1
Đây không phải là lần đầu tiên nàng đổ thuốc vào chậu hoa.
Vì vậy, ta không can ngăn.
Kiên nhẫn đợi nàng đổ hết thuốc, sau đó pha ấm trà trên bàn đưa cho nàng:
“Tiểu thư không uống thuốc cũng được, uống ngụm trà cho mát họng.”
Tiểu thư ốm yếu nhận lấy tách trà của ta, chưa uống được hai ngụm đã bắt đầu ho.
Nàng ôm ngực như Tây Thi, dựa vào bên cửa sổ, buồn thương khóc:
“Tiểu Điệp, ngươi nói nếu Hầu gia biết ta bị bệnh sắp chết, liệu hắn có đau lòng không?”
“Nếu tiểu thư nhớ Hầu gia, nô tỳ sẽ đi mời Hầu gia đến.”
Tiểu thư liếc nhìn ta, đột nhiên ném chiếc tách trà rỗng trong tay vào trán ta: “Lo chuyện bao đồng, không được nói cho Hầu gia biết ta bị bệnh, nếu dám nhiều lời, ta sẽ cắt lưỡi ngươi!”
Trán ta xuất hiện một vết bầm tím, cúi đầu xuống.
Một trong những căn bệnh chung của nữ chính văn học người chết: cứng miệng đến phút cuối, sẽ không nói cho nam chính biết nàng sắp chết.
Vì vậy, kiếp trước tiểu thư đã trơ mắt nhìn ta vì cái miệng cứng của nàng mà bị tra tấn mất một con mắt một cái mạng.
Ta không thể để nàng nhìn ra sự bất thường của ta, vì vậy vội quỳ xuống cung kính nói:
“Tiểu thư đừng giận, Hầu gia là người đau lòng tiểu thư nhất, ngài ấy vì lo cho sức khỏe của tiểu thư nên mỗi tối mới đến chỗ các tiểu thiếp khác ngủ.”
“Cũng đúng, ngày hôm đó Hoa di nương thị tẩm xong, ngay cả đi đường cũng không vững.”
Tiểu thư bị ta dỗ dành vui vẻ: “Hoa di nương đó còn đến trước mặt ta khoe khoang Hầu gia thương mình, nàng ta không biết khi Hầu gia ở cùng ta, cho tới bây giờ vẫn luôn vô cùng dịu dàng.”
Tiểu thư trong làn khói trà, hồi tưởng lại những chi tiết khi nàng cùng Hầu gia ân ái.
Mặc dù lần trước Hầu gia đến phòng nàng đã là hai tháng trước nhưng nàng vẫn tin chắc Hầu gia ở chỗ các tiểu thiếp khác chỉ là vì bất đắc dĩ mà thôi.
Nàng mặt mày rạng rỡ, cử chỉ dần trở nên khinh suất.
Nàng sẽ không nhận ra, ta đã bỏ vào trà một vị thuốc gọi là Bạch Nhật Dâm.
Ta lặng lẽ lui khỏi Noãn Các, gọi tiểu nha hoàn hầu hạ bên ngoài vào hỏi: “Hôm nay Hứa đại phu có đến không?”
Tiểu nha hoàn đáp: “Hứa đại phu mỗi buổi chiều đều đến bắt mạch cho phu nhân, Tiểu Điệp tỷ tỷ quên rồi sao?”
Dĩ nhiên ta không quên, ta chỉ xác nhận lại một lần nữa.
“Tiểu thư đã uống thuốc rồi ngủ, ngoài Hứa đại phu, hôm nay không được để ai đến làm phiền, hiểu chưa?”
Ta là nha hoàn theo hầu tiểu thư, rất có tiếng nói trong viện, các tiểu nha hoàn đều đồng ý.
Sắp xếp xong mọi việc, ta đi thẳng đến Thính Phong Viện nơi Hầu gia đang ở.
Hầu gia đang nghị sự với đồng liêu, ta nước mắt nước mũi giàn giụa hét lớn ở bên ngoài:
“Hầu gia! Mau đến xem phu nhân đi! Phu nhân nói mình sắp chết rồi!”
2
Sau khi sống lại, ta mới phát hiện ra, thế giới ta đang ở là một thế giới văn học chết chóc khổng lồ.
Tiểu thư Lý Thư Ngọc chính là nữ chính của văn học người chết.
Nàng mỗi ngày đều ôm ngực như Tây Thi, bị nam nhân lừa gạt phản bội cũng không phản kháng, chỉ biết lẩm bẩm tự nói: “Hắn không biết, ta sắp chết rồi. Đợi ta chết rồi, nhất định hắn sẽ đau đớn tận cùng.”
“Mất đi người mình yêu, chính là hình phạt nặng nề nhất đối với nam nhân!”
Còn ta chính là nha hoàn pháo hôi trong thế giới văn học chết chóc khổng lồ này – Tiểu Điệp.
Lý Thư Ngọc là nữ chính, Trung Dũng Hầu Cố Tiêu chính là nam chính.
Cố gia và Lý gia từng là thế giao, Lý Thư Ngọc và Cố Tiêu đã có hôn ước từ nhỏ.
Sau đó Cố gia sa sút, Lý Thư Ngọc từng công khai hủy hôn, Cố Tiêu đau lòng nên đã dấn thân vào quân doanh.
Ba năm sau, hắn dựa vào quân công mà giành được tước vị Trung Dũng Hầu.
Xuất phát từ tâm lý trả thù, Cố Tiêu chủ động cầu hôn Lý Thư Ngọc.
Rước nàng vào phủ nhưng lại cố tình lạnh nhạt, bắt nạt nàng.
Lý Thư Ngọc lúc đầu còn tức giận với hắn, bị bệnh cũng cố tình không uống thuốc, sau đó bệnh nhỏ kéo thành bệnh lớn, đại phu nói thời gian không còn nhiều.
Thuốc của nàng phải sắc ba canh giờ, mỗi ngày ta đều dậy từ sáng sớm để sắc thuốc, sắc đến trưa mới sắc được một bát thuốc.
Nhưng Lý Thư Ngọc lại cầm bát thuốc này tưới vào chậu cây cảnh bên cửa sổ, buồn thương tự nói: “Hôm nay Hầu gia lại không đến hậu viện, hắn vẫn còn giận ta.”
“Rốt cuộc hắn có biết không, ta sắp chết rồi?”
3
“Tiểu thư, người không chủ động nói cho ngài ấy biết, lại không để Hứa đại phu tiết lộ, Hầu gia làm sao biết được?”
Ta không nhịn được nói: “Hay là nô tỳ đi mời Hầu gia đến đây để tiểu thư nói chuyện rõ ràng với ngài ấy?”
Nhưng Lý Thư Ngọc lại nổi giận: “Không cần tiện tỳ nhà ngươi lắm miệng!”
Sau đó, Lý Thư Ngọc ngất xỉu trong yến hội, quả nhiên Cố Tiêu lo lắng ôm chặt lấy nàng.
Lý Thư Ngọc tỉnh lại thì đắc ý nói: “Tiểu Điệp, ngươi xem, hắn vẫn đau lòng ta.”
Ta không đáp lời nàng, vì mắt trái của ta đang đau như lửa đốt.
Hôm đó sau khi Lý Thư Ngọc ngất xỉu, Cố Tiêu đã trách ta: “Ngươi là nha hoàn hồi môn của phu nhân, sao lại chăm sóc chủ tử như vậy?”
“Phu nhân bệnh rồi mà ngươi không thấy sao? Vậy thì ngươi cũng không cần con mắt này nữa!”
Hắn sai người dùng hình phạt trong quân doanh moi sống con mắt trái để trừng phạt ta.
Lý Thư Ngọc tỉnh lại cũng nhìn thấy mắt ta, lúc đầu nàng giật mình, đuổi ta ra khỏi nội viện.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetSau đó phát hiện những nha hoàn bên cạnh đều không bằng ta, thế là lại điều ta về lại bên cạnh.
Nàng thấy ta vẫn luôn cúi đầu che mắt trái, liền nói:
“Ngươi mất một con mắt nhưng lại vì ta mà đổi lấy sự sủng ái của Hầu gia mấy ngày nay, đối với loại nô tài như ngươi mà nói, cũng coi như là vinh hạnh rồi.”
Lúc đó, ta sợ hãi hình phạt của Hầu gia, quỳ rạp trên mặt đất, cầu xin tiểu thư nhân cơ hội này hãy nói rõ những hiểu lầm trước đây.
Nhưng Lý Thư Ngọc lại nhàn nhạt nói: “Ta muốn để chính hắn phát hiện ra nỗi khổ tâm năm xưa của ta, chỉ có như vậy, hắn mới càng đau lòng ta!”
4
Lý Thư Ngọc đã đánh giá quá cao sự kiên nhẫn của Cố Tiêu đối với nàng.
Những hiểu lầm năm xưa không được giải, rất nhanh hai người lại nảy sinh khoảng cách.
Lần này, Hầu gia từ bên ngoài mang về một mỹ thiếp.
Mỹ thiếp đó vừa vào phủ đã dựa vào sự sủng ái để khiêu khích Lý Thư Ngọc, còn một mực khẳng định bệnh của Lý Thư Ngọc là giả vờ để tranh sủng.
Hầu gia chất vấn, Lý Thư Ngọc sống chết không chịu mở miệng giải thích cho mình.
Đêm hôm đó, Cố Tiêu triệu Lý Thư Ngọc đến hầu hạ nhưng lại bắt nàng quỳ ở ngoài điện, nghe hắn và mỹ thiếp ở trên giường ân ái.
Lý Thư Ngọc tối hôm đó đã nôn ra một ngụm máu, ta cầu xin nàng giải thích với Hầu gia, cầu cứu nhà mẹ đẻ, chỉ cần mời thêm vài đại phu là có thể chứng minh nàng đúng là bị bệnh nặng, dễ dàng phá vỡ cục diện vu khống của mỹ thiếp.
Nhưng tiểu thư lại lau vết máu trên khóe miệng, nhàn nhạt nói: “Không cần nói cho hắn biết! Đợi đến khi hắn biết ta thực sự sắp chết rồi, hắn sẽ hối hận vì ngày hôm nay đã hung dữ với ta như vậy!”
Sau ngày hôm đó, mỹ thiếp càng được nước làm tới.
Lý Thư Ngọc dù sao cũng là chính thê của Hầu phủ, mỹ thiếp không dám làm quá đáng, liền ra tay với ta, nha hoàn theo hầu này.
Nàng ngày ngày tìm đủ mọi lý do đến viện tử gây chuyện, bắt được lỗi nhỏ liền dùng roi đánh ta, đánh ta đến thương tích đầy mình.
Tiếng kêu thảm thiết của ta cả Hầu phủ đều nghe thấy nhưng tiểu thư lại ngồi trong Noãn Các lễ Phật, không hỏi không han.
Đêm đến ta khóc lóc hỏi nàng tại sao không thể bảo vệ ta.
Nàng lại bình đạm như cúc trả lời: “Đợi đến khi Hầu gia biết ta sắp chết rồi, mỹ thiếp kia tự nhiên sẽ phải trả giá cho những gì đã làm hôm nay, ngươi hãy nhẫn nhịn một chút.”
5
Mùa đông năm đó, bên tai tiểu thư ngày ngày đều truyền đến chuyện Hầu gia và mỹ thiếp ân ái thế nào, nàng tức giận công tâm, bệnh tình càng thêm nặng, vào đêm Hầu gia tổ chức sinh thần cho mỹ thiếp, đột nhiên nôn ra máu, thoi thóp, đã đến lúc hấp hối.
Ta muốn đến tiền sảnh mời Hầu gia đến nhưng tiểu thư lại nắm chặt tay ta nói:
“Hình phạt nặng nề nhất đối với một nam nhân chính là để hắn không được nhìn thấy mặt người mình yêu lần cuối!”
“Ta chết rồi, Hầu gia sẽ biết mất đi ta đau đớn thế nào! Hắn nhất định sẽ hối hận không kịp!”
Ngoài điện đột nhiên nổ vang mấy đóa pháo hoa, trong bầu không khí náo nhiệt này, tiểu thư đã chết trước mặt ta.
Rạng sáng, Hầu gia mới chậm rãi đến, hắn chỉ nhìn thấy thi thể của tiểu thư.
Như tiểu thư dự liệu, quả nhiên Hầu gia đã vì nàng mà khóc lóc thảm thiết, dường như cũng thực sự đau đớn tận cùng.
Nhưng nỗi đau buồn như vậy chỉ kéo dài ba ngày, Hầu gia liền chuyển cơn thịnh nộ sang người ta:
“Phu nhân hấp hối, sao ngươi không đến bẩm báo! Ngươi khiến bản hầu ngay cả gặp mặt nàng lần cuối cùng cũng không được!”
Ta run rẩy quỳ trên mặt đất, thành thật nói: “Là phu nhân không cho nô tỳ đi bẩm báo Hầu gia.”
“Ngươi nói, phu nhân trước khi chết vẫn hận ta sao?”
Ta không dám trả lời nhưng Hầu gia đột nhiên cười lớn, cười đến mức đột nhiên chỉ vào ta:
“Người đâu! Kéo ả tiện tỳ đã xúi giục ly gián ta và phu nhân này xuống! Trượng trách một trăm đại bản! Đánh chết thì thôi!”
Ta liều mạng cầu xin tha thứ, không hiểu mình đã làm sai điều gì.
Khi bị thị vệ áp giải ra ngoài, ta thấy Hầu gia nằm sấp trên thi thể của Lý Thư Ngọc, lẩm bẩm:
“Ta sai rồi, phu nhân, ta sai rồi, nàng tỉnh lại đi, cầu xin nàng.”
Bên cạnh có người nhắc nhở: “Hầu gia, trời nóng, phu nhân đã bốc mùi rồi.”
“Ngươi nói bậy, phu nhân không hề bốc mùi, nàng không hề bốc mùi chút nào—— ẹo!”
Trong tiếng nôn mửa của Cố Tiêu, ta bị đánh gãy xương sống, lúc chết miệng đầy máu tươi.
Sau khi chết, hồn phách ta mãi không tan.
Ta thấy Cố Tiêu đem mỹ thiếp lăng trì xử tử, nói là muốn cho nàng ta chôn cùng phu nhân của hắn.
Mỹ thiếp khóc lóc cầu xin tha mạng, nói rằng nàng ta đã mang thai nhưng ngay cả khi trong bụng đã có con, nàng ta cũng khó thoát khỏi cái chết.
Ngay ngày mỹ thiếp chết một xác hai mạng, Lý Thư Ngọc đã trở về.
Ta thấy nàng lao vào lòng Cố Tiêu, nói với hắn: “Hôm đó ta bị Hầu gia làm tổn thương sâu sắc, chỉ muốn cùng chàng sinh tử không gặp lại.”
“Nhưng sau khi ta chết, chàng đau đớn tận cùng, vì ta mà giết nha hoàn, giết thiếp thất và đứa con trong bụng nàng ta, tất cả những điều này đều đủ chứng minh, chàng yêu ta.”
“Ông trời thương xót, để ta được sống lại trở về đoàn tụ với chàng, Cố Tiêu, chàng phải yêu thương chiều chuộng ta thật tốt!”
Lúc đó ta mới tỉnh ngộ, hóa ra thế giới này chính là một bộ văn học người chết khổng lồ, chỉ cần tiểu thư hoàn thành cốt truyện “Khi còn sống bị nam nhân ngược đãi, sau khi chết nam nhân hối hận không kịp.” thì có thể trở thành nữ chính thực sự.
Cho dù nàng ấy có chết đi, hệ thống cũng sẽ vì sự hối hận của nam nhân mà cho nàng ấy được sống lại tại chỗ, đồng thời ban tặng cho nàng ấy một thể phách khỏe mạnh và vinh hoa phú quý.
Mỹ thiếp trên mặt đất chết không nhắm mắt, máu từ hạ thân vẫn đang chảy ra.
Hóa ra nàng cũng giống như ta, đều chỉ là pháo hôi trong văn học người chết để nữ chính chứng minh tình yêu của mình mà thôi.
Ý thức cuối cùng của ta là nhìn thấy Lý Thư Ngọc và Cố Tiêu ôm nhau một cách viên mãn.
Mở mắt ra lần nữa, ta đã được sống lại trở về ngày Lý Thư Ngọc đổ thuốc.
Nữ chính của văn học người chết nhất định sẽ chết.
Tiểu thư kiếp trước chết một cách bi thảm và quyết liệt, vì vậy nàng đã thành công kích hoạt sự hối hận của Cố Tiêu, do đó được sống lại.
Nếu kiếp này, ta khiến nàng ta chết một cách nhục nhã, không còn có thể trở thành ánh trăng sáng của Cố Tiêu thì sao?
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.