4
“Thời gian quá lâu, có thể tôi không nhớ rõ những chuyện này.”
“Nhưng chuyện cậu ngược đãi chó hoang thì chắc chắn là có thật chứ!”
Triệu Thư Dao bắt đầu khóc lóc kể lể trước ống kính phát sóng trực tiếp.
“Con chó nhỏ đó tên là Lai Phúc, ngày nào tan học tôi cũng cho nó ăn. Nhưng đột nhiên có một ngày Lai Phúc không còn chạy đến trước mặt tôi vui vẻ kêu ‘uông uông’ nữa.”
“Chính là người phụ nữ độc ác này! Tôi tận mắt nhìn thấy cậu ta làm Lai Phúc ngất đi, đánh đập nó, đổ nước vào miệng nó, cuối cùng Lai Phúc chết vào một mùa đông.”
“Từ đó trong trường chỉ còn lại một ngôi mộ nhỏ.”
“Cậu đừng có cãi nữa, camera giám sát của trường đã quay lại hết rồi!”
Triệu Thư Dao lau nước mắt, khóe mắt thoáng hiện lên vẻ đắc ý.
Quả là một nước cờ hay.
Còn khó tự chứng minh hơn cả bắt nạt, dù sao thì cũng đã chết không đối chứng.
Bệnh viện thú y chữa bệnh cho Lai Phúc cũng đã đóng cửa, căn bản không lấy được giấy chứng nhận chẩn đoán.
Tôi vốn tưởng rằng màn tự chứng minh vừa rồi của tôi sẽ khiến khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp bình tĩnh lại.
Không ngờ đột nhiên lại có một đám thủy quân tràn vào màn hình.
Tất cả đều chỉ trích tôi: [Cô ta thật biến thái, ai lại đi làm sổ ghi thù như thế này chứ!]
[Cô ta không phải là kẻ giết người biến thái chứ, hơn nữa còn ngược đãi chó.]
[Con chó đã làm gì sai chứ! Cô gái tóc ngắn cố lên! Kẻ biến thái như thế này thường rất thâm sâu.]
Nói tôi đen tối thì tôi nhận, dù sao thì đúng là người bình thường không làm chuyện ghi sổ như vậy.
Nhưng nói tôi biến thái, trước hết thì chuyện ngược đãi chó này căn bản không thể thành lập.
Triệu Thư Dao dường như đã âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy có thể tiếp tục thực hiện theo kế hoạch ban đầu.
Lúc này, tôi lại lấy ra một bảo bối.
Không có nhân chứng, chẳng lẽ tôi không có vật chứng sao?
“Tôi đã sớm biết chữ sẽ có sơ hở, đôi khi cũng không đủ sức thuyết phục.”
“Trong tay tôi có hàng nghìn GB video.”
“Con chó Lai Phúc này nuôi không thuần, mỗi lần tôi cho nó uống thuốc, nó đều rất hung dữ.”
“Để bắt nó đi bệnh viện thú y chữa bệnh, tôi gần như đã táp nhau với nó, sau đó thực sự không còn cách nào khác mới làm nó ngất đi.”
Tôi thành thạo kết nối điện thoại, sau đó nhấp vào tính năng chiếu màn hình.
Mạng của khách sạn rất nhanh, không lâu sau đã xuất hiện hình ảnh mười năm trước.
Trong hình, tôi đối mặt với ống kính nói: “Bây giờ là sáu giờ chiều ngày 20, tôi chuẩn bị bắt cóc con chó Lai Phúc bị què chân của trường đến bệnh viện thú y.”
Tôi vừa tiến đến gần, Lai Phúc đã nhe răng với tôi.
Tôi thực sự không còn cách nào khác, đành quay lại trước ống kính.
“Vết thương trên chân Lai Phúc sâu đến tận xương, phải khâu lại. Nhưng nó không hợp tác với tôi, rõ ràng là không có lòng tin cơ bản giữa người và chó.”
“Bây giờ tôi cần cho một viên thuốc vào trong xúc xích.”
Lai Phúc ăn xong thuốc rất nhanh liền nằm im không nhúc nhích.
Lúc này có thể thấy hình ảnh hơi rung, là tôi đang bế Lai Phúc chuẩn bị đến bệnh viện thú y.
Gặp một nữ sinh tóc ngắn đi xuống cầu thang.
Cô ta chỉ vào tôi hét lên: “Tôi thấy cậu làm Lai Phúc ngất đi! Cậu đói thì tự mua đồ ăn, tại sao lại ăn thịt chó.”
Trong hình, tôi ngẩn người một giây theo hướng phát ra âm thanh.
