làm sao…”
“Con sốt hồ đồ rồi, mau uống chút thuốc hạ sốt!”
Mẹ Tôn bị dọa hết hồn, cũng may Tôn Thư Nghi vừa mới trở lại thân thể của mình, còn rất yếu ớt, vì thế uống chút thuốc liền ngủ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.