Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 4

5:14 sáng – 15/11/2024

Nến đỏ không tắt.

Mờ ám dâng trào.

14.

Sáng hôm sau, ta phát hiện Thẩm Từ Dung vẫn chưa rời đi như mọi khi.

Tỳ nữ bưng đến cho ta một bát thuốc đen ngòm.

Thẩm Từ Dung từng nói là thuốc bổ, nhưng ta biết đó là thuốc tránh thai.

Ta định uống một hơi cạn sạch, nhưng Thẩm Từ Dung lại xua tay đuổi tỳ nữ đi, giải thích: “Thân thể nàng đã khỏe rồi, không cần phải bổ sung nữa.”

Ta sửng sốt, ngay sau đó nở nụ cười rạng rỡ:

“Tạ tướng quân.”

Hoa nương nghe nói ta đã ngừng uống thuốc tránh thai, liền tìm đến ta.

“Nếu như ngươi mang thai, bị Hạ gia hoặc là Hạ Trích Nguyệt biết được, tuyệt đối là một con đường chết. Cho dù nhà họ Thẩm hiện tại mong ngóng con cái, nhưng biết được thân phận của ngươi, cũng tuyệt đối không có kết cục tốt đẹp, nhiều nhất là giữ con bỏ mẹ.

“Ngươi và tướng quân ngày ngày ở bên nhau, ta vốn tưởng rằng hắn ít nhiều cũng có chút tình cảm với ngươi, giờ xem ra, quả nhiên lòng dạ nam nhân là độc nhất!”

Bà tức giận đập bàn, hốc mắt hơi đỏ.

Ta chậm rãi chớp mắt, như thể bị dọa sợ, sắc mặt hơi tái nhợt: “Tướng quân đã nói sẽ bảo vệ ta, ta tin hắn.”

Hoa ma ma nhíu chặt lông mày, dặn dò: “Hoa Dung, nghe lời mụ mụ nói, phải tiếp tục uống thuốc, tuyệt đối không được mang thai——”

Nhưng ta đã ngắt lời bà ta, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve những đường vân mịn màng của viên hồng ngọc, nhẹ giọng nói: “Mụ mụ, không sao đâu, ta vốn chỉ là một mạng hèn, cho dù cuối cùng không ai dung thứ cho ta, trước khi chết có thể làm chút chuyện cho tướng quân, cũng coi như đáng giá.”

“Đợi sau khi ta chết, tiền bạc châu báu trong phòng ta, mụ mụ cứ giữ lại làm kỷ niệm.”

Hoa Dung thấy ta cố chấp như vậy, mắt đỏ hoe, đau lòng ôm chặt lấy ta: “Thích hắn đến vậy sao?”

Ta kiên định gật đầu:

“Thích, thích tướng quân.

“Đứa trẻ ngốc, con thật ngốc.”

Trong tiếng thở dài của Hoa nương, ánh mắt ta vô tình dừng lại ở ngoài cửa sổ. Nghe thấy tiếng bước chân vụn vặt dần dần đi xa, ta khẽ cong môi.

Đến chiều tối, khi Thẩm Từ Dung đến, hắn nói với ta: “Dung nhi, ta đã tiêu hủy hộ tịch của nàng, tìm cho nàng một chỗ ở mới, ngày mai ta sẽ đưa nàng đến đó.”

Mắt ta sáng lên, vừa kinh ngạc vừa vui mừng nhìn người nam nhân. Thấy hắn nghiêm túc, lông mi ta cong cong, vui mừng vô cùng:

“Được, nghe theo tướng quân.”

“Nàng không hỏi xem là nơi nào, không sợ ta hại nàng sao?” Hắn cười nhẹ nắm tay ta.

Ta dựa vào ngực hắn, ngẩng đầu nhìn, đầy vẻ ngưỡng mộ: “Tướng quân sẽ không hại ta.”

Hắn cúi mắt nhìn ta, nhẹ nhàng vén mái tóc dài của ta, hôn nhẹ lên cổ ta.

Giọng nói trầm thấp khàn khàn:

“Đúng vậy, ta sẽ bảo vệ nàng.”

Nhưng ở nơi hắn không nhìn thấy, khóe miệng ta khẽ lướt qua một tia đắc ý ẩn giấu.

Không còn hộ tịch thấp kém.

Vậy thì là lương dân, không ai có thể vô cớ lấy mạng ta.

Hạ Trích Nguyệt không được.

Thẩm gia cũng không được.

Một vở kịch hay với sự ngưỡng mộ và hy sinh hết lòng, giúp ta có được thứ ta mong muốn nhất.

15.

Ta được đưa đến an trítại một tòa Tú Lâu ở ngoại ô.