Sau đó mắng cô ta té tát.
Tôi từng là một thiếu nữ nổi loạn, sao có thể chịu được oan ức trắng trợn như vậy.
“Não úng nước thì lắc nhiều vào, trời nắng to thế này cũng không thấy khô đi.”
Rõ ràng là cô ta bị tôi mắng choáng váng, đứng ngây ra tại chỗ.
Tôi liếc cô ta một cái rồi đi thẳng về phía trước.
Đi đến cổng trường, tôi giải thích với ống kính:
“Người điên vừa rồi tên là Triệu Thư Dao, là bạn cùng bàn của tôi.”
“Ngày nào cũng khóc lóc kể lể, động một tí là nói người khác bắt nạt cô ta.”
“Sách cũng không chịu đọc, mắt đỏ hoe, mũi thì chảy nước, giả vờ mạnh mẽ như hoa bỉ ngạn.”
“Tôi thấy sau này con này chắc chắn sẽ hại tôi, vu oan tôi ngược đãi chó.”
“Đến lúc đó thì tung bằng chứng ra.”
Kết quả đúng là tôi nói trúng phóc.
Mười năm sau, Triệu Thư Dao thực sự nói tôi ngược đãi chó.
Sau khi lời nói này trong video xuất hiện, cả hội trường đều kinh ngạc.
Lúc này, Trần Kiều Kiều không thể tin được, che miệng hét lên: “Số người trong phòng phát sóng trực tiếp đã lên đến năm mươi vạn rồi!”
Một số bạn học khác cũng phấn khích nhảy dựng lên khỏi chỗ ngồi.
“Lên hot search rồi! Tiêu đề trang nhất! Bùng nổ rồi bùng nổ rồi!”
5
Cái giàu sang ngất trời này đến bất ngờ quá.
Nhiều bạn học lập tức hóa thân thành phóng viên chiến trường tuyến đầu, mở phát sóng trực tiếp.
Cả phòng tràn ngập những tiếng “các bạn ơi”, “ccác anh em tặng tim miễn phí nào.” các kiểu.
Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp đều đang hóng dưa.
[Tôi tưởng là thần kinh, hóa ra là thần dự đoán.]
[Người Trung Quốc có lời tiên tri Maya của riêng mình.]
[Không đúng rồi, cô gái tóc ngắn này trông quen quen, hình như đã từng lên chương trình hòa giải.]
Nhưng tiếng nghi ngờ này nhanh chóng chìm nghỉm trong vô số lời khịa kháy.
Triệu Thư Dao cứng đờ tại chỗ, hai con mắt đảo loạn, cảm giác như não sắp cháy khô.
Bây giờ nếu cô ta lập tức bỏ đi, mặc dù có hơi mất mặt nhưng cũng không đến nỗi không thu dọn được tàn cuộc.
Nhưng ai biểu cô ta lại là một người cực kỳ cố chấp.
Trước đây cô ta đã không chịu thiệt thòi chút nào, trong hai tháng ngắn ngủi làm bạn cùng bàn với cô ta, mặc dù tôi đã cố gắng hết sức để giữ khoảng cách với cô ta nhưng cô ta luôn có cách khiến người ta phát điên.
Một thời gian, tôi còn tưởng mình sẽ bị cô ta làm cho kiệt sức mà chết.
Từ khi cô ta xuất hiện đến giờ, tôi vẫn không phân biệt được Triệu Thư Dao rốt cuộc là muốn nổi tiếng.
Hay là cô ta chỉ đơn giản là có vấn đề.
Dù sao thì cô ta cũng là một người cực kỳ nhạy cảm.
Làm gì cũng phải cả thế giới nhường nhịn cô ta.
“Video của cậu chắc chắn đã bị cắt ghép. Nếu cậu có cách chứng minh video này là hoàn chỉnh, tôi sẽ thừa nhận rằng tôi đã oan uổng cậu .”
Quả nhiên, Triệu Thư Dao mãi mãi không học được đạo lý cắt lỗ kịp thời.
Vừa rồi tôi đã không hoảng loạn, bây giờ càng không thể rối loạn.
“Triệu Thư Dao, cậu ứ kêu tôi đưa ra bằng chứng tự chứng minh, tôi đã đưa ra rồi. Ngược lại, cậu chỉ nói suông, vu khống bừa bãi.”
“Tôi thấy cậu nên hiểu rõ một đạo lý, ai nghi ngờ thì phải đưa ra bằng chứng. Đã học bài nghị luận trong lớp Ngữ văn rồi chứ, có luận điểm thì luận cứ của cậu đâu?”
“Cậu nói tôi lừa dối khán giả, cậu phải chứng minh trước đã rằng video có dấu vết cắt ghép.”
“Cậu nói tôi ngược đãi chó, camera giám sát của trường đã quay lại rồi nhưng cậu cũng không đưa ra được camera giám sát của trường! Mọi người đều biết là mười năm rồi, camera giám sát đã bị ghi đè, căn bản không có khả năng tìm lại được camera giám sát năm đó. Thực ra tôi không cần phải chơi với cậu đến mức này.”
“Với loại người như cậu, báo cảnh sát cũng chẳng ai thèm để ý đến cậu đâu!”
Triệu Thư Dao bị tôi ép đến mức liên tục lùi lại.
Cô ta run dữ dội, không biết là vì sợ hay vì tức giận.
Triệu Thư Dao không ngừng co rúm vai, nức nở liên hồi.
“Nhìn tôi như thế này, cậu rất hài lòng phải không?”
“Hứa Hoài Ân, dáng vẻ bá đạo của cậu vẫn như ngày nào. Nhất định phải dồn người ta đến đường cùng mới chịu buông tha.”
“Cậu muốn thấy tôi chết mới vừa lòng sao? Nhất định phải để tôi chết, cậu mới có thể chứng minh những gì tôi nói đều là sự thật sao! Thế giới này rốt cuộc là sao vậy!”
Cuối cùng cũng có bạn học không nhịn được nữa.
“Xem lâu như vậy rồi, cậu cũng chẳng đưa ra được bằng chứng xác đáng nào.”
“Lúc thì nói Hứa Hoài Ân ngược đãi chó, lúc thì nói cậu ấy bắt nạt, cậu nói xem trước khi nói dối cậu có chuẩn bị trước không vậy?”
“Hoài Ân có hơi lập dị một chút nhưng làm người thì không có vấn đề gì.”
“Ừ, mỗi lần tớ có bài không hiểu, Hoài Ân đều rất nhiệt tình giảng cho tớ.”
“Triệu Thư Dao, đừng làm quá, nói thêm nữa là không còn ra thể thống gì nữa đâu.”
“Không phải là đến để tống tiền chứ?”
Triệu Thư Dao đột nhiên ôm đầu hét lên.
Một lúc tưởng cô ta sắp biến hình.
Hét được mấy tiếng, hình như cô ta đã nghĩ ra được cách.
Cô ta bắt đầu trợn mắt đỏ ngầu chỉ vào tất cả chúng tôi, bất kể tốt xấu đều quét sạch.
“Các người giúp cô ta nói chuyện, là vì vụ bắt nạt năm đó, các người cũng tham gia!”
“Nói tôi vu khống, vậy lúc các người lập bè phái, sau lưng tôi bịa đặt thì sao!”
Phòng phát sóng trực tiếp vốn đã chuyển sang nói chuyện về những chuyện khác.
Nghe thấy lời này, mọi người bắt đầu tập trung chú ý trở lại.
[Không phải là toàn bộ đều là kẻ xấu chứ.]
[Tôi thấy cô ta như sắp phát điên không phải giả vờ đâu.]
[Cô ta có phải thực sự là nạn nhân không? Dù sao thì nhìn cái cô tên là Hứa Hoài Ân kia, chuẩn bị kỹ càng như vậy, các bạn học xung quanh đều đứng về phía cô ta, có phải đã thông đồng với nhau từ trước rồi không?]
[Chỉ có kẻ gây hại mới đoàn kết với nhau!]
[Tôi có một dự đoán táo bạo, Hứa Hoài Ân làm chuyện xấu trong lòng có quỷ, sớm đã biết nạn nhân sẽ làm trò này nên đã chuẩn bị sẵn chứng cứ giả! Chính là để Triệu Thư Dao mãi mãi không thể lật mình.]
[Cô gái tóc ngắn Triệu Thư Dao đáng thương quá, hảo không dễ dàng lấy dũng khí phản kháng, lại bị cô gái tâm cơ chơi một vố!]
[Tôi vẫn thấy không ai lấy cuộc đời mình ra đùa, trước hàng vạn người tự vạch trần vết thương lòng.
Huống hồ cô ta còn khóc.]
Lại bắt đầu rồi, nạn nhân có tội, lúc tôi rơi vào bẫy tự chứng minh thì bị mắng.
Có chứng cứ thoát khỏi bẫy, vẫn bị mắng, lý do là chuẩn bị quá đầy đủ.
Vì thế, từ khóa #Triệu Thư Dao thảm# cũng lên hot search.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.