Skip to main content

Chương 57: Khí Vận Chi Tử!

3:24 sáng – 16/02/2025
Mã QR
Quét mã để đọc trên điện thoại
Cấu hình

Bất quá, lần này trên thân nàng không hề có ba động lực lượng, Dương Hoa cười lạnh, trực tiếp vươn tay bóp cổ Hạ Mộng.

Hạ Mộng không ngừng giãy giụa, ánh mắt nhìn chằm chằm Dương Hoa, nếu như ánh mắt có thể giết người, Dương Hoa đã chết vạn lần.

Dương Hoa dùng tay khẽ vuốt ve khuôn mặt Hạ Mộng, cười tà, “Đẹp thật.”

Nói đoạn, tay hắn từ từ di chuyển xuống phía dưới.

Hạ Mộng hoảng hốt, trong mắt lộ vẻ tuyệt vọng cùng bất lực, ngay sau đó, nàng cười thê lương, trong đầu hiện lên một bóng hình bạch y.

Nếu hắn ở đây, có phải sẽ không có chuyện gì?

Khi Dương Hoa sắp đắc thủ, trăm vạn không gian trong thiên địa chợt tịch diệt, ngay sau đó, một đạo kiếm ý hủy thiên diệt địa, từ chân trời giáng xuống!

Dương Hoa nhất thời dựng tóc gáy, một luồng khí tức tử vong xông thẳng vào tim, hắn vừa muốn chạy trốn khỏi nơi này, nhưng đạo kiếm ý kia đã trực tiếp xuyên thủng đầu hắn.

Trong mắt hắn lộ vẻ mờ mịt cùng sợ hãi vô tận.

Hắn nghĩ mãi không hiểu, đạo kiếm ý này rốt cuộc từ đâu tới, vì sao lại kinh khủng như vậy, đến mức hắn không có chút năng lực phản kháng!

Khí tức của hắn hoàn toàn tiêu tán, cả người ngã về phía sau.

Hạ Mộng ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, hồi lâu, nàng ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, lẩm bẩm: “Là hắn sao?”

Tiên Giới, U Minh Cấm Địa.

Mặc Ngữ nhìn Tô Trần, trong lòng kinh hãi.

Cách thời không giết người!

Đây là thủ đoạn gì?

Giờ khắc này, Mặc Ngữ càng cảm thấy Tô Trần đáng sợ, cách thời không giết người, cho dù ở Tiên Giới nàng cũng chưa từng thấy qua.

Trong mắt nàng lộ vẻ kiêng kị.

Người này sợ rằng có thể sánh ngang với những đại năng đỉnh tiêm ở Tiên Giới?

Ngụy Tiên Giới này có thể xuất hiện nhân vật như vậy?

Nhưng, nếu hắn đến từ Tiên Giới, vì sao ta không có bất kỳ ký ức nào về hắn?

Rốt cuộc người này là ai?

Lúc này, Tô Trần liếc nhìn Vạn Tầng Tháp, sau đó nhìn về phía Mặc Ngữ.

Mặc Ngữ thấy Tô Trần nhìn mình, nhất thời cảm thấy lạnh lẽo, nàng vội vàng nói: “Tiền bối!”

Tô Trần bình tĩnh nói: “Ta phải rời đi.”

“A?”

Mặc Ngữ ngẩn ra, sau đó hỏi: “Vậy tiểu nữ hài kia, người không quản sao?”

Tô Trần thản nhiên nói: “Nếu nàng ra ngoài, ngươi hãy chỉ dạy nàng tu luyện.”

Mặc Ngữ lại lần nữa ngẩn ra, “Ta chỉ dạy nàng tu luyện?”

Dựa vào cái gì!

Ba chữ cuối cùng nàng không dám nói ra, chỉ dám gào thét trong lòng.

Giờ khắc này, nàng rất ủy khuất.

Ta muốn về Tiên Giới a!

Ta không muốn chỉ dạy nàng tu luyện a!

Tô Trần nhìn chằm chằm Mặc Ngữ, bình tĩnh nói: “Nàng có thể chịu chút khổ, nhưng không được để bị thương quá nặng, nếu bị thương quá nặng, cho dù ngươi có trở về Tiên Giới, ta vẫn sẽ một kiếm chém ngươi!”

Nói đoạn, hắn trực tiếp quay người rời đi, không hề quay đầu lại.

Tại chỗ, Mặc Ngữ chỉ muốn khóc!

Thật quá đáng bắt nạt người!

Chính mình không dạy, lại để ta dạy!

Ta không phục a!

Còn nữa, cái gì gọi là không thể bị thương quá nặng?

Ta làm sao biết mức độ thương tổn nào gọi là quá nặng? Nếu chỉ bị thương ngoài da một chút, ngươi lại định nghĩa là quá nặng, ta biết đi đâu nói lý?

Ô ô ô ~

Quá bắt nạt người!

……

Thời gian thấm thoắt, thoáng chốc một năm trôi qua.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Tiên Giới, Thất Tinh Thành.

Tại một tửu lâu, Tô Trần ngồi trên lầu hai, tay cầm chén rượu, ánh mắt nhìn ra bên ngoài.

Lúc này, dưới lầu có một đám thanh niên, bọn hắn vây quanh một thiếu niên, vẻ mặt chế nhạo, trong miệng không ngừng trào phúng.

【 Tính danh: Lâm Phàm 】

【 Thân phận: Khí Vận Chi Tử 】

【 Tuổi: Mười bảy 】

【 Thiên phú: Đế phẩm 】

【 Thể chất: Hoang Cổ Thần Thể 】

Tô Trần ngẩn ra, sau đó trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, một lát sau, hắn hỏi: “Hệ thống, sao ngươi không để ta thu đồ đệ nữa?”

Hồi lâu, hệ thống không nói gì.

Tô Trần nhướng mày, nhưng cũng không nói gì nữa, mà nhìn về phía thiếu niên dưới lầu.

Thiếu niên này hình như là người mà Đóa Nhi muốn tìm?

Thú vị.

Vậy mà lại là một Khí Vận Chi Tử.

【 Thời gian thật sự không còn nhiều……】

Đột nhiên, thanh âm hệ thống vang lên, nhưng thanh âm rất nhỏ, Tô Trần không nghe thấy.

Dưới lầu, một thanh niên trực tiếp đá về phía Lâm Phàm, Lâm Phàm nghiêng người, tránh được cú đá này.

Thanh niên kia nhất thời giận dữ, “Ngươi còn dám tránh?”

Nói đoạn, hắn tát một chưởng vào mặt Lâm Phàm, trên mặt Lâm Phàm hiện lên một dấu bàn tay đỏ ửng.

Hắn không nói gì, cúi đầu, hai tay âm thầm nắm chặt.

Lúc này, thanh niên kia lại một cước đá về phía Lâm Phàm, Lâm Phàm phản ứng chậm một bước, không tránh được cú đá này.

Thanh niên trực tiếp giẫm lên mặt Lâm Phàm, cười lạnh: “Phế vật, còn tưởng rằng mình là thiên tài ngày xưa sao?”

Những người qua đường xung quanh thấy cảnh này, trong mắt lộ ra vẻ thương hại.

Có người nghi hoặc hỏi: “Vì sao bọn hắn đều bắt nạt thiếu niên này?”

Có người giải thích: “Xem ra ngươi mới đến Thất Tinh Thành, Lâm Phàm này là con nuôi của Diệp gia, vốn không được coi trọng, nhưng vì thiên phú tu luyện của hắn cực kỳ yêu nghiệt, cho nên ở Diệp gia cũng không ai dám bất kính với hắn, nhưng không ngờ, ba năm trước cảnh giới của hắn đột nhiên rơi xuống Thối Thể Cảnh, từ đó về sau, hắn hoàn toàn không được Diệp gia coi trọng.”

Người kia bừng tỉnh, sau đó nhìn Lâm Phàm, lắc đầu, “Thiếu niên này cũng thật đáng thương.”

Lâm Phàm mặt không biểu tình, không hề để ý lời thanh niên kia nói.

Ba năm nay, hắn ở Diệp gia chịu đủ khuất nhục và khinh thường, chút trào phúng này, hắn sớm đã quen.

Thanh niên và bằng hữu của hắn quyền đấm cước đá Lâm Phàm, mà Lâm Phàm chỉ là biểu tình có chút vặn vẹo, cứng rắn không kêu lên một tiếng.

Hồi lâu, mấy người thanh niên dường như đánh mệt, một người nhổ nước bọt vào Lâm Phàm, sau đó rời đi.

Lâm Phàm gắng gượng đứng dậy, lúc này, toàn thân hắn đầy thương tích, mặt mũi bầm dập, hắn hít một hơi khí lạnh, sau đó khập khiễng đi về phía ngoài thành.

Tô Trần liếc nhìn bóng lưng Lâm Phàm, sau đó rời khỏi tửu lâu.

Lâm Phàm khập khiễng đi đến một vách núi, nơi này không một bóng người, chỉ có một cây liễu. Lâm Phàm dựa vào cây liễu, sờ sờ mặt mình, nhất thời một cảm giác đau đớn ập tới.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trong mắt lộ vẻ mờ mịt và không cam lòng.

Từ một thiên kiêu biến thành một phế nhân, khó có thể tưởng tượng, hắn năm đó đã suy sụp đến mức nào.

Hắn cứ như vậy nhìn lên bầu trời hồi lâu, cuối cùng cười tự giễu.

Đát đát đát……

Lúc này, một tiếng bước chân truyền vào tai Lâm Phàm.

Lâm Phàm nhíu mày, nhìn theo tiếng động, chỉ thấy một bóng hình bạch y từ từ đi về phía hắn, nhìn bóng hình bạch y kia, Lâm Phàm ngẩn ra.

Người này sao lại đẹp như vậy?

Lâm Phàm hoàn hồn, nhìn Tô Trần, nghi hoặc hỏi: “Ngươi là?”

Tô Trần không trả lời ngay, mà ngồi xuống bên cạnh Lâm Phàm, sau đó hắn mới nói: “Tô Trần.”

Tô Trần?

Lâm Phàm thần tình nghi hoặc, trong đầu không có ký ức về Tô Trần, hắn nói: “Có chuyện gì sao?”

Tô Trần nhìn lên bầu trời, bình thản nói: “Muốn biết vì sao ngươi không thể tu luyện không?”

Lâm Phàm đột nhiên nhìn về phía Tô Trần, vội vàng nói: “Ngươi biết?”

Tô Trần khẽ nhếch khóe miệng, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn đeo trên ngón tay thiếu niên, “Cái này ngươi phải hỏi hắn.”

Bình luận

Để lại một bình luận