Sáng sớm hôm sau, tôi mở điện thoại, thấy Thẩm Cận Nguyên gửi cho tôi tin nhắn hôm nay: “Tránh xa bệnh trĩ, hóa ra lại nhờ vào thứ này!”
Tôi nhấp vào liên kết bài viết, không kịp trở tay đã bị ảnh đại diện to đùng của anh ta làm cho chói mắt.
Trong điện thoại là một bức ảnh anh ta mặc áo blouse trắng, cười rất ngoan ngoãn.
Tôi nhìn mãi nhìn mãi, rồi nở nụ cười của bà mẹ.
Đột nhiên lại phản ứng lại, mạnh tay ném điện thoại từ đầu giường xuống cuối giường.
Sáng sớm đã quyến rũ tôi?
Đám người chơi chiến thuật lòng người tâm địa đều bẩn thỉu! Chiều hôm đó, tôi xin công ty nghỉ ốm nửa tháng.
Bây giờ sắp hết rồi, tôi không thể lãng phí vô ích.
Hôm nay thời tiết đẹp hiếm có, cúc hoa nở rộ, Trương Gia Di cũng hiếm khi không phải trực, vậy thì đi dã ngoại ở bãi cỏ của trường đại học bên cạnh đi.
Buổi chiều xuân tươi đẹp, trên bãi cỏ trải đầy những tấm thảm dã ngoại.
Trên tấm thảm dã ngoại ngồi đầy người lớn nhỏ đủ mọi lứa tuổi.
Trương Gia Di vừa nằm xuống đã bắt đầu buồn ngủ, sau đó dứt khoát gối lên hộp cơm ngủ thiếp đi.
Tôi nằm bên cạnh cô ấy, ngắm những đám mây trắng trên bầu trời trôi bồng bềnh.
Quả nhiên thời gian nhàn rỗi là thoải mái nhất.
Đám đông đột nhiên bắt đầu ồn ào, mọi người chạy về một hướng.
“Lại có chuyện gì vui vậy?” Trương Gia Di nhắm mắt hỏi, có lẽ bị tiếng cười nói của bọn trẻ đánh thức.
“Không biết.”
Tôi bị mặt trời phơi mềm nhũn, nên lười quay đầu nhìn.
Lật người, đột nhiên bị liếm đầy mặt nước bọt.
“Tiểu Miêu?”
Trương Gia Di ôm chú chó lông vàng vui vẻ vuốt ve, tôi ngồi dậy, nhìn xung quanh, quả nhiên thấy trong đám đông, dưới gốc cây lớn, trên chiếc ghế đẩu nhỏ, có một người đang ngồi.
Trước mặt người này còn đặt một máy làm kẹo bông gòn màu hồng.
Đám trẻ vây quanh anh ta, mắt sáng rực.
Tôi theo Trương Gia Di đi tới, Thẩm Cận Nguyên nghiêm túc làm kẹo bông gòn, làm xong một viên cũng không đưa cho ai, chỉ cắm vào que xốp bên cạnh.
Đến khi que xốp không cắm được nữa, anh ta mới chậm rãi đứng dậy, sau đó ra hiệu cho bọn trẻ xếp thành một hàng như chăn cừu.
Anh ta cầm que xốp phát cho từng đứa một, miệng còn lẩm bẩm.
“Cô gái anh thích ấy, cũng rất thích ăn kẹo bông gòn, trước kia khi anh và cô ấy đi chơi ở công viên giải trí, cô ấy đã tự tay làm cho anh một cái, màu xanh, là màu anh thích nhất, kẹo bông gòn rất ngọt, bây giờ anh cũng muốn cùng cô ấy đi công viên giải trí, ngày mai muốn cùng cô ấy đi, anh thích nhất——” Ồ, hết rồi… Đám trẻ chu môi.
Thẩm Cận Nguyên cau mày.
Anh ta chút ảo não nhìn tôi một cái, sau đó vội vã đi về phía máy làm kẹo bông gòn, lúc đi qua đám trẻ không cẩn thận đá phải viên đá nhỏ, loạng choạng suýt ngã.
Anh ta lại quay đầu nhìn tôi, có chút hoảng loạn và xấu hổ.
Tôi ung dung nhìn anh ta, cố nhịn không bật cười.
Trương Gia Di dùng khuỷu tay chọc tôi, nói: “Nhìn con trai tớ kìa, đáng yêu quá.”
Tôi khịt mũi, đi đến sau lưng Thẩm Cận Nguyên, nhìn anh ta thành thạo quấn sợi đường, nói: “Anh không nghĩ ra cách lãng mạn hơn sao?”
Anh ta làm xong một cục siêu to đưa cho tôi: “Không nghĩ ra được, em đứng bên cạnh anh, với anh mà nói đã đủ lãng mạn rồi.”
Tôi nhận lấy cắn một miếng lớn: “Miệng đúng là dẻo như kẹo.”
Anh ta cười, cười rất ngoan, giống như bức ảnh anh ta gửi cho tôi sáng nay.
10.
Thẩm Cận Nguyên dựa vào máy làm kẹo bông gòn làm một lần vua trẻ con, tôi quấn đầy người mùi đường dính nhớp, ôm thảm dã ngoại về nhà.
Tiểu Gâu cả một buổi chiều không thấy tôi, có chút giận dỗi, thấy tôi về cũng không chạy lại đòi vuốt ve, đòi cọ cọ, đòi ôm ấp.
Tôi thấy người mình bẩn, chỉ xoa đầu nó, rồi đi vào phòng tắm tắm rửa.
Tắm xong ra, phát hiện cát vệ sinh bị nó cào tung tóe khắp nơi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi thở dài rồi ngồi xuống dọn dẹp, nó ngồi trên bàn ăn, từ trên cao nhìn xuống tôi.
Quàng thượng mình nuôi thì còn biết làm sao, chiều chuộng thôi.
Dọn dẹp xong thì hầu hạ chủ nhân ăn tối, đợi nó ăn xong, tôi mới vào bếp, mở hộp đặc sản mà Thẩm Cận Nguyên mang đến, nấu nửa hộp bánh trôi nhân mè đen.
Ăn hết viên cuối cùng trong bát, tôi mới thấy hôm nay mình nạp quá nhiều đường.
Kẹo bông gòn, trước kia để chiều theo khẩu vị thích ngọt của anh ấy nên mới nói mình thích ăn, thật sự để tôi ăn hết cả một cái, lưỡi cũng có thể thổi ra bong bóng.
Trong lần gặp lại này, Thẩm Cận Nguyên bình tĩnh hơn tôi, hoặc có thể nói, anh ấy vẫn giống như anh ấy ở thời đại học, chưa từng nói lời chia tay với tôi, chúng tôi cũng chưa từng xa cách.
Anh ấy có chút phong thái vô lại như hồi tôi theo đuổi anh ấy, dựa lại gần, dính chặt lấy.
Tôi không muốn suy nghĩ quá nhiều về ý đồ của anh ấy, cũng không thích tốn công sức suy đoán một mối tình.
Với anh ấy, tôi không phải không tức giận và thất vọng, nhưng sâu trong thâm tâm, hình như tôi chưa từng từ bỏ anh ấy, từ bỏ mối tình đầu của mình.
Quanh đi quẩn lại, chúng tôi nhất định sẽ gặp lại nhau lần nữa, đây chính là tương lai mà tôi mong muốn.
Hạt mè đen dính đầy thành bát.
Tôi cầm thìa ra cạo, chgâu cửa reo lên.
Sau đó là một tiếng “gâu ” như đã đoán trước.
Tôi đứng dậy, thấy con mèo của tôi đã đợi ở cửa.
Tôi cười lên.
Thẩm Cận Nguyên vừa vào cửa đã ôm chầm lấy tôi hôn một cái, như thể đang kìm nén một ngọn lửa lớn.
Tôi vừa ăn xong bánh trôi, môi còn dính dính, không muốn hôn anh ấy lắm.
Vì vậy, tôi dùng sức đẩy anh ấy ra.
Anh ấy nhìn tôi, lộ ra vẻ không vui như thời niên thiếu bị tôi từ chối.
Không phải là không muốn hôn anh ấy, chỉ là bây giờ không muốn hôn, lau sạch miệng rồi sẽ hôn.
Tôi đang tìm một số lời nói cao ngạo có thể giải thích hoàn hảo ý tứ này, Thẩm Cận Nguyên ôm ngang eo tôi đi về phía phòng ngủ: “Bạn cùng bàn của em nói với anh, thích thì cứ tiến tới, không thích thì dùng vũ lực, anh nghĩ hai điều này không phải là một ý sao?
Vì vậy, Y Giang Xuyên, em đừng hòng trốn thoát.
“Tôi thấy lạ, rốt cuộc Trương Gia Di đã nói câu này với bao nhiêu người?
?
Tôi cười, giơ tay vuốt lông mày anh ấy: “Em không trốn tránh.”
“Em vẫn luôn đứng tại chỗ chờ anh đi tới.
11.
“Này, bác sĩ, nếu cúc hoa của em không thể lành lại, anh còn yêu em không?
Tôi dựa vào người anh ấy, tay anh ấy sờ tới, có vẻ như bệnh nghề nghiệp sắp phát tác.
Tôi vội đá vào bắp chân anh ấy, dịch mông sang một bên: “Hừ, không muốn để anh đụng vào lắm.”
Thẩm Cận Nguyên cười một tiếng: “Được, anh không đụng, vậy ôm một cái đi.”
Anh ấy tiến lại ôm chặt tôi, nói: “Sau này sẽ không bao giờ buông tay nữa.
“Tôi lại nhớ đến chuyện anh ấy nói lời chia tay, ậm ừ muốn làm nũng một chút, còn chưa kịp lật lại sổ sách cũ, cửa phòng ngủ đã bị các chủ nhân cào đến kêu ken két.
“Tiểu Miêu!” “Tiểu Gâu.”
“Ừm?
Bây giờ tôi có phải cũng là người vừa có mèo vừa có chó rồi không?
Nghĩ như vậy, biệt thự lớn có sân vườn của tôi có phải cũng đang trên đường trở về không?
Bác sĩ hẳn là kiếm được rất nhiều tiền nhỉ… Tôi cạ cạ vào bắp chân anh ấy, ngoan ngoãn nói: “Cẩu Cận Nguyên, em rất thích anh.”
Cẩu Cận Nguyên cuối cùng cũng bộc phát thú tính.
-HẾT-
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.