Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 12

2:43 sáng – 15/11/2024

Mặc dù ta hiện tại hiểu được lòng người hiểm ác, nhưng Châu phi luôn luôn yên phận, nàng luôn cảm kích đối với tất cả những gì Hoàng đế cho nàng, luôn giáo dục Đại hoàng tử phải biết thỏa mãn và biết ơn.

Mặc kệ ta là Tiêu mỹ nhân hay là Minh phi, Châu phi đều giống như trưởng tỷ chăm sóc ta, hơn nữa nàng là người đã theo Hoàng đế hơn mười năm, ta không tin Hoàng đế sẽ nhìn lầm người.

Hoàng đế bảo ta không cần lo, hắn sẽ xử lý tốt mọi chuyện.

Châu phi lại tới tìm ta trước. Nàng lôi kéo Đại hoàng tử, vừa vào Chức Vân cung đã lập tức quỳ xuống, ta đỡ thế nào cũng không được.

Châu phi nói, chính là huynh trưởng nàng phái người hành thích chúng ta, nhưng nàng thật sự không biết chút nào.

Ta vội vàng nói, ta biết, nhưng ta chưa bao giờ nghi ngờ nàng.

Châu phi dập đầu thật sâu với ta, nói huynh trưởng của nàng không có đức hạnh, mà nàng sinh ra ở gia đình như vậy cũng không có tư cách tiếp tục chăm sóc Đại hoàng tử. Sau đó để Đại hoàng tử ở lại Chức Vân cung, mặc cho Đại hoàng tử khóc lóc thế nào cũng không quay đầu lại.

Ta chân tay luống cuống dỗ dành Đại hoàng tử, dắt nó đến Dưỡng Tâm điện tìm Hoàng đế.

Hoàng đế nói, ý của Thái hậu là muốn giao Đại hoàng tử cho Quý phi, đại khái Châu phi cũng nghe được tin đồn nên chọn trúng ta trước.

Ta hỏi Thái hậu sẽ xử trí Châu phi như thế nào. Hoàng đế chỉ bảo ta yên tâm, nói hắn sẽ bảo vệ Châu phi.

Ta cũng thoáng an tâm, dắt Đại hoàng tử trở về Chức Vân cung, trên đường lại nghe cung nhân vội vàng đến báo, Châu phi tr//eo cổ t//ự t//ử.

Ta hoảng loạn ôm lấy Đại hoàng tử, nó mới năm tuổi, ta không biết nên dạy nó chấp nhận những chuyện này như thế nào.

Ta vội vàng chạy tới Tân Chỉ cung, Quý phi cùng Hòa phi đều đã tới trước, thái y nói người đã không thể cứu.

Đại hoàng tử lập tức khóc lớn lên: “Mẫu phi nói, là cữu cữu giet mẫu phi.”

Thì ra lúc Châu phi phó thác Đại hoàng tử cho ta, cũng đã nổi lên ý t//ự s//át.

Quý phi nói: “Sự tình đã điều tra rõ ràng không liên quan đến Châu phi, Hoàng đế cũng ra sức bảo vệ Châu phi, ý của Thái hậu chỉ là bãi bỏ chức vụ quản lý lục cung, tước quyền nuôi dưỡng Đại hoàng tử, nàng còn có thể an dưỡng đến già trên phi vị, cần gì phải hành sự cực đoan như thế?”

Hòa phi không nói lời nào, ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không còn chút m//áu của Châu phi, nghĩ đến nụ cười dịu dàng dễ gần ngày xưa của nàng, chỉ yên lặng rơi lệ.

Cho đến khi đám tang kết thúc, ta vẫn không ngừng hỏi tại sao. Hòa phi nói: “Bởi vì nàng ngu xuẩn, trong lòng chỉ có Hoàng đế.”

“Bởi vì con d//ao kia nhắm vào muội, nếu như là ta cùng Đại công chúa bị đ//âm, Châu phi cũng không phải chịu kết cục như thế. Nhưng muội là người trong lòng Hoàng đế, sự việc này mặc dù không liên quan đến Châu phi, cũng là bởi vì Châu phi mà xảy ra, sau này Hoàng đế mỗi lần gặp lại nàng cũng không khỏi bởi vì lòng còn sợ hãi mà sinh lòng chán ghét.”

“Châu phi theo Hoàng đế mười mấy năm, nàng rất hiểu Hoàng đế, mặc dù biết Hoàng đế trọng tình nghĩa sẽ bảo vệ nàng, nhưng nàng không cách nào thừa nhận sự chán ghét của Hoàng đế dù chỉ một chút.”

“Nữ nhân trong hậu cung, một khi yêu Hoàng đế, lại không chiếm được chân tình của Hoàng đế, chính là kết cục như vậy.”

Ta kinh ngạc nhìn Hòa phi, Hòa phi dịu giọng, nói với ta: “Muội đừng sợ, muội có được chân tâm của Hoàng đế.”

Lại phấn chấn nói: “Lát nữa ta còn phải dạy cho Lý Sung viện một bài học thật tốt.”

Đại hoàng tử vào ở Chức Vân cung, nó từ nhỏ đã quen biết ta, hôm nay lại rụt rè và câu nệ rất nhiều.

Lúc ăn sáng, Hoàng đế không cần ta thêm canh cho hắn, ta liền gọi Đại hoàng tử đến cho nó ăn canh trứng gà sữa mà nó thích nhất.

Đại hoàng tử hiểu chuyện lắc đầu, nói: “Nương nương cho đệ đệ ăn là được rồi, nhi thần sẽ tự ăn.”

Ta đau lòng không thôi, vội nói: “Con không cần nhường đệ đệ, đệ đệ con cũng không phải là con ruột của ta.”

Đại hoàng tử sửng sốt một chút, tựa như cảm thấy rất có đạo lý, ngoan ngoãn ngồi lên đùi ta.

Hoàng đế bị sặc, ho vài tiếng, trước khi đi nói với ta: “Nàng có rảnh thì hỏi Quý phi cách chăm sóc con như thế nào…”

Ngày mười ba tháng sáu, vào ngày sinh nhật mười tám tuổi của ta, Hoàng đế lập ta làm Hoàng hậu, dời đến trung cung.

Ta có hai đứa con trai, nhà mẹ lại đắc lực ở tiền triều, mọi chuyện đều là chuyện thuận lý thành chương.

Hoàng đế nắm tay ta, từng bước từng bước đi lên bảo điện, ta xoay người, muốn tìm kiếm hình bóng cha huynh thúc bá giữa văn võ bá quan triều bái, lại chỉ bị ánh mặt trời sáng ngời làm chói mắt.

Tối hôm đó, Hoàng đế và ta cuối cùng đã trở thành phu thê thực sự.

Sáng sớm hôm sau khi tỉnh lại, Hoàng đế đã đi vào triều, ta yên lặng thề nhất định khuyên Hoàng đế tích phúc dưỡng sinh.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Hiện giờ hậu cung đã có Hoàng hậu, hậu phi phải tới trung cung thỉnh an theo lệ. Ta đang bảo cung nhân ấn thân thể đau lưng mỏi eo cho ta, chợt nghe nói Quý phi đã mang theo mọi người ở hậu cung đồng loạt tới, không thể không sửa sang lại trang điểm đi ra ngoài nhận lễ.

Nhận lễ xong, ta ngồi ngay ngắn trên chủ vị, tất cả mọi người là lần đầu tiên gặp Hoàng hậu, không khỏi có chút khẩn trương cùng hưng phấn, đều trông mong nhìn ta.

Nhưng ta cũng không biết nên nói cái gì. Linh cơ khẽ động, nhìn về phía Quý phi nói: “Quý phi, hôm nay ngươi vẫn có quyền quản lý lục cung, không bằng ngươi nói trước hai câu.”

Quý phi luôn luôn am hiểu giáo huấn nhất, lập tức thao thao bất tuyệt nói, cái gì mà về sau mọi việc đều phải lấy Hoàng hậu làm tôn, mọi người phải nghe lời, phải tuân thủ kỷ luật, phải hầu hạ Hoàng đế cùng Hoàng hậu thật tốt các loại.

Ta liên tục gật đầu: “Quý phi nói rất đúng.”

Nhưng Quý phi nói xong, mọi người vẫn trông mong nhìn ta, xem ra các nàng thật sự rất chờ mong Hoàng hậu là ta, ta không thể không mở miệng: “Mọi người đều là tỷ muội quen biết nhiều năm, còn có một ít tỷ muội làm bạn với chúng ta rất lâu, bởi vì nhiều nguyên nhân mà rời bỏ chúng ta. Bổn cung cũng là lần đầu tiên làm Hoàng hậu, có thể có nhiều chuyện làm không tốt, nhưng bổn cung nhất định sẽ hết sức bảo vệ tốt mỗi người chúng ta.”

Có lẽ là bởi vì ta nói quá mức chân thành nên mọi người đều có vẻ cảm động, Uyển Tiệp dư thậm chí còn nhỏ giọng khóc nức nở.

Nhưng ta là nghiêm túc, Hoàng đế đã nói với ta: “Trẫm sẽ luôn che chở nàng, nàng phải thay trẫm che chở toàn bộ hậu cung.”

Sau khi Hoàng đế hạ triều, cùng ta đi thỉnh an Thái hậu, hắn vẫn nắm tay ta không buông, ta muốn rút cũng rút không được, quả nhiên đã bị Thái hậu nhìn thêm vài lần.

Nhưng tâm tình Thái hậu có vẻ không tệ, nhìn ta nói: “Hôm nay con làm Hoàng hậu, hậu cung đã có người tâm phúc, về sau mọi việc đều do con làm chủ, ai gia rất yên tâm với con, cũng có thể buông tay rồi.”

Trong lời ngoài lời đều là muốn bỏ gánh, vậy làm sao có thể được, ta vội vàng nói: “Nhi thần còn trẻ, mẫu hậu…”

Thái hậu phất tay với ta: “Con đừng nói nữa, cữu mẫu con còn đang chờ ai gia đến chơi bài.”

Thời gian làm Hoàng hậu không thay đổi nhiều so với trước đây.

Quý phi vẫn như một nông dân cần cù, luôn giám thị ruộng lúa của mình, một khi phát hiện bất kỳ một gốc cỏ dại nho nhỏ nào, lập tức không chút do dự nhổ đi.

Ta thay thế Châu phi, cùng Quý phi nghiêm từ kết tế, chú ý nhu cầu của mỗi người trong cung, dùng hết khả năng chăm sóc tốt tất cả mọi người. Chỉ vì ta là Hoàng hậu, cho nên quản lý tổng thể đều nhu hòa hơn rất nhiều.

Hòa phi thì sao, cũng đảm đương vai trò đạo sư tinh thần, không ngừng giáo dục phi tần hậu cung, phải có lý tưởng cùng sở thích của mình, bình thường làm tròn trách nhiệm đối với Hoàng đế là đủ rồi, nhất định không thể giống như Châu phi uổng phí tính m//ạng.

Trung thu là lần đầu tiên ta tổ chức cung yến, may mắn có Quý phi cùng Hòa phi hỗ trợ, mọi việc đều rất thuận lợi. Yến hội sắp kết thúc, ta lại té xỉu, thái y đi lên chẩn mạch xong, liền quỳ xuống nói: “Chúc mừng bệ hạ và nương nương.”

Ta có thai.

Tất cả mọi người quỳ xuống hô to vạn tuế, Hoàng đế kích động nắm tay ta, ta quay đầu, thấy khóe mắt mẹ đã đẫm nước mắt.

Hòa phi nói, sinh con sẽ đau chet người. Nhưng khi nhìn vào ánh mắt dịu dàng ân cần của Hoàng đế, ta nguyện ý sinh con vì hắn.

Tất cả mọi người rất để tâm vào cái thai này của ta, đây là đứa con đích xuất chân chính của Hoàng đế.

Quý phi cùng Hòa phi thường xuyên tranh cãi việc ta nên ăn nhiều hay ăn ít, nên động hay là nên tĩnh.

Hòa phi luôn dẫn đầu công kích Quý phi: “Ngươi chưa từng sinh con thì biết cái gì?”

Quý phi đánh trả rất bình tĩnh: “Hầu Sung dung dưới sự chăm sóc của ta an an ổn ổn sinh ra Tam công chúa, còn ngươi chăm sóc Khâu mỹ nhân thành cái dạng gì rồi?”

Lúc này ta không thể không “Ôi” vài tiếng giả bộ không thoải mái dời đi sự chú ý của các nàng, mới có thể chấm dứt chiến hỏa của các nàng.

Chìm đắm trong hạnh phúc không bao lâu, Quý phi nhắc nhở ta, đầu xuân sang năm nên tổ chức đợt tuyển tú ba năm một lần, lúc này nhất định phải chọn người thật tốt, đừng chọn những người xấu xa như Chu Bảo Lâm vào.

Ta ngẩn ngơ một chút, nói được.

Ta là Hiền Hậu. Ta là Hiền Hậu. Ta là Hiền Hậu.

Mặc niệm ba lần, sau đó ta nhắc Hoàng đế chuyện tuyển tú sang năm.

“Tuyển tú?” Hoàng đế suy nghĩ một chút,nói: “Hủy bỏ đi.”

Ta sửng sốt: “Có thể sao?”

Hoàng đế ném tấu chương xuống, kéo ta vào trong lòng: “Nàng đã có hai đứa con trai, bây giờ lại có thai, còn chọn người khác vào cung làm gì?”

Ta vẫn không thể tin được: “Thật sự có thể sao?”

Hoàng đế đột nhiên nở nụ cười, vùi đầu hôn lên cổ ta một lúc, sau đó dùng giọng trầm khàn nói bên tai ta: “Trẫm đã hỏi thái y, qua ba tháng đầu là được.”

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận