Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 1

3:32 sáng – 15/11/2024

1.

Đó là một ngôi mộ tổ.

Người đàn ông trung niên dẫn tôi đến, run rẩy nói, giọng yếu ớt: “Chính là ở đây, mỗi đêm ba trăm.”

Tôi đeo ba lô, nhìn quanh trái phải: “Không có giường, tôi ngủ ở đâu?”

Ông ta cười kỳ lạ: “Không cần giường.”

Nói xong, ông ta vội vã chạy đi.

Tôi ngồi trước mộ, nhìn những dòng chữ đen trên bia mộ.

[Trần Dụ Sinh]

Chỉ có ba chữ, không có bất kỳ thông tin nào về cuộc đời. Xung quanh mộ, oán khí đen đặc, u ám không vui.

Tôi chạm vào bia mộ, nghe thấy tiếng thì thầm không xa.

“Con bé này không cha mẹ, họ hàng, chết cũng chẳng ai biết, tối nay là nó, ngày mai tính tiếp.”

“Chắc chứ? Đừng để lúc đó có người đến tìm…”

“Tìm thì đưa ít tiền là xong, mày còn thiếu tiền à?”

“Không thiếu.”

“Thế thì xong!”

“Nhưng mà mỗi ngày giết một người, mãi không dứt, sống kiểu gì?”

“Nếu cậu không muốn tìm người giữ mộ, thì mỗi đêm người chết sẽ là gia đình cậu đấy! Tội nghiệt tổ tiên để lại, cậu còn muốn dùng sức hèn để giải quyết sao?”

Một đạo sĩ, một đại gia, chỉ vài câu đã quyết định sinh tử của một người.

Tôi thương xót chạm vào bia mộ.

“Chồng à, tám trăm năm rồi, sao anh vẫn không nghĩ thoáng ra?”

2.

Trần Dụ Sinh là chồng tôi, từ lúc tôi sinh ra đã được gả cho anh.

Không phải tôi sống suốt tám trăm năm, mà là ông nội tôi, một Âm Dương Sư, từ khi tôi sinh ra đã tính ra mệnh tôi mỏng, nên cho tôi kết duyên âm.

Người được hứa hôn chính là Trần Dụ Sinh, nổi tiếng vì oán khí sâu nặng.

Theo ghi chép trong dã sử, tám trăm năm trước, nhà họ Trần cũng khá giả, nhưng đột nhiên gia đình liên tục gặp xui xẻo, người nhà lần lượt qua đời.

Một đạo sĩ đi ngang qua nói, Trần Dụ Sinh có bát tự không tốt, khắc người thân.

Đạo sĩ chỉ ra con đường sáng: Bắt Trần Dụ Sinh ngày ngày sống không yên ổn, tra tấn đến chết, rồi dùng quan tài sắt niêm phong thi thể, mới có thể bảo vệ nhà họ Trần làm ăn phát đạt, con cháu đông đúc.

Trần Dụ Sinh đã bị hành hạ suốt hai mươi năm.

Năm hai mươi ba tuổi thì qua đời.

Tôi cảm thấy buồn, ôm bia mộ ngủ suốt đêm.

Bị bao quanh bởi màn hắc khí, nhưng tôi vẫn ngủ rất ngon.

Ngày hôm sau, hai người đàn ông mang theo một túi nhựa đen lên núi.

“Lại đây, hôm nay là phụ nữ, dễ mang.”

Họ tiến gần với túi nhựa trên tay.

Tôi mở mắt, mỉm cười: “Chào buổi sáng.”

“A a a a a!!!”

“Cô ấy còn sống! Cứu mạng a a a a!”

Hai người đàn ông hoảng loạn chạy xuống núi.

Tôi đứng dậy, nhìn hắc khí hình người phía sau, đó là oán hận tích tụ bao năm chưa tan.

Tôi vươn tay, nắm lấy bàn tay của hắc khí.

Chỉ trong một giây, cánh tay của hắc khí tan ra trước mắt rồi biến mất.

“Lúc Trần Dụ Sinh chết, tứ chi bị chặt, biến thành người bị cắt đứt tay chân, chết trong thảm cảnh.”

Lời của ông nội văng vẳng bên tai.

Mắt tôi cay cay, nhà họ Trần giờ đã trở thành đại gia, nhưng Trần Dụ Sinh vẫn chưa thể siêu thoát sau tám trăm năm.

“Dụ Sinh, em hiểu ý anh rồi.”

“Em sẽ trả thù cho anh.”

3.

Tôi xuống núi mua đồ ăn, hắc khí đi theo sau.

