08
Ta ôm tro cốt của mẫu thân rồi đi về phía bắc với Tạ Quân.
Trước khi đi, Tạ Quân hỏi ta, vì sao ta biết rõ người hại chết mẫu thân ta là Lý di nương, nhưng ta lại không báo thù cho mẫu thân.
Ta cười rồi lắc đầu, Lý di nương của hiện tại, tuy sống nhưng đau khổ hơn cả chết.
Ta đã phân phó cho người bên ngoài, Lý di nương phải do phụ thân ta tự mình chăm sóc.
Không phải lão yêu di nương sao?
Vì bà mà cam tâm tình nguyện làm đồng lõa với người đã sát hại chính thê tử của mình, vậy thì cứ để cho lão thoải mái tỏ bày tình yêu của lão đi.
Qua Hoàng Hà, chúng ta đến Ký Châu.
Ta thực hiện nguyện vọng trước khi lâm chung của mẫu thân, chôn tro cốt của bà ở dưới gốc hòe già bên bờ sông.
Đêm hôm đó, Tạ Quân bày cờ, ta và hắn đánh cờ với nhau, ta cũng kể lại quá khứ của mẫu thân ta.
Năm đó lúc mẫu thân còn ở Ký Châu, bà đã có tình cảm sâu đậm với một gia nô, nhưng lại bị cơ thiếp phụ thân mới mua về phát hiện rồi tố cáo.
Gia nô kia vì bảo vệ danh tiết của mẫu thân, gã bèn nói dối rằng mình là người thích bà, tất cả mọi chuyện đều là do gã bức ép bà.
Nói xong, gia nô lấy dao găm trong ngực ra rồi tự vẫn ở ngay trước mặt mọi người, lấy cái chết để tạ tội.
Vốn tưởng rằng chuyện này cứ như vậy trôi qua, nhưng không ngờ rằng cơ thiếp kia lại để chuyện này truyền ra bên ngoài.
Ngoại tổ phụ tức giận đến mức đánh chết cơ thiếp kia, nhưng rốt cuộc danh tiết của mẫu thân vẫn bị hủy hoại, không thể gả vào đại tộc môn phiệt ở Ký Châu.
Ông ngoại lập tức vì mẫu thân mà chọn phụ thân ở Lạc Dương xa xôi, còn là một đệ tử hàn môn để gả cho.
Phụ thân vì con đường làm quan mới cưới mẫu thân, nhưng lão qua sông đoạn cầu, chưa đến nửa năm lão đã chuộc Tiểu Thanh Mai ra khỏi hoa lâu, sau đó dung túng cho Tiểu Thanh Mai đầu độc thức ăn của mẫu thân.
Mãi cho tới tận bây giờ, ta còn nhớ rõ trước lúc lâm chung mẫu thân đã kéo tay ta, nói với ta câu kia: “Vân Ánh, chàng là người tốt, ta yêu chàng không màng danh phận, nhưng đến cuối cùng ta vẫn là người đã phụ chàng.”
Đó đại khái là do tâm bệnh của mẫu thân ta, chỉ có khi bà chết thì mới có thể được giải thoát.
Tạ Quân vươn tay ra nắm lấy tay ta, nói với ta: “Vân Ánh, ta biết, ta biết hết.”
Hắn biết tất cả mọi thứ về ta.
09
Một tháng sau, ta và Tạ Quân trở lại Bắc Địa.
Tiến vào Bắc Địa mới phát hiện, cả tòa thành đều giăng đèn kết hoa, náo nhiệt như thể đang làm lễ mừng năm mới.
Ta khó hiểu nhìn Tạ Quân.
Hắn cười nắm lấy tay ta, giọng điệu ôn hòa: “Quân hầu đón dâu, đương nhiên toàn thành phải chúc mừng rồi.”
Thì ra, hắn đã chuẩn bị xong mọi thứ rồi.
Quân hầu cưới vợ rườm rà, từ ngày ta bước vào Bắc quận, ước chừng nơi đây đã phải chuẩn bị hơn nửa tháng, cuối cùng ta mặc hỷ phục đỏ thẫm, đầu đội khăn voan đỏ do mình thêu, khoảnh khắc được Tạ Quân dắt vào hỷ phòng, ta mới thật sự cảm nhận được mình đã sống lại một lần nữa.
Bởi vì Tôn Phi đột nhiên nổi loạn rồi bị Tạ Quân giết ngược lại, kiếp này, việc Tạ Quân thống nhất thiên hạ nhanh hơn kiếp trước năm năm.
Năm năm sau, Tạ Quân làm chủ Lạc Dương rồi đi lên ngai vàng.
Một ngày nọ, có cung nhân đến bẩm báo, nói có một nữ tử tự xưng là muội muội của ta đang ở trong ngục yêu cầu gặp ta.
Nhờ thế ta mới biết được, Trịnh Châu rốt cuộc vẫn gả cho Tào Chương.
Chỉ là nàng ta không có kỹ năng giống ta, cũng không có chỗ dựa vững chắc, chưa đến một năm nàng ta đã bị phú thương kia tra tấn đến mức không giống người nữa.
Nàng ta trở về tìm phụ thân giúp đỡ, phụ thân hận nàng ta còn không kịp, nếu như không phải tại nàng ta thì Trịnh phủ sẽ không bị thiêu trụi thành đống tro tàn, đương nhiên lão không chịu giúp nàng ta.
Hai người bắt đầu tranh luận, Trịnh Châu lại lỡ tay giết chết Trịnh lão gia.
Vì lỡ tay giết người nên Trịnh Châu bị nhốt vào đại lao.
Có thể coi nàng ta đã gặp phúc trong họa, vì cuối cùng nàng ta không cần tiếp tục bị Tào Chương và các nam sủng của hắn ta ngược đãi nữa.
Nghe xong những lời này, ta nói với Sơn Nhạn: “Quả thật đã rất lâu rồi ta không quan tâm đến chuyện của bọn họ, nhưng mà phụ thân đã chết, ai sẽ chăm sóc cho Lý di nương đây?”
Sơn Nhạn nói: “Lý di nương đã chết từ lâu rồi, nghe nói còn chưa đến một năm thì bà đã bị Trịnh đại nhân cho chết đói.”
Ta thở dài một tiếng: “Tình cảm của bọn họ thậm chí còn không chống đỡ nổi một năm.”
Đương nhiên là ta sẽ không gặp Trịnh Châu.
Buổi tối, lúc Tạ Quân phê duyệt tấu chương xong trở về, ta đang dỗ đứa nhỏ ngủ.
Tạ Quân đi tới trước giường, kéo tay ta đi ra ngoài.
Ta bất đắc dĩ cười: “Đêm hôm khuya khoắt, chàng dẫn ta đi làm cái gì vậy?”
Tạ Quân kéo ta ngồi ở trên ghế thấp trong đình hóng mát, ngửa đầu nhìn bầu trời nói: “Ta đã gặp nàng vào ngày này năm năm trước.”
“Ngày đó nàng đang nằm ở trong phòng, ta đứng ở hành lang gấp khúc, bầu trời đêm ngày đó cũng giống như hôm nay.”
Ta cười nói: “Phu quân nhớ rõ thật đấy.”
Hắn cười: “Sao ta lại quên được chứ.”
Chúng ta tựa vào nhau, ngửa đầu nhìn trời sao.
Đột nhiên, ta nhớ tới một vấn đề vẫn chôn sâu trong lòng mình, ta ngồi thẳng người dậy rồi hỏi hắn: “Thật ra ta vẫn luôn muốn hỏi phu quân một câu, chàng nói chàng từng được người ta ủy thác chàng phải đối xử tốt với ta, vậy rốt cuộc người kia là ai?”
Tạ Quân nhìn ta rồi dịu dàng cười khẽ, hắn nói: “Người nọ, chính là nàng đấy.”
“Là nàng ở kiếp trước.”
Phiên Ngoại của Tạ Quân:
Khi trưởng thành, ta thường mơ thấy một giấc mơ.
Trong giấc mơ có một vị thần nữ.
Nàng là thần và nói chuyện với ta, nhưng ta lại không thấy rõ hình dạng của nàng.
Bởi vì giấc mộng này, ta đã không có tình cảm gì với tất cả nữ tử khác.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetMẫu thân cũng từng khuyên ta nên lấy thê tử, nhưng chỉ cần ta nhớ tới thần nữ trong mộng, ta không có mong muốn lấy thê tử nữa.
Mãi cho đến trận chiến ở Hoàng Hà, có một vị phụ nhân tự xưng là Tào phu nhân cầu kiến ta.
Nàng nói, nàng nguyện quyên năm mươi vạn thạch lương thực, trăm con chiến mã.
Ta đã gặp nàng.
Nhưng khoảnh khắc nàng xuất hiện trước mặt ta, lại hoàn toàn giống với thần nữ trong giấc mơ của ta.
Sau này mỗi một lần chìm vào giấc ngủ, thần nữ đã nói chuyện với ta luôn có khuôn mặt rõ ràng.
Chính là khuôn mặt của vị Tào phu nhân kia.
Ta biết, ta đã nảy sinh tình cảm không nên có với nàng.
Tuy rằng ta là quân hầu một phương, nhưng cũng biết bản thân không thể làm nhục phụ nhân đã có phu quân.
Huống chi, nàng còn là một vị phụ nhân khiến người ta tôn trọng.
Lương thảo nàng đưa tới đã cứu mạng vô số tướng sĩ.
Có điều, hiểu được đạo lý là một chuyện, nhưng cứ mất khống chế và nghĩ tới đối phương mãi lại là một chuyện khác.
Ta không kiềm chế được bản thân nên đã phái người điều tra về nàng.
Thì ra, nàng họ Trịnh, tên Vân Ánh.
Thì ra, trượng phu của nàng không thích nữ nhân, chỉ thích nam sắc, hắn ta chỉ là phu thê trên danh nghĩa với nàng.
Thì ra, từ nhỏ sau khi mẫu thân qua đời, nàng đã phải chịu rất nhiều cực khổ, cuộc sống vô cùng vất vả.
Ta muốn giúp nàng, rồi lại ngại thân phận của cả hai nên không dám tùy tiện làm việc, ta chỉ có thể yên lặng và âm thầm che chở cho nàng.
Hai năm sau, ta thống nhất thiên hạ, lúc ca ngợi tất cả quân thần có công, ta đã phong trượng phu của nàng làm Dung Tuyền Hầu, phong nàng làm nhất phẩm cáo mệnh phu nhân.
Có phong hào, cho dù ta không thể ở bên cạnh nàng, nàng cũng không thể bị người ta mặc sức bắt nạt.
Cho đến khi ta nghe nói, nàng đang bí mật lên kế hoạch cùng cách* với người chồng chỉ có danh nghĩa chứ không thật của mình.
*Cùng cách: Ly hôn nhưng nữ chủ động ly hôn với nam
Khi nghe được tin tức này, ta thật sự vui mừng quá đỗi, rốt cuộc ta vẫn không khống chế được bản thân, ta muốn đi gặp nàng.
Nàng thông minh như vậy, chỉ cần ta nói thêm vài câu, nàng nhất định có thể đoán được ta sẽ giúp nàng cùng cách.
Nhưng ngay trên đường đi gặp nàng, ta nghe được tin nàng đã bị muội muội mình đâm vào chỗ yếu hại.
Ta quá sợ hãi, hoảng loạn đến mức cả trái tim cũng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Ta không để ý tới ánh mắt của người khác, tự mình mang theo thái y đi xem xét thương thế của nàng.
Cũng may mặc dù bị đâm trúng chỗ yếu hại, nhưng nàng bị thương không nặng.
Ngược lại khi Trịnh Châu đâm nàng, nàng đã nhanh chóng rút trâm cài đặc chế ra và đâm vào cổ họng Trịnh Châu.
Khiến cho Trịnh Châu mất mạng tại chỗ.
Chuyện này làm cho ta thật sự ý thức được, bất luận chuyện gì, bất luận kẻ nào cũng không bằng nàng, mặc kệ người bên ngoài có nói cái gì, ta đều phải ở bên cạnh nàng.
Cho nên sau khi nàng tỉnh lại, ta lập tức bày tỏ tình cảm của ta với nàng.
Ta sẽ giúp nàng cùng cách.
Ta muốn cưới nàng, để nàng làm hoàng hậu duy nhất của ta, cũng là nữ nhân duy nhất của ta.
Nàng lại cười cự tuyệt ta, nàng nói, cùng cách chỉ là chuyện nhỏ này, nàng có thể tự mình giải quyết.
Về phần có muốn làm hoàng hậu của ta hay không, nàng còn phải suy nghĩ thật kỹ.
Có gì mà phải suy nghĩ chứ!
Tuy rằng nàng không cho ta nhúng tay vào, nhưng ta vẫn dùng vài mánh nhỏ để đẩy nhanh đến ngày nàng có thể cùng cách.
Về phần nàng có muốn làm hoàng hậu của ta hay không, đương nhiên là ta có lòng tin nàng sẽ muốn.
Một năm trôi qua, cuối cùng ta đã có được nàng.
Nàng đã đồng ý làm thê tử của ta.
Ta nắm lấy tay nàng, bước từng bước lên ba mươi chín bậc thang tượng trưng cho quyền lực tối cao.
Ta và thê tử của ta ở bên cạnh nhau cả đời, thật lâu về sau, vào một ngày nào đó, cả hai chúng ta đều đã già đến mức không còn hình dáng ngày xưa nữa.
Nàng nằm trên ghế mây, đàn chặt mười ngón tay vào tay ta.
Nàng nói với ta: “Phu quân, nếu như đời người có kiếp sau.”
“Nếu như có kiếp sau, và chàng vẫn còn có thể gặp được ta.”
“Nếu như ta sống quá vất vả.”
“Xin phu quân hãy giúp ta, chống đỡ trời đất vì ta, bảo vệ ta sống cả đời không còn lo nghĩ gì nữa.”
Ta cười đồng ý với nàng: “Được, ta đồng ý với nàng.”
“Nếu có kiếp sau, ta còn có thể tìm được nàng nữa, thì quãng đời còn lại, mặc kệ núi đao biển lửa, ta cũng sẽ bảo vệ nàng chu toàn.”
Thê tử của ta qua đời được hai năm, ta cũng truyền ngôi Thái tử rồi vĩnh viễn nhắm mắt lại ở nơi nàng đã rời đi.
Nhưng khi ta mở mắt ra lần nữa, ta lại trở về năm mươi năm trước.
Lúc này Vân Ánh vẫn còn ở trong Trịnh phủ, tình cảnh của nàng vô cùng gian nan, sắp bị cuốn vào một âm mưu do thứ muội của nàng chủ mưu.
Vì thế, ta quyết định đi tìm nàng.
Bảo vệ nàng chu toàn.
(Hết)
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.