Trong lúc nói chuyện, Tứ hoàng tử giật phăng đĩa bánh và ném xuống đất, rồi dẫm lên mấy lần, hét lên: “Nếu tỷ tỷ còn dám đưa đồ ăn cho hắn, ta sẽ bảo mẫu hậu phạt hắn ta thật nặng.”
Nói xong, hắn ta quay lưng bước đi vô cùng hiên ngang. Tỷ tỷ ta mắt đẫm lệ: “Xin lỗi, là lỗi của ta.”
Ta nghĩ thầm, không phải lỗi của tỷ tỷ thì lỗi của ai chứ, tỷ tỷ còn khóc, người đang quỳ đói khát kia còn chưa khóc mà. Cuối cùng ta nghe thấy “khúc gỗ” kia lên tiếng: “Cảm ơn Lý tiểu thư, Lý tiểu thư về trước đi.”
Tỷ tỷ ta rời đi mà cứ bước ba bước lại quay đầu ba lần, ta nghĩ đợi tỷ tỷ đi xa chút rồi ta sẽ về. Nhưng mà tỷ tỷ đi chậm quá, chân ta sắp tê cứng rồi.
Sau khi tỷ tỷ đi khỏi, Nhị hoàng tử cứ nhìn chằm chằm vào bụi cây nơi ta trốn, chắc là ta bị phát hiện rồi.
Có lẽ ngay từ khi ta mới đến đã bị phát hiện. Không hổ danh là ứng cử viên cho vai nam chính, trẻ như vậy mà đã có sự nhạy bén. Thôi, thà thẳng thắn mà thừa nhận còn hơn, ta đứng dậy.
Ta duỗi duỗi đôi chân ngắn tê cứng của mình, bước đến trước mặt hắn: “Ta bị lạc đường, Thừa Càn Cung đi hướng nào?”
Thật là một lời nói dối vụng về. Ta nghĩ trong lòng Nhị hoàng tử chắc chỉ có hai từ: “Hừm hừm.”
Nhìn cậu bé gầy gò đen nhẻm như con khỉ, thật sự có chút đáng thương, nhưng bánh hạt dẻ này ngon lắm, hay là ta chia cho hắn hai miếng nhỉ.
Ta lấy từ trong áo ra mấy miếng bánh hạt dẻ: “Đây là ta mang về nhà cho nhị phu nhân, thấy ngươi đáng thương, ta chia cho ngươi hai miếng đấy.”
Ta đưa đôi tay nhỏ nhắn tròn trịa ra, từng lớp từng lớp mở khăn tay ra, nhưng chưa kịp mở, một đôi bàn tay đen nhẻm đã vươn ra, c//ướp hết bánh hạt dẻ của ta, nhét hết miếng này đến miếng khác vào miệng.
“Ngươi, ngươi!” Ta giơ ngón tay tròn ngắn chỉ vào hắn, tức giận đến mức không nói nên lời. Nhìn từng miếng bánh hạt dẻ bị hắn ăn hết, nước mắt ta không kìm nổi mà rơi xuống.
Ta quay đầu bỏ chạy. Con khỉ đen đó có lẽ nghĩ ta tức giận mà chạy đi. Nhưng thực tế là, trước khi buổi tiệc kết thúc, nếu ta quay lại, có khi ta còn kịp gói thêm mấy món bánh khác.
Nhưng mà, trời không chiều lòng người.
Cũng may là ta không gói thêm bánh, nếu không có khi tội lỗi còn nặng hơn.
Ban đầu Thái tử không bận tâm việc ta hôn hắn ta, nhưng cha ta, Tể tướng, lại vô cùng khó chịu, đánh cho ta một trận đòn đau, từ đó ta không còn cơ hội theo huynh trưởng và tỷ tỷ vào cung nữa.
Phải nhờ vào bao năm siêng năng và khéo léo của ta, nịnh hót và vâng lời, ta mới có được cơ hội vào cung lần nữa hôm nay.
Cũng chính vì sự ngoan ngoãn này, đến khi ta đến tuổi lấy chồng, đại phu nhân mới sẵn lòng đưa ta ra ngoài tìm mối hôn sự, thực hiện nghĩa vụ của một chủ mẫu.
Dù Hoàng hậu đang chọn con dâu, nhưng các phu nhân có con trai cũng không bỏ lỡ cơ hội để ý.
Thái tử ho đỏ cả mặt, nhưng ánh mắt vẫn xuyên qua đám đông nhìn về phía ta. Ta bắt gặp đôi mắt đào hoa đầy tình ý ấy. Ôi trời ơi, tại sao năm đó ta không hôn thêm vài cái nữa.
Có lẽ ánh mắt ta quá mãnh liệt, khiến Thái tử cúi đầu trước. Cảm giác trong người ta ngứa ngáy vô cùng.
Má ta đỏ lên, may mà mọi sự chú ý đều đổ dồn vào tỷ tỷ ta, người vừa tài năng vừa xuất sắc, ngâm thơ đối câu, nếu không ta có khi lại bị đánh đòn nữa rồi.
Đám đông bỗng nhiên náo loạn, Nhị hoàng tử đã đến.
Nhị hoàng tử, khi ở tuổi của ta bây giờ, đã bị đưa ra chiến trường, năm năm qua lập được nhiều chiến công hiển hách, vốn dĩ Hoàng đế không đặt nhiều hy vọng vào hắn, nhưng con trai ông lại là một vị tướng tài hiếm có trăm năm.
Nhưng cho dù là tướng tài thì có ích gì, Hoàng đế vẫn không thích hắn. Nghe tỷ tỷ ta nói ngay cả buổi tiệc đón gió cho Nhị hoàng tử cũng được tổ chức một cách nghèo nàn, mặc dù ta không tận mắt chứng kiến, nhưng nghe giọng điệu phẫn nộ của tỷ tỷ, ta cũng có thể hình dung ra được phần nào.
Ta nhìn về phía hắn, rồi quay lại nhìn tỷ tỷ ta, tỷ tỷ ta như một quả anh đào chín mọng, xinh đẹp quyến rũ. Tỷ ấy luôn mong chờ mỗi lần gặp gỡ hắn, những năm qua chiến công của Nhị hoàng tử không thể thiếu sự giúp đỡ của tỷ tỷ ta.
Cải tiến cung nỏ, phát minh thuốc nổ, tỷ tỷ ta đã dốc hết mọi kiến thức học được từ hiện đại để giúp Nhị hoàng tử.
Đừng hỏi ta làm sao biết được, đã nói rồi, Nhị hoàng tử là ứng cử viên nam chính khả nghi, còn tỷ tỷ ta giống như nữ chính của một bộ sảng văn, làm sao ta có thể không chú ý đến họ?
Ta đã sớm nghĩ xong, phải bám chặt lấy đùi nữ chính, thế nào cũng phải an toàn sống đến cuối đời.
Hai người họ luôn lén gặp nhau bên ngoài, tỷ tỷ ta mang cho Nhị hoàng tử những thứ kỳ quặc, thỉnh thoảng ta còn trở thành cái cớ để tỷ tỷ ta ra khỏi phủ.
Sau khi trở về, tỷ tỷ sẽ kể cho ta nghe về tình cảm của Nhị hoàng tử, người đã chạy ngàn dặm chỉ để gặp tỷ tỷ một lần. Đôi khi ta tự hỏi, chẳng lẽ hắn ta thật sự không quay về vì cung nỏ của tỷ tỷ sao.
03
Chỉ một lần gửi cho người ta nửa bản vẽ, khiến cho Nhị hoàng tử yêu quý của tỷ tỷ phải băng qua gần nửa vùng đất, ngày đêm chạy gấp về gặp tỷ tỷ.
Nếu ta là Nhị hoàng tử, sau khi làm xong cung nỏ, điều đầu tiên ta làm sẽ là trừ khử tỷ. Nhưng ta vẫn luôn có một thắc mắc, khi tỷ tỷ học thuộc thơ cổ, ta nghĩ kiếp trước tỷ tỷ có thể là học sinh ngành văn.
Nhưng tại sao tỷ tỷ lại có thể làm ra b//om, và cả các loại hương liệu thuốc bột khác nữa. Tỷ tỷ là học sinh ngành tự nhiên sao? Sự nghi ngờ của ta ngày càng lớn.
Đợi đến khi ta sống đến chín mươi mấy tuổi, ta sẽ can đảm một lần, nhất định phải hỏi tỷ tỷ, rốt cuộc tỷ tỷ học văn hay học lý, và tỷ tỷ đã xuyên không từ mấy tuổi mà trí nhớ của tỷ tỷ lại tốt đến vậy. Dù sao thì những năm đi làm, ta đã trả lại hết kiến thức học được cho thầy cô rồi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNhị hoàng tử bái kiến Hoàng hậu, ta cảm thấy Hoàng hậu bây giờ giống như chỉ nở nụ cười giả tạo, Nhị hoàng tử càng xuất chúng thì Hoàng hậu càng lo lắng, dù sao thì Thái tử sức khỏe không tốt, Tứ hoàng tử lại nghịch ngợm.
