Skip to main content

Chương 49: Vô Địch Kiếm Ý!

3:09 sáng – 16/02/2025
Mã QR
Quét mã để đọc trên điện thoại

Diệp Linh Khê cười hắc hắc, sau đó vẻ mặt chợt nghiêm túc, hỏi: “Ca, huynh thấy ta nên tu đạo gì?”

Tô Trần liếc nhìn Diệp Linh Khê, không lập tức trả lời, mà đi tới ghế mây ngồi xuống.

Diệp Linh Khê vội vàng đi tới sau lưng Tô Trần, xoa bóp vai cho hắn.

Khóe miệng Tô Trần hơi nhếch lên, mở miệng nói: “Ngươi muốn tu đạo gì ta làm sao biết?”

Diệp Linh Khê nhíu chặt mày, không nói gì.

Tô Trần lúc này hỏi: “Ngươi tu luyện vì cái gì?”

Diệp Linh Khê suy nghĩ một chút, sau đó đáp: “Lúc đầu tu luyện là vì muốn bay, cho nên tu luyện, hiện tại… Ta muốn bảo vệ ca ca, cho nên tu luyện!”

“Ồ? Bảo vệ ta?” Tô Trần có chút kinh ngạc.

Diệp Linh Khê gật đầu: “Đúng vậy, bởi vì ta không muốn ca ca lúc nào cũng bảo vệ ta, ta cũng muốn bảo vệ huynh ấy!”

Nghe vậy, Tô Trần cười ha ha, trong lòng vui mừng, hắn cười nói: “Muốn bảo vệ ta, vậy ngươi phải cố gắng lên, ca ca ngươi rất mạnh!”

Diệp Linh Khê nói: “Ta biết ca rất mạnh, cho nên về sau ta sẽ càng thêm cố gắng tu luyện.”

Tô Trần cười cười, “Vậy trước hết ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng cho việc vô địch.”

“Vô địch?”

Diệp Linh Khê hiếu kỳ, sau đó suy nghĩ một chút, mở miệng nói: “Vô địch Tiên giới sao?”

Tô Trần đáp: “Không chỉ là vô địch Tiên giới.”

Diệp Linh Khê chớp chớp mắt, không nói gì.

Tô Trần tiếp tục nói: “Tiên giới vô địch chỉ là bắt đầu, trên đời này người có thể vô địch Tiên giới, nhiều vô kể, có những sinh linh cường đại, có lẽ chỉ cần một ý niệm, liền có thể khiến cho cả Tiên giới biến mất!”

Nghe xong, Diệp Linh Khê vẻ mặt khiếp sợ, “Trên thế giới này thật sự có tồn tại như vậy sao?”

Một ý niệm liền khiến cho cả Tiên giới biến mất, nàng nghĩ cũng không dám nghĩ!

Tô Trần gật đầu nói, “Đương nhiên, hơn nữa, có thể còn có tồn tại đáng sợ hơn!”

Nghe vậy, Diệp Linh Khê trầm mặc.

Lời của Tô Trần, trực tiếp lật đổ nhận thức của nàng, trước kia nàng vẫn luôn cho rằng Đại Đế mạnh nhất, nhưng trên thế giới này, còn có tồn tại đáng sợ hơn cả Đại Đế!

Tô Trần nghiêm túc nói: “Ngươi phải nhớ kỹ, trên đời không có mạnh nhất, chỉ có mạnh hơn!”

Diệp Linh Khê lại lần nữa trầm mặc, một lát sau, nàng hỏi: “Vậy trên thế giới này có người có thể đánh bại ca ca không?”

Tô Trần mỉm cười, “Hẳn là không có người có thể đánh bại ta, nhưng ta cũng không xác định.”

Diệp Linh Khê vẻ mặt phức tạp, giờ khắc này nàng mới biết ý nghĩ vừa rồi của mình ngu xuẩn cỡ nào.

Tô Trần cười nói: “Sao? Không có lòng tin?”

Diệp Linh Khê gật đầu.

Tô Trần cười nói: “Như vậy đã không có lòng tin, vậy ngươi làm sao vô địch?”

Nghe vậy, Diệp Linh Khê trầm mặc, qua hồi lâu, nàng đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lóe lên đấu chí hừng hực, nàng nói: “Ca ca có thể vô địch? Ta vì sao không thể vô địch? Ta muốn vượt qua ca ca! Trở thành người còn mạnh hơn cả ca ca!”

Ông!

Ngay lúc này, một đạo kiếm ý cường đại từ trên người Diệp Linh Khê phóng lên tận trời, đạo kiếm ý này, mang theo khí thế vô địch, kiếm uy đáng sợ trực tiếp xé rách thương khung, cực kỳ kinh người!

Ầm!

Mà cũng ngay lúc này, trên người Diệp Linh Khê đột nhiên bộc phát ra một luồng thánh uy đáng sợ, đây không phải thánh uy của bán thánh, mà là thánh uy chân chính!

Nàng đột phá đến Thánh Cảnh!

Chưa hết, khí tức của nàng còn đang mạnh lên, mơ hồ còn muốn đột phá một tiểu cảnh giới!

Thấy thế, Diệp Linh Khê vội vàng thu hồi kiếm ý của mình, sau đó cưỡng ép áp chế cảnh giới, để bản thân không đột phá nữa.

Trước đó nàng đã cưỡng ép tăng lên cảnh giới, dẫn đến căn cơ bất ổn, nàng hiện tại nếu còn không biết áp chế, vậy căn cơ triệt để không còn.

Qua hồi lâu, Diệp Linh Khê thở phào một hơi, cảnh giới trong cơ thể rốt cục ổn định.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Giờ phút này Diệp Linh Khê, trên người nhiều thêm một phần sắc bén, còn có một cỗ khí thế vô địch, quanh thân Vô Địch Kiếm Ý lượn lờ.

Tô Trần nhìn Diệp Linh Khê, gật đầu, “Không tệ không tệ, Linh Khê thật lợi hại.”

Diệp Linh Khê lộ ra một nụ cười, “Hắc hắc, ca ca dạy tốt.”

Tô Trần mỉm cười, “Ngươi nha đầu này, miệng ngọt như vậy, cũng không biết học của ai.”

Diệp Linh Khê nói: “Nhưng người ta nói thật mà.”

“Ha ha ha!”

Tô Trần cười lớn, sau đó lắc đầu, tiếp theo, nhìn về phía Diệp Linh Khê, “Tu luyện cho tốt, ta chờ ngày thực lực của ngươi vượt qua ta!”

Diệp Linh Khê ánh mắt kiên định, gật đầu thật mạnh, “Ừm ừm!”

Tô Trần cười cười, sau đó đưa tay, một hạt giống xuất hiện trong lòng bàn tay.

Diệp Linh Khê nhìn chằm chằm hạt giống, hiếu kỳ nói: “Đây là cái gì vậy?”

Tô Trần nói: “Đây là hạt giống Đại Đạo Thụ, nếu ngươi dung hợp hạt giống này, về sau chiến đấu không cần lo lắng tiên khí hao hết, hạt giống này có thể liên tục không ngừng cung cấp tiên khí cho ngươi.”

“Cái gì?”

Diệp Linh Khê vẻ mặt khó tin.

Có thể liên tục không ngừng cung cấp tiên khí?

Nghịch thiên!

Nàng chưa từng nghe nói qua, ai có được thần vật nghịch thiên như vậy.

Tô Trần đưa hạt giống cho Diệp Linh Khê, “Đi dung hợp đi.”

“Ừm ừm!”

Diệp Linh Khê hưng phấn gật đầu, nhận lấy hạt giống, sau đó hưng phấn đi tới một bên ngồi xuống, ngay sau đó, nàng nhìn hạt giống, vẻ mặt cứng đờ, sau đó quay đầu nhìn về phía Tô Trần, lúng túng nói: “Dung hợp thế nào?”

Tô Trần cười nói: “Ngươi nha đầu này, ta còn tưởng rằng ngươi biết dung hợp thế nào, vội vàng như vậy.”

Diệp Linh Khê lúng túng lè lưỡi.

Tô Trần lắc đầu cười nói: “Ngươi dùng tiên khí nuôi dưỡng nó, sau đó nó sẽ chủ động dung hợp với ngươi.”

Diệp Linh Khê gật đầu, sau đó rót tiên khí vào trong hạt giống, cứ như vậy qua hai canh giờ, trên trán Diệp Linh Khê toát ra mồ hôi lạnh, sắc mặt có chút tái nhợt, “Ca, thứ này sao còn chưa có phản ứng?”

Tô Trần cười nói: “Kiên trì thêm một lát.”

Diệp Linh Khê gật đầu, không nói nữa, ánh mắt nhìn chằm chằm hạt giống, lại qua một canh giờ, mắt thấy Diệp Linh Khê sắp không kiên trì được nữa, hạt giống đột nhiên hóa thành một đạo lưu quang dung nhập vào trong cơ thể nàng, nó lẳng lặng dừng lại bên cạnh đan điền.

Ầm!

Lúc này, hạt giống đột nhiên bộc phát ra một luồng tiên khí cực kỳ nồng đậm tinh thuần, trong nháy mắt liền đem tiên khí trước đó Diệp Linh Khê hao tổn bổ sung trở lại.

Diệp Linh Khê ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm nghiền, một lát sau, cảnh giới vốn đã yên lặng lại lần nữa đột phá. Lần này, nàng đã không áp chế được, chỉ có thể đột phá.

Diệp Linh Khê chậm rãi mở mắt, vẻ mặt hưng phấn, vội vàng đứng dậy, sau đó đi tới trước mặt Tô Trần, nhào vào trong lòng hắn, “Ca, hạt giống này thật lợi hại, lại còn tinh thuần hơn cả tiên khí ta hấp thu!”

Sau đó, nàng ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Trần, hiếu kỳ nói: “Ca, đây là huynh lấy ở đâu vậy? Thần vật như vậy, Tiên giới thật sự có sao?”

Tô Trần mỉm cười, “Bí mật.”

Diệp Linh Khê gật đầu, “Được rồi.”

Nàng biết, Tô Trần không nói cho nàng, khẳng định là có nguyên nhân, bằng không Tô Trần không thể không nói cho nàng.

Tô Trần cười cười, đưa tay xoa xoa đầu Diệp Linh Khê, “Thật nghe lời.”

Diệp Linh Khê cười hắc hắc, “Đó là đương nhiên!”

Tô Trần nhìn Diệp Linh Khê, dường như nhớ ra cái gì, trong mắt lóe lên một tia nặng nề, hắn nhắc nhở: “Cảnh giới của ngươi không nên tăng lên quá nhanh, được không?”

Diệp Linh Khê chớp chớp mắt, hỏi: “Vì sao vậy?”

Tô Trần mỉm cười, “Về sau ngươi sẽ biết.”

Diệp Linh Khê gật đầu, “Được rồi ~”

Bình luận

Để lại một bình luận