1
Hồi tiểu học, tôi bị đổ oan là ăn cắp kẹp tóc.
Tụi đó chỉ nói suông là tôi là kẻ trộm, còn bắt tôi tự chứng minh.
Tụi nó ỷ vào tụi nó đông người, lời qua tiếng lại vu khống khiến tôi bị tẩy chai.
Tôi không có bạn bè, không có ai chống lưng, chỉ có thể nghiến răng nuốt xuống nước mắt.
Cuối cùng, chuyện này không có kết quả, không ai tìm tôi gây phiền phức, nhưng càng không có ai trả lại sự trong sạch cho tôi.
Cũng kể từ đó trong lòng tôi đã để lại một vết sẹo.
Cứ như vậy, tôi mắc chứng hoang tưởng bị hại.
Cho rằng luôn có kẻ tiểu nhân muốn hãm hại mình.
Nên là từ năm mười tuổi, tôi bắt đầu viết nhật ký.
Trên sổ tay không có thời tiết, không có tâm trạng.
Chỉ ghi chép toàn bộ ân oán tình thù.
Cũng có thể gọi là sổ tay ghi thù.
Mục đích là để khi bị oan, có thể liệt kê rõ ràng dòng thời gian, khiến tụi dân đen đó câm nín.
Sau này, trên mạng có trào lưu luyện tập tâm cơ, tôi cũng không bỏ sót.
Trong đó có một câu hỏi về tâm cơ là:
[Nếu trong buổi họp lớp, có người đột nhiên hỏi bạn rằng có còn nhớ chuyện bắt nạt họ trước đây không, bạn sẽ trả lời như thế nào.]
Lúc đó tôi đã bỏ qua câu hỏi này.
Bởi vì có sổ tay ghi thù, tôi căn bản không cần lo lắng.
Nhưng chính câu hỏi tâm cơ vô lý này lại ứng nghiệm vào hiện thực của tôi.
Bạn học cấp hai mười năm không gặp, đột nhiên trong nhóm kêu gọi họp lớp.
Vì làm nghề tự do nên bình thường tôi không có nhiều bạn bè bên cạnh.
Không suy nghĩ gì nhiều, tôi liền đồng ý ngay.
Kết quả vừa mới bắt đầu ăn thì một cô gái tóc ngắn đến muộn.
Có thể nói thân hình cô ta gầy trơ xương.
Mặc dù đã trang điểm nhưng vẫn có thể cảm nhận được vẻ khổ sở thảm đạm.
Nụ cười trên mặt rất nhạt, rất giả, như đeo một chiếc mặt nạ.
Ánh mắt chuyển động, luôn có một sự tính toán bạc tình.
Học qua một chút về nhân tướng học, tôi không muốn tiếp xúc nhiều với cô ta.
Nghe cô ta tự giới thiệu, tôi mới biết cô ta là bạn cùng bàn cũ của tôi, Triệu Thư Dao.
Nói là bạn cùng bàn nhưng thực ra cũng không ngồi với nhau được bao lâu.
Vị trí ngồi trong lớp không cố định, đều được đổi theo thành tích hàng tháng.
Nhưng tôi không ngờ, tôi không đi tìm Triệu Thư Dao.
Triệu Thư Dao lại chủ động đến tìm tôi.
2
Trong số những người tham gia họp lớp, có một hot girl triệu view.
Từ lúc vào cửa, Trần Kiều Kiều đã liên tục livestream.
Trần Kiều Kiều rất biết nói, trước đây cô ta là một người khá nhiều chuyện, chuyện gì cũng có thể nói ra.
Cô ta ngồi chéo phía trước tôi, vừa bắt đầu ăn, miệng vừa nhai vừa không ngừng nói.
Ngay lúc này, Triệu Thư Dao chạy đến trước mặt tôi, giơ một ly rượu.
Vẻ mặt tươi tắn lọt vào ống kính livestream.
Cô ta đến không có ý tốt, trên mặt là một vẻ mỉa mai khó nhận ra, nói chuyện âm dương quái khí.
“Hứa Hoài Ân, cậu còn nhớ chuyện cậu bắt nạt tôi hồi cấp hai không?”
Vẻ mặt của Triệu Thư Dao trông giống như nữ chính trong phim Hàn bị bắt nạt.
Nhiều năm sau, vịt con xấu xí hóa thành thiên nga, xuất hiện lộng lẫy.
Đến trước mặt kẻ chủ mưu khiêu khích, nhìn đối phương kinh ngạc.
Còn phải giả vờ độ lượng tha thứ, không còn so đo.
Đây là một chủ đề nhạy cảm.
Triệu Thư Dao vừa nói ra, mọi người đều không nói chuyện nữa.
Căn phòng ồn ào náo nhiệt trở nên im lặng.
Các bạn học trong phòng đều nhìn tôi, mỗi người một suy nghĩ.
Trần Kiều Kiều giơ ống kính livestream, quay toàn cảnh.
Đặc tả rõ nét khuôn mặt tôi.
Phòng livestream đột nhiên có thêm mấy nghìn người.
Tất cả đều cong môi, chờ tôi tự chứng minh.
[Kẻ bắt nạt đáng chết! Nhìn cô gái này là biết ngay là loại mặt dày.]
[Tôi chính là người lớn lên trong sự bắt nạt, tôi hiểu rõ cảm giác cô đơn bất lực này.]
[Các bạn có thấy giống một câu hỏi luyện tập tâm cơ không?]
[Không phải, ai lại lấy chuyện này ra đùa chứ! Hơn nữa còn là trong buổi họp lớp. Những người theo thuyết nạn nhân có tội có thể cút đi được không.]
[Tôi thấy nếu cô gái đó không làm chuyện xấu thì rất khó để tự chứng minh.]
[Người trên kia đang đồng cảm với kẻ bắt nạt à? Tôi đoán là bạn cũng là kẻ bắt nạt.]
Mặc dù trong khoảnh khắc đó, trên mặt tôi thực sự lộ ra vẻ bối rối.
Nhưng đây không phải là biểu hiện của sự hoảng sợ chột dạ.
Tôi cũng đang suy nghĩ về khả năng Triệu Thư Dao đang làm trò nên tôi hỏi một câu.
“Cậu chắc chứ? Cậu nói tôi bắt nạt cậu, là chuyện khi nào?”
Triệu Thư Dao khinh thường nhếch mép, nhìn lên trần nhà, sau đó còn hít mũi mạnh.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTrông như đang cố kìm nước mắt.
“Cậu nhốt tôi vào nhà vệ sinh, tạt nước vào người tôi.”
“Cậu còn nhốt tôi trong văn phòng cả một đêm.”
“Cậu bẻ gãy hết bút trong hộp bút của tôi, hại tôi không thể thi.”
“Thôi, tôi nói nhiều với cậu làm gì. Nhiều năm như vậy rồi, tôi đã bỏ qua rồi.”
“Hoài Ân, tôi không định hận cậu nữa, uống ly rượu này, chúng ta hòa giải đi.”
Cô ta nghiêng ly rượu.
Tôi nhìn chằm chằm vào ly rượu đỏ đang lắc lư.
Nếu tôi thực sự chạm cốc với cô ta, chẳng phải là thừa nhận tội danh bắt nạt của mình sao?
3
Tôi giơ một ngón tay, gạt ly rượu của cô ta ra.
Sau đó tôi đứng dậy, nhìn thẳng vào Triệu Thư Dao.
“Tôi không bao giờ chịu oan ức.”
“Trước đây tôi còn tưởng cậu đang pha trò.”
“Bây giờ tôi thấy cậu nghiêm túc.”
“Triệu Thư Dao, tôi thấy tôi thực sự không đấu lại được với những người tài năng trên đường đua kỳ lạ như các cậu.”
Triệu Thư Dao vốn đã có sự chuẩn bị.
Những lời nói trước đó chỉ là lấy lui làm tiến, ép tôi không xuống đài được.
Sao cô ta có thể thực sự đến để hòa giải với tôi như lời cô ta nói được?
“Hứa Hoài Ân, xem ra đúng như trên mạng nói, kẻ ác mãi mãi không biết mình đã làm điều ác.”
“Cậu dựa vào đâu mà nói ra những lời hùng hồn như vậy! Mười năm qua, ngày nào tôi cũng gặp ác mộng, trong mơ toàn là khuôn mặt xấu xí của cậu.”
“Cậu có biết cậu đã gây ra tổn thương tâm lý như thế nào cho tôi không!”
Hốc mắt cô ta ngày càng đỏ, cho đến khi rơi xuống một giọt nước mắt.
Những ngón tay run rẩy, thân hình run rẩy và những cơ mặt co giật.
Nếu là người khác, nhìn thấy dáng vẻ như vậy của cô ta, trong lòng thực sự sẽ thấy sợ.
Nhưng tôi thì không.
Tôi thẳng lưng, trả lời cô ta rất chắc chắn.
“Triệu Thư Dao, tôi không làm bất cứ điều gì có lỗi với cậu. Cậu muốn làm diễn viên, xin đừng lấy tôi ra để luyện diễn xuất.”
“Cậu đã là người trưởng thành nên biết rằng bịa đặt sẽ phải trả giá.”
“Gặp chuyện chỉ biết há miệng, không có bằng chứng, nước mắt thì rơi lã chã, nếu như vậy mà được thì ngành luật sư có thể sáp nhập với ngành khóc thuê luôn.”
Triệu Thư Dao tăng cao âm lượng, cống hiến một màn diễn xuất theo phong cách Hàn Quốc.
“Cậu đừng có đe dọa tôi! Trước đây tôi bị cậu đe dọa, bây giờ cậu còn muốn đe dọa tôi nữa sao! Cậu tưởng tôi vẫn là quả hồng mềm như trước sao!”
“Cậu biết rõ, chuyện này rất khó lấy bằng chứng nhưng cậu bắt nạt tôi là sự thật!”
Tôi bị Triệu Thư Dao phun nước bọt vào mặt.
Khi lau mặt, cô ta đột nhiên tiến lại gần tôi một bước, hạ giọng.
“Hoài Ân, tôi cho cậu bậc thang để xuống thì cậu nên xuống. Đừng tự chuốc lấy phiền phức, chuyện này cậu có thể nói rõ được không?”
“Sao lại không nói rõ được?”
Tôi lấy từ trong túi ra một cuốn nhật ký dày năm trăm trang.
Đập vào mặt cô ta.
Đã muốn làm tôi mất mặt thì đừng trách tôi làm cô ta mất mặt.
“Xem cho rõ, những chuyện xảy ra với tôi trong mười năm qua, đều được ghi chép lại. Nhớ dai không bằng viết ra.”
“Cậu nói tôi nhốt cô vào nhà vệ sinh, còn tạt nước vào người cậu.”
“Mời xem VCR.”
Tôi đã nhờ người giúp tôi chiếu nội dung trong sổ tay lên tường phòng.
“Ngày mười một tháng ba, Triệu Thư Dao không làm xong bài tập toán, sợ bị thầy giáo trách mắng, không dám về ký túc xá, tự nhốt mình trong nhà vệ sinh.”
“Cô ta định làm ướt mình để bị cảm, như vậy sẽ không phải làm bài tập.”
“Nhưng không cẩn thận lại tự nhốt mình trong buồng vệ sinh.”
“Mọi người hỏi cô ta tại sao lại xảy ra chuyện như vậy, Triệu Thư Dao nhất quyết không nói.”
“Chỉ có tôi biết chuyện này, vì tôi đang táo bón ở buồng bên cạnh.”
“Giáo viên chủ nhiệm của tôi có thể chứng minh cho tôi, lúc đó tôi ngồi xổm đến tê chân, là cô ấy đỡ tôi ra ngoài.”
“Ngày hai mươi bảy tháng năm.”
“Trước thềm kỳ thi xếp lớp, Triệu Thư Dao đến văn phòng giáo viên để lấy trộm đáp án, không ngờ hôm đó chủ nhiệm khối bị vợ đuổi ra khỏi nhà, ngủ cả đêm trong văn phòng.”
“Triệu Thư Dao không có cơ hội quay lại, gọi điện cầu cứu tôi. Yêu cầu tôi đánh lạc hướng chủ nhiệm khối, vì tôi là lớp trưởng. Tôi vẫn giữ bản ghi âm cuộc gọi đó trong ổ cứng máy tính.”
Tôi đọc từng câu từng chữ, logic rõ ràng, manh mối sáng tỏ.
Từng câu từng chữ đều là màn hành hình công khai Triệu Thư Dao.
Triệu Thư Dao nóng lòng ngắt lời tôi: “Đủ rồi, mười năm trước cậu có cả bản ghi âm cuộc gọi, cậu thật quá thâm hiểm!”
Câu thâm hiểm này, lúc này nghe thật nhạt nhẽo vô lực.
Ngay cả bản thân cô ta dường như cũng luống cuống, nghiến chặt răng không biết phải kết thúc thế nào.
Phòng phát sóng trực tiếp cũng náo nhiệt hẳn lên.
[Trời ơi, ông nội ơi ai lại đi viết nhật ký như này chứ!]
[Hơn nữa còn liệt kê rõ ràng cả mốc thời gian, biên niên sử, tôi học lịch sử còn chẳng nghiêm túc thế này.]
[Chị gái này là tự chuẩn bị cho mình một cuốn sổ rửa oan à!]
[Tôi tưởng là Vinh quang trong thù hận, hóa ra lại là Dấu hỏi chấm.]
Chuyện đã đến nước này.
Triệu Thư Dao vậy mà vẫn chưa muốn dừng lại.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.