3.
Vào ngày Thất Tịch, ta và Kỷ Như Phương tổ chức hôn lễ. Vừa mới bái đường xong, Nguyên Nương đã dẫn theo đứa con từ bên ngoài xông vào, nước mắt lã chã quỳ xuống dưới chân ta.
Nàng ta cầu xin ta uống chén trà thê thiếp của nàng ta, cho nàng ta một con đường sống. Nàng ta khóc đến lệ tràn mi, khuôn mặt đỏ bừng, trông thật đáng thương.
Kỷ Như Phương bên cạnh nắm chặt tay vào dải lụa đỏ, miệng tuy quát mắng, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ xót xa: “Ai cho phép ngươi vào đây, còn không mau ra ngoài!”
Sau khi rời khỏi phủ Quận chúa, ta đã điều tra quá khứ của hai người họ, quả là đôi tài tử giai nhân, xứng đôi vừa lứa. Đáng tiếc, đời người vô thường, một khi quý nữ rơi vào chốn phong trần, sẽ khó có thể viết tiếp câu chuyện phu thê ân ái, và ta, một kẻ không mời mà đến, đã gây ra biến cố.
Nàng ta d/ập đầu dữ dội, cái trán trắng nõn bị xước, những vệt m//áu nhỏ loang lổ dính trên viên đá xanh vuông vắn, tóc mai hai bên rối bời, trông vừa đáng thương vừa quyến rũ.
“Đủ rồi!” Kỷ Như Phương kéo Nguyên Nương đang quỳ dưới đất đứng dậy: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Nguyên Nương lau nước mắt: “Cho dù phu quân không quan tâm đến thiếp, cũng nên nghĩ đến đứa trẻ. Nếu không cho thiếp một danh phận, làm sao Hàm Ca nhi có thể vào trường học?”
Nàng ta lại quỳ xuống trước mặt ta: “Xin đại phu nhân hãy uống chén trà thê thiếp của thiếp!”
Các khách mời hứng thú nhìn màn kịch này, mẹ chồng ta vì tức giận mà bệnh cũ tái phát, ngất xỉu tại chỗ, xung quanh trở nên hỗn loạn. Ta vén khăn che mặt lên, điềm nhiên giữ bình tĩnh, yêu cầu người đưa bà ấy xuống nghỉ ngơi và bảo gia nhân đi mời thái y.
Kỷ Như Phương ngây người, nhìn mẹ hắn bị khiêng đi, sắc mặt hắn trắng bệch, trong mắt lướt qua một tia bối rối và hổ thẹn.
Hắn mở miệng muốn nói gì đó, nhưng rồi lại im lặng, bực tức hất tay Nguyên Nương ra: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Ta không muốn họ tiếp tục gây chuyện mất mặt, dưới ánh mắt ngờ vực của Nguyên Nương, ta ra lệnh mang trà thê thiếp lên.
“Cũng coi như có một nhân chứng.” Taliếc nhìn xung quanh các khách mời, rồi quay lại nhìn Nguyên Nương, cười nửa miệng, bảo nàng ta quỳ xuống dâng trà.
Nàng ta vốn tưởng rằng ta là tiểu thư danh giá, chắc chắn không thể chịu được sự sỉ nhục này, nhất định sẽ từ hôn. Không ngờ ta lại bình tĩnh như vậy, thậm chí còn mỉm cười nhận chén trà của nàng ta, dễ dàng để nàng ta bước vào phủ Quốc công.
“Mời phu nhân dùng trà.” Nàng ta không quan tâm gì nữa, chỉ mong sớm có được danh phận, sớm ngày bước vào phủ Quốc công.
Thê thiếp của Quốc công gia, không thua gì chính thê của nhà thường dân, so với thân phận vô danh vô phận trước kia thì đã tốt hơn nhiều. Sau khi uống trà, ta tháo chiếc vòng trên cổ tay xuống, mỉm cười đeo cho nàng ta.
“Quốc công gia mất sớm, phủ Quốc công người thưa thớt, chỉ có phu quân là con trai duy nhất. Ngươi đã sinh ra trưởng tử cho gia tộc, sau này để đứa trẻ ở bên cạnh ta – chủ mẫu – để giáo dưỡng, ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho đứa trẻ.”
Vừa dứt lời, Nguyên Nương lập tức hất tay ta ra: “Không được!”
Bàn tay ta va vào bàn, bầm tím một mảng lớn. Có người tức giận nói: “Một thiếp thất mà cũng dám động tay với chủ mẫu!”
“Chắc là vì được Quốc công gia cưng chiều đấy, đến nỗi làm lão phu nhân tức giận đến bệnh, mà vẫn để ả ta vào cửa, đúng là hồ đồ mà.”
Kỷ Như Phương mặt mày tái nhợt, nghiêm giọng quở trách: “Nguyên Nương, không được vô lễ.”
Nguyên Nương kìm nén cơn giận dữ và hoảng loạn trong mắt, đôi mắt đỏ hoe cúi đầu xin lỗi ta: “Phu nhân, thiếp có lỗi, Hàm Ca nhi còn quá nhỏ, để thiếp tự mình chăm sóc thì tốt hơn.”
Ta lấy tay che vết thương trên tay: “Ta chỉ nghĩ cho lợi ích của Hàm Ca nhi. Nó là con trai, sau này phải tham gia khoa cử, ghi tên dưới danh nghĩa của ta sẽ chỉ có lợi cho nó thôi.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetÁnh mắt ta chạm phải ánh mắt của Kỷ Như Phương, Nguyên Nương vừa khóc vừa kéo tay hắn: “Phu quân, Hàm Ca nhi còn nhỏ… Nó không thể xa mẹ được…”
Lần đầu tiên Kỷ Như Phương không theo ý nàng ta, ngược lại đứng về phía ta và nói theo ý ta: “Cứ để Hàm Ca nhi được ghi tên dưới danh nghĩa của phu nhân. Người đâu, đưa tiểu thiếp xuống nghỉ ngơi cho tốt.”
Nguyên Nương ngừng khóc, không thể tin nổi nhìn hắn, cắn môi rơi lệ và bị đưa ra ngoài. Ánh mắt cuối cùng khi nàng ta rời đi rõ ràng chứa đầy hận thù.
Nàng ta vào giáo phường từ năm bảy tuổi, không có cha mẹ dạy dỗ chỉ bảo, không hiểu những mưu mô trong các gia đình quyền quý.
Nàng ta vốn là quan kỹ, mặc dù Kỷ Như Phương đã tốn nhiều công sức để giúp nàng ta có được thân phận của lương dân. Nhưng những năm tháng nàng ta ở giáo phường không thể xóa bỏ, đó là vết nhơ mà cả đời nàng ta không thể gột rửa.
Đây cũng là vết nhơ trong cuộc đời của Hàm Ca nhi. Mẫu bằng tử quý, nhưng ngược lại, con cũng sẽ bị hạ nhục vì mẹ. Chỉ khi ghi tên dưới danh nghĩa của ta, cuộc đời sau này của Hàm Ca nhi mới có thể suôn sẻ hơn một chút.
Đáng tiếc là Nguyên Nương không hiểu những mưu lược sâu xa này, trong mắt nàng ta chỉ có tình yêu.
Nàng ta chỉ nghĩ rằng, Kỷ Như Phương đã thay lòng, không còn yêu nàng ta nữa. Ta mỉm cười nâng chén rượu, nói với mọi người: “Do lo liệu cho hôn lễ, mẹ chồng ta đã ngày đêm vất vả mới ngã bệnh, nếu có chỗ nào tiếp đãi không chu đáo, Ngọc Quỳnh ta xin được tạ lỗi trước.”
Ta nhìn về phía Kỷ Như Phương, lúc này trong lòng hắn đầy mâu thuẫn, nhưng khi nhận được ánh mắt ngầm nhắc nhở của ta, hắn thu lại cảm xúc bộc lộ ra bên ngoài, cùng ta nâng chén rượu hướng về phía mọi người, mỉm cười nói: “Nếu có điều gì không phải, mong mọi người thứ lỗi.”