Trong sân trồng đầy hoa đào, không khí mùa xuân tràn ngập, gió thổi qua, cuốn theo những cánh hoa màu hồng nhạt rơi đầy đất.

Hương hoa ngào ngạt, đẹp không sao tả xiết.

Ta phải thừa nhận rằng, Thẩm Từ Dung thực sự để tâm đến ta.

Có lẽ, hắn chỉ muốn có một đứa béđể xoa dịu mâu thuẫn giữa Hạ Trích Nguyệt và Thẩm gia, chứ không thực sự muốn lấy mạng ta.

Tháng năm, ta được phát hiện đã mang thai.

Thẩm Từ Dung vui mừng khôn xiết, thưởng hậu hĩnh cho những nô tỳ và đại phu đã chăm sóc ta.

Tối hôm đó, hắn cẩn thận vuốt ve cái bụng chưa lộ rõ của ta, giọng nói đầy ý cười: “Dung nhi, chúng ta sắp có hài tử rồi.”

Ta cười nhẹ:

“Đúng vậy.

“Tướng quân, thiếp có hài tử của chàng rồi.”

Sau ngày hôm đó, Thẩm Từ Dung đến thăm ta thường xuyên hơn, thậm chí có khi còn ở lại Tú Lâu nửa tháng liền.

Mỗi đêm, chúng ta ôm nhau ngủ, giống như những cặp vợ chồng bình thường.

Ta có thể cảm nhận được ánh mắt Thẩm Từ Dung nhìn ta ngày càng dịu dàng.

Hắn giấu mọi người đưa ta ra khỏi Lầu Nghi Xuân, sắp xếp ở đây để sinh con nhưng giấy thì không thể gói được lửa.

Ta bị Hạ Trích Nguyệt phát hiện.

Nàngta áp giải ta đến Thẩm phủ, gặp Thẩm lão phu nhân.

Thẩm lão phu nhân. biết được thân phận của ta, nhưng khi nghe tin ta có thai, vẻ mặt tức giận của bà ta lập tức biến mất, ánh mắt sáng lên.

“Vậy thì chi bằng chọn một ngày để ngươi vào Thẩm phủ làm thiếp, ngươi thấy sao?”

Sắc mặt Hạ Trích Nguyệt tái mét.

Nàng ta có thể dùng chuyện này để thử Thẩm Từ Dung, vì biết hắn tuyệt đối sẽ không đồng ý.

Nhưng Thẩm lão phu nhân đã mong ngóng con cháu từ lâu, lại là trưởng bối, lần trước vì chuyện thiếp thất, mẹ chồng nàng dâu đã cãi nhau kịch liệt, Thẩm Từ Dung vì thế mà lạnh nhạt với nàng ta nửa tháng, tạo cơ hội cho ta.

Lần này, nàng ta không dám phản bác nữa.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Chỉ có thể trợn mắt đỏ ngầu nhìn ta.

Sợ rằng ta thực sự đồng ý.

Nhưng sao ta có thể đồng ý được chứ?

Đây vốn dĩ là Thẩm lão phu nhân đang thử xem ta có biết điều hay không.

Ta cúi người quỳ xuống, nhẹ giọng nói: “Thiếp thân tự biết thân phận hèn kém của mình, chỉ muốn hầu hạ tướng quân, không dám mơ ước danh phận. Về phần hài tử, sau khi thiếp thân sinh ra, sẽ giao cho tướng quân. Hắn là con của tướng quân, thiếp thân không xứng làm mẹ của hắn.”

Nghe vậy, Thẩm lão phu nhân sửng sốt một chút, sau đó cười tươi hơn: “Đứa trẻ ngoan, chẳng trách Từ Dung lại thương ngươi, không giống như những người khác không biết điều.”

Lời này rõ ràng là khen ta.

Nhưng thực tế lại nói Hạ Trích Nguyệt kiêu ngạo, đố kỵ, không biết giữ bổn phận của người chủ mẫu là khai chi tán diệp cho gia tộc.

Hạ Trích Nguyệt tức đến mặt mày tái mét, nắm chặt khăn tay, ánh mắt nhìn ta càng thêm độc địa.

16.

Lúc sắp lên xe ngựa rời đi.

Hạ Trích Nguyệt chặn trước xe ta, ánh mắt lạnh lùng nhìn ta: “Đừng tưởng rằng chỉ cần mang thai là có thể một bước lên mây, ta tuyệt đối không cho phép loại tiện nhân như ngươi vào cửa!”

Ta thản nhiên nói:

“Phu nhân, thiếp vốn không có ý định vào Thẩm phủ, càng không muốn làm thiếp.”

Sắc mặt Hạ Trích Nguyệt càng khó coi: “Chẳng lẽ ngươi còn muốn làm phu nhân sao?! Đừng mơ tưởng nữa!”

“Không muốn.”

Ta lắc đầu, nghiêm túc nói: “Sau khi thiếp sinh hạ hài tử, nếu phu nhân nhìn thiếp không vừa mắt, thiếp sẽ rời khỏi đây.”

Vừa dứt lời, Thẩm Từ Dung đột nhiên đi đến từ phía sau.

Hắn như vội vã chạy đến, tóc mai ướt đẫm mồ hôi, đánh giá ta một lượt, thấy ta không sao, mới vô thức thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng đột nhiên nhớ đến lời ta nói, sắc mặt hắn lạnh đi:

“Không ở lại đây, nàng muốn đi đâu?”

Ta mím môi, không trả lời.

Hắn nheo mắt, rồi nắm tay ta đi về phía xe ngựa.

Hắn không vui, nhưng vẫn chăm sóc cho cái bụng bầu của ta.

Cẩn thận từng li từng tí.

Ngồi lên xe ngựa, ta nhẹ nhàng vén rèm xe, chạm phải ánh mắt tái nhợt kinh ngạc của Hạ Trích Nguyệt.

Tất nhiên nàng ta kinh ngạc.

Bởi vì, trượng phu mà nàng ta coi như trân bảo lần này lại hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của nàng ta.

Ngược lại còn hết mực che chở cho kẻ tiện nhân mà nàng ta khinh thường.

Ta khẽ nhếch môi.

Đây là lần đầu tiên.

Giữa ta và Hạ Trích Nguyệt, hắn đã chọn ta.

Mà đã có lần đầu, sao phải lo lắng đến lần thứ hai.

Trên xe ngựa.

Ánh sáng loang lổ chiếu lên khuôn mặt Thẩm Từ Dung, hắn quay đầu nhìn ta, đột nhiên hỏi: “Vừa rồi tại sao lại nói như vậy?”

“Nàng thực sự muốn rời đi?”

Ta chớp mắt, mỉm cười dịu dàng: “Thiếp đều nghe theo phu nhân.”

Thẩm Từ Dung sửng sốt, sắc mặt tái mét: “Vậy còn ta thì sao? Nànglà nữ nhân của ta, nàngsinh con cho ta, tại sao lại phải nghe theo nàngta!”

“Tướng quân?” Ta nhìn hắn, nghi hoặc không hiểu tại sao hắn đột nhiên nổi giận.

Hắn thấy ta mặt mày khiếp nhược, hít sâu một hơi, nắm chặt tay ta, giọng nói trầm thấp nhưng nghiêm túc: “Ta đã nói, ta sẽ bảo vệ nàng, nàng chỉ cần an tâm sinh con, còn lại đều giao cho ta, đừng sợ.”

Ta mím môi cười nhẹ, gật đầu:

“Thiếp tin tướng quân.”

17               .

Nhưng cuối cùng đứa trẻ vẫn không thể bình an chào đời.

Khi mang thai tháng thứ năm, Hạ Trích Nguyệt nhân lúc Thẩm Từ Dung ra khỏi kinh thành, đã phái người bắt cóc ta.

“Một con hồ ly tinh tiện nhân, thế mà lại khiến Từ Dung mất hết lý trí.

“Chắc chắn là ngươi đã dùng thủ đoạn hèn hạ nào đó, nếu không thì tại sao Từ Dung lại không đến thăm ta!”

Nàng ta mặt mày dữ tợn, bóp chặt mặt ta.

Ta mặt mày tái nhợt, cẩn thận bảo vệ bụng:

“Ta không có.”

Hạ Trích Nguyệt nhìn cái bụng bầu đã lộ rõ của ta, ánh mắt càng thêm căm hận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Biết ngay là ngươi sẽ không thừa nhận, không sao, ngươi không nghĩ rằng có thể dựa vào đứa bé mà mẫu bằng tử quý chứ, vậy thì ta sẽ diệt trừ đứa con hoang này!”

“Ngươi vốn là xuất thân từ Thanh lâu, ai biết đứa trẻ này rốt cuộc là của ai, nói không chừng là con hoang của ngươi và tên nam nhân nào đó, muốn dựa vào phủ tướng quân.”

Nàng hất ta ra, căm ghét dùng khăn tay lau tay, giọng nói đầy ác ý:

“Diệt trừ nó đi.”

Vừa dứt lời, mấy lão ma ma lực lưỡng bưng một bát thuốc đen ngòm đến gần ta.

Ta liều mạng giãy giụa.

Nhưng lại bị tát một cái vào mặt.

Ma ma mạnh mẽ bóp chặt cằm ta, ép ta uống hết bát thuốc.

“Tướng quân, cứu ta——”

Ta lẩm bẩm.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận