Khi tỉnh lại, điều đầu tiên Vương gia hỏi ta là liệu trong lúc hôn mê, người có nói mớ điều gì không.
Ta lắc đầu, lúc ấy mới hiểu rằng, ngay cả khi mê man, Vương gia vẫn dùng chút lý trí cuối cùng để kìm nén nỗi nhớ Minh phi, không muốn thốt ra tên nàng, sợ rằng trước mặt người ngoài sẽ làm ô uế thanh danh của nàng.
Chẳng bao lâu sau, tin từ kinh thành truyền đến, Hoàng đế đã định ngày phong Minh phi làm Hoàng hậu.
Vương gia sau cơn bệnh để lại tật ho khan dai dẳng, nghe tin ấy, người chỉ ho dữ dội một hồi, rồi nhếch miệng cười nhạt: “Cuối cùng nàng ấy cũng chịu buông tha cho bản thân mình rồi.”
Sau trận đại chiến, phương Bắc vẫn còn đổ nát, Vương gia bận rộn với quân vụ, công việc không hề nhẹ nhàng.
Ta luôn cảm thấy mâu thuẫn, đôi lúc hy vọng người nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, đôi lúc lại mong người bận rộn.
Bởi chỉ có như vậy, người mới có thể thoát ra khỏi nỗi nhớ da diết dành cho Hoàng hậu.
Vương gia bướng bỉnh giam mình ở phương Bắc, cũng bướng bỉnh theo cách riêng mà nhớ về Hoàng hậu.
Mặc dù ta không thể hiểu hết hành động của người, nhưng ít nhất ta biết, mỗi năm một lần, hội chợ thêu thùa lớn nhất thiên hạ luôn được tổ chức vì Hoàng hậu.
Ta vẫn còn giữ chiếc áo mà Hoàng hậu từng vá cho ta. Đó là lần đầu tiên trong đời, có người tình nguyện vá áo cho ta.
Bao nhiêu năm qua, không thiếu người muốn tác hợp Vương gia.
Các quý tộc phương Bắc, các tiểu thư thế gia từ kinh thành tìm đến, thậm chí cả Công chúa của nước địch, ai nấy đều mơ ước trở thành Vương phi.
Nhưng thiên hạ rộng lớn là vậy, mà chẳng còn ai là Tiêu Hựu Nhiên thứ hai.
Nhiều năm sau, một Hoàng tử trẻ tuổi tên là Thừa An từ kinh thành đến miền Bắc. Hoàng tử này được Hoàng hậu nuôi dưỡng, tính tình phóng khoáng, nghịch ngợm, rất giống với Vương gia khi còn trẻ.
Vương gia rất yêu thích Thừa An. Dù bệnh ho ngày càng nặng, người vẫn cố gắng cùng Hoảng tử dạo chơi khắp phương Bắc suốt mấy ngày.
Khi họ ngồi trong sân của Vương phủ trò chuyện, ta mang trà đến và nghe thấy Thừa An đang nói: “Con phải về kể với mẫu hậu rằng sao trời ở đây thật lớn và sáng, đẹp hơn sao ở trong cung nhiều. Mẫu hậu nhất định sẽ rất vui, người thích ngắm sao nhất mà.”
Lòng ta chấn động, suýt làm đổ cả khay trà. Ta không ngờ rằng, bao nhiêu năm trôi qua, trong lòng Hoàng hậu vẫn còn lưu luyến mảnh trời sao rực rỡ ấy.
Nhưng Vương gia chưa bao giờ biết, cũng chưa từng hỏi, vì sao Hoàng hậu lại thích ngắm sao đến vậy.
Người chỉ nghe nói rằng Hoàng đế và Hoàng hậu tình thâm nghĩa nặng, Hoàng hậu đã sinh cho Hoàng đế hai vị Hoàng tử, còn Hoàng đế thì nguyện không nạp thêm phi tần, khiến triều đình và dân chúng không ngớt lời ca tụng về cảnh hòa hợp của đôi đế hậu, về sự ổn định của giang sơn.
Người ngỡ rằng cô nương bướng bỉnh năm xưa đã buông bỏ tất cả, nhưng không biết rằng, giúp Hoàng đế đạt được điều ấy, không có nghĩa là nàng đã buông tha cho chính mình.
Vương gia rốt cuộc không biết điều gì cả, chỉ thản nhiên mở lời: “Phương Bắc lạnh lắm, nàng ấy chịu không nổi đâu. Nếu con có lòng hiếu thảo, có thể dẫn mẫu hậu con đến Lạc Dương ngắm hoa mẫu đơn, rồi đi về phía đông đến Di Châu xem thủy triều. Nếu hứng thú, còn có thể ra biển một chuyến, sau đó xuôi về Giang Nam, nơi mẫu hậu con từng đặt chân đến lúc còn trẻ. Các người có thể tìm lại quán bán chè củ sen với hoa quế mà nàng từng rất thích ở phố Tô Châu, nếu đi mãi vẫn chưa chán, thì Huy Châu có vài danh sơn cảnh đẹp cũng đáng để dạo chơi…”
Nghe Vương gia kể chuyện, ta biết rằng đó là lộ trình mà người đã vạch ra trong lòng hàng trăm, hàng ngàn lần. Chỉ là, kiếp này người không thể cùng người thương tay trong tay mà đi nữa rồi.
Thừa An nghi hoặc: “Vương thúc có vẻ rất thân quen với mẫu hậu của ta?”
Vương gia cười nhạt: “Chuyện khi còn trẻ thôi. Thân mẫu con, ta cũng từng gặp, con được đặt tên là Thừa An, chính là để lấy ý nghĩa bình an trong tên nàng.”
Thừa An mỉm cười: “Phải rồi, mẫu hậu cũng từng kể với ta, rằng người và Vương phi là bạn tốt từ thuở bé.”
Rồi lại hỏi Vương gia: “Không biết người con gái thế nào mà có thể khiến Vương thúc suốt đời khắc ghi như vậy?”
Vương gia vẫn chỉ cười nhạt: “Nàng ư? Từng là cô nương đẹp nhất kinh thành, rực rỡ như một mặt trời nhỏ.”
Ta từng lén hỏi Vương gia có hận Văn Tố Tố không, nhưng người chỉ lắc đầu. Trái tim người đã bị tình yêu lấp đầy, không còn chỗ trống để hận một ai khác, dù chỉ là hận.
Sự xuất hiện của Thừa An đã mở cửa lòng Vương gia. Ta thường khuyên người về Nam dưỡng bệnh, lần này người rốt cuộc cũng đồng ý, bảo ta đi khắp giang hồ tìm loại thuốc giả chết trong truyền thuyết, và bắt đầu sắp xếp mọi chuyện quân sự, chính sự ở miền Bắc.
Cuối cùng, sau mười tám tháng, người giả chết thoát thân.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetVương gia mang theo thanh kiếm Du Mễ, đến Lạc Dương, đến Di Châu, rồi Giang Nam, đến tất cả những nơi mà người từng lên kế hoạch cùng nàng ấy. Cuối cùng, tại núi Tề Vân ở Huy Châu, người nhận được tin Hoàng hậu qua đời.
Chỉ trong một đêm, Vương gia đã bạc trắng mái đầu.
Người ngỡ rằng Hoàng hậu đã sớm buông bỏ mình, nên mới dám để tin tức về cái chết của mình truyền về kinh thành.
Nhưng người nào biết, cô nương bướng bỉnh năm xưa chưa từng quên đi bầu trời sao rực rỡ mà vốn thuộc về người.
Vương gia ngồi trên cành cổ bách trước mộ Hoàng hậu ba ngày ba đêm, sau đó mang thanh kiếm Dầu Gạo đi về Giang Nam, tìm đến một đạo quán cũ nát để dừng chân.
Người muốn chờ, chờ một cô bé tươi sáng rạng rỡ, mang ba mươi cân dầu và năm mươi cân gạo đến để đổi lấy thanh kiếm, rồi tặng nó cho người nàng yêu.
Nếu có người muốn nghe tiếp câu chuyện của ta, ta sẽ kể thêm đôi câu.
Ta và Vương gia chia tay nhau trước mộ Hoàng hậu.
Ta trở về hoàng cung, muốn tìm lại vài món đồ cũ của Hoàng hậu, nhưng bị người của Hoàng đế phát hiện, rồi mời vào Dưỡng Tâm điện.
Ta không buồn động thủ, cũng muốn xem thử Hoàng đế sẽ xử trí thế nào với ta, người đã cống hiến hết mình cho Bắc địa suốt hơn mười năm.
Hoàng đế luôn biết đến sự tồn tại của ta, ta cũng không thấy bất ngờ.
Dù giữa hai huynh đệ có người thứ ba là Tiêu Hựu Nhiên xen vào, nhưng dường như họ chưa từng có hiềm khích.
Hoàng đế hỏi ta, liệu Vương gia ra đi có bình thản không, giọng điệu còn bi thương hơn ta tưởng.
Nhưng ta chưa từng thích Hoàng đế. Trong lòng ta, ngài mãi mãi là kẻ cướp đi bảo vật quý giá nhất của Vương gia.
Ta gật đầu, nói phải, rồi lại thêm: “Tiếc rằng đến lúc chet, Hoàng hậu nương nương cũng không thể buông bỏ bầu trời sao ấy.”
Hoàng đế hiểu lời chế nhạo của ta, không tức giận, chỉ đáp: “Bầu trời ấy cũng là một phần của nàng. Nếu nàng buông được Vương gia, nàng đã không còn là nàng nữa.”
Nàng đã không còn là Tiêu Hựu Nhiên, người mà Hoàng đế yêu đến tận xương tủy.
Lòng ta thoáng mềm lại. Hoàng đế hỏi ta có dự định gì tiếp theo, ta cười đáp: “Bản lĩnh của ta thì chẳng lo gì không có đường ra.”
Lúc ấy Thái hậu đã qua đời nhiều năm. Hoàng đế đã đưa ra một lời đề nghị, thế là ta trở thành ám vệ của ngài.
Không thể không thừa nhận, Hoàng đế quả là một minh quân tận tụy với việc nước.
Sau khi Hoàng hậu qua đời, ngài dồn hết tâm trí vào chính sự, trở thành một vị vua như ý Thái hậu mong muốn.
Không còn buồn bã thương tiếc, cũng không còn những đêm dài cô đơn thê lương.
Tựa như mười mấy năm hôn nhân hạnh phúc kia chỉ là một bất ngờ đẹp đẽ trên con đường cô độc của một bậc đế vương.
Chỉ là, mỗi đêm ngài vẫn mặc những chiếc áo ngủ cũ kỹ, ống tay và gối áo đã mòn rách, nhưng ngài vẫn không nỡ thay.
Ta nhận ra đó là tác phẩm của Hoàng hậu.
Đôi lúc ta tự hỏi, Vương gia cả đời thâm tình, đến cuối cùng vẫn chưa từng có được một chiếc áo ngủ nào do người mình yêu khâu tay.
Cứ như vậy, ta mơ màng sống cả đời vì hoàng thất, sau này còn thu nhận đồ đệ, tiếp tục đào tạo một đám người không tên trong hoàng cung.
Nhưng ta sẽ không dạy họ tin vào lòng tốt của thế gian này.
Bởi với ta, trên đời này, chỉ có một Tiêu Hựu Nhiên mà thôi.
[HẾT]
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.