Mọi người đều vui vẻ nâng chén, uống cạn ly, lời chúc tụng cho hôn lễ của phủ Quốc công tràn ngập khắp nơi.
4.
Đêm đó, ta ngồi chờ đến canh ba, Kỷ Như Phương vẫn chưa tới.
Hàm Ca nhi được đưa đến viện của ta, còn Nguyên Nương thì đòi sống đòi chet, lúc thì muốn tr//eo cổ, lúc thì muốn nh//ảy sông. Tỳ nữ mà Kỷ Như Phương cử đi đã canh chừng nàng ta rất kỹ, nhưng không ngờ nàng ta vẫn tìm được sơ hở, dùng kéo đ//âm vào ngực mình.
Thái y sau khi chăm sóc lão phu nhân xong, lại bị Kỷ Như Phương mời đến chăm sóc cho nàng ta, bận rộn mãi đến bây giờ mà vẫn chưa đến để động phòng cùng ta.
Ma ma từ sốt ruột ban đầu rồi chuyển sang thất vọng, bà an ủi ta: “Tiểu thư, ngủ đi, Quốc công gia sẽ không đến đâu.”
Ta lắc đầu: “Đêm nay là đêm tân hôn, hắn nhất định sẽ đến.”
Vừa dứt lời, bên ngoài liền vang lên tiếng bước chân. Kỷ Như Phương bước vào, cầm cây cân hỷ lên và nhấc khăn voan của ta: “A Quỳnh.”
Hắn trông có vẻ mệt mỏi, nhưng bản tính quý tộc được khắc sâu trong xương tủy, nên vẫn cùng ta uống rượu giao bôi và ăn bánh bao sống theo đúng trình tự. Cho đến bước cuối cùng, động phòng.
Đang đến giữa chừng, người của Nguyên Nương đến nói rằng vết thương của nàng ta bị rách ra, muốn hắn đến xem. Ngày vui đại hỉ hôm nay đã bị Nguyên Nương làm náo loạn, Kỷ Như Phương đã rất mất kiên nhẫn, nghe vậy liền quát lên: “Chẳng lẽ ta là đại phu à? Còn có thể cầm m//áu được sao!”
Tỳ nữ của Nguyên Nương bị dọa chạy mất. Nguyên Nương không đợi được Kỷ Như Phương, tức giận phá hủy mọi thứ trong phòng.
Người mà ta cài cắm bên cạnh Nguyên Nương là tỳ nữ có địa vị cao nhất trong viện của nàng ta. Thấy vậy, nàng ấy không những không ngăn cản, mà còn chặn những người khác lại không cho họ ngăn cản.
Cứ để nàng ta phá phách cho thỏa mãn. Sáng hôm sau, ta và Kỷ Như Phương cùng nhau đi thăm lão phu nhân, thì thấy Nguyên Nương đỏ mắt, mặt sưng đang quỳ dưới mái hiên, sau lưng là ma ma đã phục vụ lão phu nhân nhiều năm.
Vừa nhìn thấy Kỷ Như Phương, nàng ta liền ủy khuất rơi nước mắt, định đứng dậy, nhưng chưa kịp nhấc chân đã bị ma ma phía sau ấn xuống.
Kỷ Như Phương nhíu mày thương xót: “Mẹ, phạt như vậy có phải nặng quá không?”
Lão phu nhân lạnh lùng nói: “Đêm qua nàng ta đã phá hỏng hết mọi thứ trong phòng, bức tranh trên tường phía Tây là do Thái hoàng Thái hậu tự tay vẽ, nếu việc này truyền đến tai Hoàng thượng, con nghĩ nàng ta còn có thể giữ được m//ạng sống sao?”
Nghe vậy, Kỷ Như Phương không thể tin nổi nhìn nàng ta, giọng đầy thất vọng: “Từ khi nào mà nàng lại trở nên kiêu ngạo như vậy!”
Phá hủy vật ngự ban, đây là tội có thể bị c//hém đầu. Lão phu nhân phạt Nguyên Nương phải chép kinh Phật trong từ đường, còn sai ma ma trong cung đến dạy nàng ta quy củ, quá trình đó vô cùng khổ sở, lần này Kỷ Như Phương không can thiệp.
Ta tiếp nhận chìa khóa khố phòng của phủ Quốc công, theo lão phu nhân từng bước quản lý nội ngoại của phủ. Bên ngoài, ta thay Kỷ Như Phương kết giao với các phu nhân quyền quý, triều thần trong và ngoài cung, tạo dựng mối quan hệ.
Bên trong, ta sắp xếp phủ Quốc công gọn gàng ngăn nắp. Dưới sự giáo dục của lão phu nhân, Nguyên Nương đã ngoan ngoãn hơn nhiều. Kỷ Như Phương có tình cảm với nàng ta, sau khi hết cấm túc, hắn đã liên tiếp nửa tháng đều ngủ lại viện của nàng ta.
Nàng ta nhân cơ hội vung tiền, lôi kéo không ít hạ nhân, ta chỉ thản nhiên quan sát, không ngăn cản. Nàng ta thấy ta như vậy thì càng ngày càng ngạo mạn. Buổi sáng khi đến thỉnh an, nàng ta cố ý để lộ vết hằn trên cổ.
Nàng ta cười nói: “Ta luôn khuyên Quốc công gia đi thăm tỷ, nhưng chàng ấy lại không chịu, cứ khăng khăng phải ở lại chỗ ta mỗi đêm.”
Đúng lúc đó, Kỷ Như Phương từ triều về, tay cầm bánh ngọt của Thiên Vị Trai, phía sau là Thái y.
Nguyên Nương để chọc tức ta, cố tình kêu lên một tiếng “Phu quân” ngọt lịm. Kỷ Như Phương ừ một tiếng, đi đến bên ta, mở hộp bánh ngọt ra, rồi lấy ra một chiếc trâm vừa mua cắm vào tóc ta.
“Quả nhiên rất hợp với nàng.” Hắn mỉm cười vui vẻ.
Thái y đứng sau mỉm cười nói: “Quốc công gia và phu nhân thật là ân ái, hòa thuận.”
Kỷ Như Phương cười cười: “Nhờ Thái y xem mạch cho phu nhân ta.”
Nguyên Nương nghiến răng nghiến lợi: “Không biết phu nhân bị bệnh gì, nếu là bệnh nặng, thiếp thân nguyện thay phu nhân quản lý việc nhà.”
Kỷ Như Phương nhíu mày, nhẹ giọng quát nàng ta: “Không được nói bậy.”
Nàng ta bĩu môi, hừ một tiếng. Sau khi Thái y xem mạch cho ta xong, vui vẻ nói: “Ổn định rồi, ổn định rồi, ta cũng có thể về cung báo cáo với Thái hoàng Thái hậu, phu nhân mang song thai, nhất định phải chăm sóc cẩn thận.”
Kỷ Như Phương sững sờ, sau đó vui mừng rơi nước mắt, hân hoan ra lệnh cho hạ nhân: “Mau đi báo tin vui này cho mẹ ta.”
Chỉ còn lại Nguyên Nương mặt mày tái nhợt, tay bám chặt vào thành ghế, môi cắn đến chảy m//áu. Lúc này nàng ta mới nhận ra, suốt nửa tháng qua mỗi sáng nàng ta khoe khoang trước mặt ta là chuyện nực cười đến mức nào.
Lão phu nhân ta vừa bước vào cửa, nụ cười trên mặt lập tức tắt ngấm.Bà quát Nguyên Nương: “Cái kiểu gì thế này, thật là mất mặt! Còn không mau cút xuống thay y phục đi!”
Nguyên Nương chỉ đành khóc lóc rời đi. Sau ngày hôm đó, ta thay thế toàn bộ những người trong phủ trong nửa tháng qua đã ngả về phía Nguyên Nương, cả trong lẫn ngoài.
Bên cạnh ta không cần những kẻ hai mặt, chiêu gậy ông đập lưng ông này có thể thành công, thực sự là nhờ vào đứa trẻ trong bụng ta.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.