Nhị hoàng tử giờ đây càng lớn càng tuấn tú, nào còn giống dáng vẻ con khỉ đen năm xưa nữa, vai rộng, eo thon, mông cong, đích thực là một nam nhân tốt.
Nhưng ta không thích hắn, cái cảm giác sát khí của một người từng lăn lộn trong đống x//ác chet khiến ta không muốn đến gần, hơn nữa hắn lại là một ứng cử viên nam chính đáng nghi, nếu ta đến gần, nữ chính sẽ xem ta như một nữ phụ độc ác, cố gắng quyến rũ nam nhan của nàng, rồi kết cục là bị nàng xử lý thì sao? Nhưng khi Nhị hoàng tử và tỷ tỷ ta đứng cùng nhau, thật sự là một đôi trai tài gái sắc.
Đôi khi ta cũng lo lắng, Nhị hoàng tử có chiến công hiển hách, làm sao Hoàng thượng và Hoàng hậu có thể chấp nhận cho hắn cưới con gái của Tể tướng, một vị quyền thần?
Hơn nữa, những năm qua ta cũng thấy rõ, cha ta tuy không phải là người tốt, nhưng ông ấy rất coi trọng huyết thống, một vị hoàng tử có dòng máu Hồ nhân suốt đời cũng chỉ có thể làm thần tử của Đại Đoan triều.
Cha ta không đồng ý, các quan thần Hán nhân không đồng ý, Hoàng hậu không đồng ý, Hoàng đế không đồng ý. Vậy tỷ tỷ ta làm sao có thể gả cho hắn? Hắn sẽ làm Hoàng đế bằng cách nào?
Dùng lưỡi kiếm sắc bén và đội kỵ binh tinh nhuệ để chặn miệng người đời sao? Nhưng khi hắn hồi triều đã nộp lại binh quyền rồi, ta cũng không hiểu nổi, không có binh quyền lại không được sủng ái, hắn làm sao sống tốt được?
Nhưng đó chỉ là ta nghĩ nhiều mà thôi. Trước khi xuất giá, ngắm nhìn mỹ nam, ăn ngon, sau này tìm một phu quân hiền hòa, như vậy cả đời, ta cũng chỉ là một người bình thường, trước kia là thế, và ở đây cũng là vậy. Điều quan trọng nhất là giữ mạng, thời đại này, không có chuyện bình đẳng đâu.
Hoàng hậu nói: “Thận nhi cũng đã đến tuổi lập gia đình rồi, không biết con đã có người trong lòng chưa? Nếu có ai ưng ý, mẫu hậu nhất định sẽ làm chủ cho con.”
Nhị hoàng tử tên là Cao Thận.
“Hoàng huynh còn chưa lập gia đình, nhi thần không vội.” Nhị hoàng tử lấy Thái tử làm lá chắn.
“Tất nhiên,” Hoàng hậu cười nói, “Hôn sự của Thái tử ta đã cùng bệ hạ bàn bạc xong rồi.”
Lời này khiến các phu nhân ngồi dưới bắt đầu xì xào bàn tán, vốn dĩ họ nghĩ Hoàng hậu muốn tìm vợ cho Tứ hoàng tử, nhưng không ngờ Thái tử cũng đã được định hôn sự, không biết là cô nương nhà nào sẽ là người may mắn đó.
Dù sao thì có tin đồn Thái tử cũng chỉ sống được đến 25 tuổi. Bàn tay ta nắm chặt hơn, quả nhiên, Thái tử vẫn là của người khác. Nếu ta có thể gả cho Thái tử thì tốt biết bao, dù hắn có thể chet sớm, nhưng thật sự hắn rất đẹp.
Bất chợt ta hiểu được ý nghĩa của câu chuyện “Phong hỏa hí chư hầu”, vì một nụ cười của mỹ nhân mà mất cả giang sơn. Ta sẵn sàng sống cô độc cả đời để đổi lấy một đêm bên Thái tử.
Giấc mơ này ta đã mơ bao nhiêu năm rồi, trong những năm tháng ít ỏi của Thái tử, ta sẽ ở bên cạnh hắn, sau khi hắn chet, ta sẽ một mình hưởng thụ bổng lộc của Thái tử phi, không phải lo lắng về những thiếp thất xuất hiện trước mắt, nếu có con thì thôi, nếu không thì sau này nhận nuôi một đứa trẻ, chung quy lại vẫn có thể sống bình yên.
Ta ham muốn cuộc sống như vậy. Ta đã quen với sự ấm lạnh của lòng người, thay lòng đổi dạ, nam nhân chỉ cần còn sống, luôn là như vậy. Họ sống vui vẻ, nhưng khổ sở là những nữ tử trong hậu viện.
Thà một mình còn hơn, ít nhất là an nhàn. Nhưng đây chỉ là mơ thôi, ta làm sao có được kết cục như vậy, dù Thái tử có gần đất xa trời, cũng không phải là người ta có thể mơ tưởng.
“Haizz.” Ta không kìm được thở dài.
Cao Thận liếc nhìn ta, ta có cảm giác như hắn vừa lườm ta. Có phải là ta nhầm không?
Phu nhân Dũng Nghị Hầu mở lời trước: “Không biết cô nương nhà nào có phúc phần được gả cho Thái tử điện hạ?”
“Đúng vậy, đúng vậy, rốt cuộc là ai có phúc này đây? Ta cũng rất muốn biết.”
“Hoàng hậu nương nương đừng úp mở nữa.” Lại có phu nhân khác lên tiếng.
Hoàng hậu nương nương cười: “Ta vốn định ngày khác sẽ gửi thánh chỉ đến phủ Tể tướng, nhưng hôm nay có lẽ phải tuyên đọc thánh chỉ trước rồi.”
Phủ tể tướng! Nhà ta! Nhà ta hiện tại có con gái đến tuổi xuất giá cũng chỉ có ta và tỷ tỷ, mấy tiểu muội khác còn nhỏ, còn một người bằng tuổi ta vì không an phận nên bị đày ra trang viên.
Vậy nên ta còn có nửa cơ hội trở thành Thái tử phi, ta nắm chặt chén trà, trong lòng căng thẳng như có trống đánh, tỷ tỷ là của nam chính, Thái tử là của ta! Mau nói đi.
“Mộng Ỷ, năm nay cũng mười sáu tuổi rồi, lần đầu gặp ta đã cảm thấy có duyên sâu nặng, sau này làm con dâu của ta, ta nhất định sẽ đối xử với con như con gái ruột của mình.
Ta nhìn về phía tỷ tỷ, tỷ ấy không đáp lại, chỉ ngơ ngẩn nhìn Hoàng hậu, không thể tin được. Tứ hoàng tử còn hừ lạnh một tiếng.
Đúng vậy, từ sau lần hai người cãi nhau vì chuyện của Nhị hoàng tử, họ đã trở thành oan gia, mỗi lần gặp nhau là không tránh được việc châm chọc nhau, ta phải nói rằng, tỷ tỷ đã sống mấy chục năm rồi, sao cứ phải cãi nhau với một đứa trẻ con như vậy.
Thần tiên đánh nhau, tiểu quỷ gặp họa. Không thì danh hiệu “mỹ nhân ngốc nghếch” của ta từ đâu mà có, chẳng phải là do Tứ hoàng tử “yêu ai yêu cả đường đi”, không chịu nổi cái kẻ theo đuôi trung thành là ta, nhất là khi ta nịnh hót tỷ tỷ ta, hắn sẽ nói ta là một đứa đại ngốc.
Nhưng ta chẳng bao giờ để bụng, lúc nào cũng cười tươi hỏi thăm hắn, ngoài nói ta ngốc ra, hắn không nói thêm gì khác.
Tỷ tỷ ta không thân thiết với hoàng hậu và Tứ hoàng tử, mà lại mê đắm Nhị hoàng tử, những năm qua Hoàng hậu cũng không mấy ưa tỷ tỷ ta, chỉ là vì mặt mũi của Tể tướng nên mới đối đãi qua loa.
Giờ nói ra những lời này, ta cũng cảm thấy có chút bất an. Thực tế chứng minh, chỉ vài phần bất an cũng không thể diễn tả hết được.
Đại phu nhân đã từ chối một lần, nhưng Hoàng hậu vẫn khăng khăng rằng thánh chỉ đã hạ, ngày mai sẽ được đưa đến phủ Tể tướng.
Đại phu nhân và tỷ tỷ cau mày nhưng cũng không thể từ chối nữa. Những quý nữ ngày thường ghen ghét tỷ tỷ ta lại vui mừng vô cùng.
“Nếu hôn sự của huynh trưởng đã có định đoạt, Hoàng hậu nương nương cũng thành toàn cho nhi thần đi.” Nhị hoàng tử vừa mới từ chối hôn sự do Hoàng hậu ban cho, giờ lại mở miệng xin một hôn sự.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.