Tôi đưa cho anh ta một chiếc bánh quy, nhét vào trong làn khí đen, chỉ nghe hai tiếng “xèo xèo”, anh ta cũng ăn xong rồi.

“Ngon không?”

Hắc khí gật đầu.

“Trước đây anh chưa từng được ăn đồ ngon, giờ thời đại khác rồi, có nhiều đồ ngon lắm.”

Hắc khí ngoan ngoãn gật đầu, tôi lại đưa thêm một chiếc bánh quy cho anh.

Anh bị kẹt trong ngôi mộ, nếu không phải do tôi vô tình tìm được và kết duyên âm, không biết anh còn bị kẹt ở đó bao nhiêu năm nữa.

Tôi thở dài: “Nhà họ Trần bây giờ là đại gia đấy, muốn báo thù cũng không dễ.”

Hắc khí tan biến.

Trong khoảnh khắc, nó hợp lại thành ba chữ.

[Không báo thù.]

“Không báo thù?”

[Phải.]

“Tại sao? Anh không hận họ sao? Còn mỗi đêm đều giết một người.”

[Không phải tôi giết.]

“Vậy ai?”

[Đạo sĩ.]

Tôi hít một hơi lạnh.

Đột nhiên, chiếc TV bật lên, sau màn hình nhiễu sóng, một bản tin hiện ra.

Nữ phát thanh viên nói nhanh: “Theo tin tức mới nhận, tổng giám đốc Tập đoàn Cố Thị, Cố Dư Sinh, có dấu hiệu tỉnh lại. Trong suốt sáu tháng hôn mê, anh ta vẫn duy trì vị trí số một trong bảng xếp hạng tỷ phú của Forbes.”

Cố Dư Sinh… Trần Dụ Sinh…

Tôi ngơ ngác: “Cố Dư Sinh là anh sao?”

Màn sương hình người gật đầu, rồi lại lắc đầu.

Sau đó, hắc khí hợp thành mấy chữ.

[Nương tử, đến tìm anh ta.]

Màn sương lượn lờ trong không trung, đầy kỳ lạ và nguy hiểm.

Tôi chợt nhớ đến lời ông nội trước khi qua đời, rằng Trần Dụ Sinh tích oán thành quỷ, cực kỳ nguy hiểm, tuyệt đối không được lơ là…

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Tay chân tôi lạnh toát, trong lòng dâng lên một nỗi bất an mơ hồ.

4.

Tôi đã gặp Cố Dư Sinh.

Sắc mặt hắn tái nhợt, cơ thể gầy gò, rất yếu ớt.

“Cô là ai?” Cố Dư Sinh đã tỉnh dậy, nhìn tôi đầy cảnh giác.

Tôi đã trèo tường để vào phòng bệnh, nhìn màn hắc khí bên cạnh: “Sao anh ta tỉnh rồi? Đây chẳng phải cơ thể hiện tại của anh sao?”

Cố Dư Sinh nhíu mày: “Khụ khụ… Cơ thể gì?”

Màn sương hợp thành mấy chữ, ra hiệu tôi nói chuyện theo những chữ đó.

Tôi quay đầu nhìn Cố Dư Sinh, thấy hắn có khí chất cao quý, dung mạo cực kỳ tuấn tú, nhưng ấn đường đen kịt…

Ngày tháng chẳng còn bao lâu.

Tôi hỏi: “Anh có biết Trần Dụ Sinh không?”

Tiếng ho của Cố Dư Sinh đột ngột dừng lại, trong mắt lộ vẻ kinh hãi.

Hắn nhìn quanh, hoảng loạn tìm kiếm: “Anh ta ở đây sao?”

Tôi gật đầu.

“Anh, anh ta đến đây làm gì, để… giết tôi sao?”

[Không phải.]

Tôi đọc theo màn sương: “Không phải.”

“Vậy thì…”

[Tôi muốn mượn cơ thể anh ta một lúc.]

“Anh ta muốn mượn cơ thể của anh một lúc.”

Tôi đúng là phiên dịch viên hạng nhất.

Cố Dư Sinh không thấy được hắc khí, chỉ nghe lời tôi nói.

Tôi vẫn chưa hiểu rõ mối quan hệ giữa Trần Dụ Sinh và Cố Dư Sinh.

Cố Dư Sinh im lặng hồi lâu, đột nhiên quay sang hỏi tôi: “Cô và Trần Dụ Sinh có quan hệ gì?”

Tôi thành thật trả lời: “Anh ấy là chồng tôi.”

Cố Dư Sinh nhìn tôi một lúc lâu, sắc mặt không tốt lắm.

“Tôi có thể cho anh ta mượn cơ thể, nhưng cô và anh ta không được làm chuyện đó khi đang trong cơ thể tôi.”

“Chuyện đó là chuyện gì?”

Cố Dư Sinh không trả lời, hắn nhìn vào khoảng không bên cạnh tôi, nghiêm giọng nói: “Trần Dụ Sinh, đây là lần cuối cùng.”

5.

Cố Dư Sinh nhắm mắt lại, hắc khí xâm nhập vào cơ thể hắn.

Khi mở mắt ra, đó đã là Trần Dụ Sinh.

Đôi mắt vốn u ám đột nhiên cong lên, dịu dàng như gió xuân, ấm áp và lịch sự.

Tim tôi lỡ nhịp, nuốt khan một cái.

“Nương tử… không đúng, bà xã?” Trần Dụ Sinh mặc đồ bệnh nhân, từ từ ngồi dậy, đứng trước mặt tôi.

Anh nắm lấy tay tôi, ngón tay hơi lạnh.

Sau lưng tôi nổi cả da gà.

Có lẽ vì suốt hai mươi ba năm chưa từng sờ vào đàn ông, khiến tôi cảm thấy không thoải mái.

Khí chất của Trần Dụ Sinh rất dịu dàng, giống như một thư sinh ôn hòa.

Tôi rút tay ra một cách cẩn trọng: “Chúng… chúng ta còn chưa quen nhau lắm, đừng nắm tay vội được không?”

“Nhưng chúng ta đã kết hôn hai mươi ba năm rồi mà.”

“Cũng không được.”

Trần Dụ Sinh khẽ nhíu mày, sau đó mỉm cười: “Đều nghe theo bà xã.”

Tôi nghiêng đầu, cố chuyển chủ đề trở lại.

“Dụ Sinh, chuyện giữa anh và Cố Dư Sinh là như thế nào? Anh đã mượn cơ thể anh ta nhiều lần rồi à?”

“Đúng vậy, anh ta yếu ớt, đã từng đạt thỏa thuận với anh, chỉ cần anh ta cho anh mượn cơ thể, anh sẽ giúp anh ta sống thọ.”

Cũng là một giao kèo không tồi.

Tôi thắc mắc: “Nhưng anh ta trông rất sợ anh.”

Trần Dụ Sinh khẽ nhếch môi cười: “Vì anh ta không nghe lời lắm.”

Câu nói mang theo ý cười, nhưng lại có chút gì đó nguy hiểm đầy rợn người.

Tôi đứng sững.

Khuôn mặt đẹp trai của anh tiến sát lại gần.

“Bà xã, em thấy Cố Dư Sinh trông thế nào?”

Tôi lùi một bước: “Cũng được.”

Ánh mắt Trần Dụ Sinh tối sầm lại: “Anh trông còn đẹp hơn anh ta.”

6.

Tôi luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Âm khí của Trần Dụ Sinh quá nặng, khiến tôi không thể nhìn thấu.

Trong lòng tôi cảnh giác, cùng anh ấy rời khỏi bệnh viện.

Trần Dụ Sinh muốn tìm gã đạo sĩ kia.

Anh nói: “Tên đạo sĩ đó mượn danh anh, mỗi đêm giết một người để luyện công pháp, đáng hận vô cùng!”

“Đúng vậy!”

Tôi phẫn nộ, cùng anh ấy đồng lòng căm thù.

Chúng tôi đi bộ quay lại ngọn núi nơi có ngôi mộ, cơ thể của Cố Dư Sinh quá yếu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Tôi nhét một miếng bánh quy vào miệng anh ấy: “Hay nghỉ một lát đi, cơ thể hiện tại của anh không tốt lắm.”

Có khi còn chưa đến núi, anh ấy đã lăn ra chết giữa đường.

Trần Dụ Sinh dừng bước, hàng mi dài rủ xuống, lặng lẽ nhai bánh quy, chẳng biết đang nghĩ gì.

Tôi cũng thấy rất bất an.

Người hành nghề Âm Dương Sư luôn có trực giác rất nhạy bén với nguy hiểm.

Quả nhiên…

Giây tiếp theo, tôi đã đối diện với đôi mắt đen lạnh lùng của Trần Dụ Sinh.

Anh lạnh giọng nói: “Bà xã, xin lỗi em.”

Trong khoảnh khắc, có thứ gì đó lạnh lẽo xuyên qua ngực tôi!

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận