Hoàng đế bảo ta bế Thừa An đến Dưỡng Tâm điện, lúc ta đến, thấy một người mập mạp đứng dưới hành lang dài, đang dùng khăn lau mồ hôi.
Ta không khỏi mừng rỡ, tiến lên gọi: “Cha!”
Cha ta vừa mừng vừa sợ, nhưng vẫn không quên hành lễ: “Vi thần tham kiến Minh phi nương nương.”
Ta đỡ cha dậy, thấy hai bên tóc mai của ông đã mọc không ít tóc bạc, không khỏi có chút chua xót, lại thấy ông dùng khăn tay ta thêu trước khi vào cung, trong lòng càng thêm khổ sở, nói: “Khăn của cha cũ rồi.”
Cha ta vội vàng nhét khăn tay vào cổ tay áo, cười nói: “Mẹ con cũng không biết làm cái này, nên cứ dùng tạm thôi.”
Ta nhận lấy Thừa An từ trong tay nhũ mẫu, ôm đến cho cha xem, cha trêu chọc nó hai cái, lại nói: “Con vào đi, ngoại tổ phụ của nó đang ở bên trong.” Dứt lời liền cáo lui.
Ta vào Dưỡng Tâm điện, quả nhiên Bình Viễn bá đang ở bên trong cùng Hoàng đế nghị sự. Bình Viễn bá thấy ta ôm Thừa An đến, vành mắt liền đỏ lên.
Đợi ông hành lễ, ta nhìn Hoàng đế một chút, Hoàng đế nhẹ nhàng gật đầu, ta liền bảo Bình Viễn bá ôm cháu ngoại của ông ấy một cái, Bình Viễn bá lại không tiếp, chỉ quỳ xuống nói: “Lão thần cảm động và nhớ ân đức của Hoàng đế bệ hạ cùng Minh phi nương nương, lần này đi bắc chiến một trận, nhất định cúc cung tận tụy, đến chet mới thôi.”
Hoàng đế rốt cục cũng phái binh đi bắc địa quyết chiến, đại biểu ca là người tiên phong, Bình Viễn bá làm lão tướng áp trận, cha ở hậu phương chuẩn bị quân nhu, bảo đảm cung ứng lương thảo.
Chủ soái, là Lạc vương chủ động xin đi giept giặc.
Ngày đại quân xuất phát, Hoàng đế phá lệ dẫn ta lên tường thành quan sát.
Lạc vương một thân áo giáp màu bạc, vẻ mặt uy nghiêm, ánh mắt kiên định.
Ánh mắt kiên định như vậy ta đã thấy trên mặt Hoàng đế, đã thấy trên mặt Hán Phong công chúa, hiện tại cũng thấy trên mặt Lạc vương.
Ta biết, Lạc vương trước kia vô ưu vô lo, khoái hoạt tiêu dao mười mấy năm, hiện tại cũng là thời khắc hắn gánh vác sứ mệnh hoàng tộc.
Người đầu tiên phát hiện ra ta là đại biểu ca, huynh ấy nhẹ nhàng phất phất tay với ta, vì thế Lạc vương cũng ngẩng đầu lên. Cách quá xa, nhưng ta mơ hồ có thể nhận ra, hắn giống như lúc mới gặp, trao cho ta một nụ cười sáng ngời, sau đó thúc ngựa xuất phát, không hề quay đầu lại.
Nhìn bóng lưng Lạc vương trên lưng ngựa, ta bỗng nhiên có một dự cảm rằng hắn sẽ không trở lại, cho dù là sống hay chet, hắn cũng sẽ không trở lại.
Hắn không cần ta nữa.
Mặc dù lúc hắn đại hôn, ta cũng chưa từng cảm thấy như vậy. Nhưng bây giờ ta lại cảm nhận sâu sắc rằng hắn không cần ta nữa.
Hắn sẽ đi một nơi rất xa, và sẽ không trở lại.
Hắn không cần ta nữa.
Thân thể ta ngã xuống, phun ra một ngụm m//áu tươi.
Hoàng đế có lẽ cho rằng ta sắp chet, tinh thần rối loạn, vội vàng ôm ta trở về Chức Vân cung, gọi thái y tới đầy phòng
Thái y thay nhau đi lên chẩn mạch, lại không thể tìm ra nguyên nhân, cuối cùng cho ra một kết luận chung: “Nương nương ưu tư vất vả quá độ, máu không quy kinh, điều dưỡng thêm vài ngày là tốt rồi.”
Ở trong hậu cung, người vất vả đều là Quý phi cùng Châu phi, ta mỗi ngày sống an nhàn sung sướng, chưa từng vất vả. Nhưng thái y cũng chỉ có thể nói như vậy, cũng khó mà nói ta là bị tâm bệnh.
Hoàng đế xác nhận ta không có chuyện gì lớn, lại bắt đầu bận rộn. Sau khi đại quân xuất phát, sự tình ở tiền triều càng thêm nặng nề hỗn độn.
Mặc dù Hoàng đế thanh xuân đang thịnh, ta cũng cảm giác được hắn dần dần có chút lực bất tòng tâm. Nhưng hắn nhớ bệnh tình của ta, lúc rảnh rỗi vẫn đến thăm ta.
Ta nói với Hoàng đế ta không sao, ta không muốn trong lúc hắn chăm lo việc nước lại kéo chân hắn, trở thành gánh nặng của hắn.
Hoàng đế do dự lại nói: “Nàng sao có thể là gánh nặng, lúc bận rộn mệt mỏi, chỉ cần có thể liếc mắt nhìn nàng một cái, trong lòng trẫm cũng cảm thấy vui.”
Sau đó Hòa phi tỏ vẻ: “Chậc chậc, không ngờ Hoàng đế chúng ta gặp vô số người lại ngây thơ như vậy.”
Quốc sự nặng nề, ta thật sự không muốn Hoàng đế phân tâm vì ta, liền chủ động đến Dưỡng Tâm điện thăm hắn, đưa một ít canh sâm hoặc là điểm tâm.
Cha ta bởi vì chuyện quân nhu, thường xuyên bị Hoàng đế lôi kéo nói đến khuya, lúc này có thể chia một chén canh, cũng coi như thành toàn hiếu đạo của ta, trong lòng ta rất vui mừng.
…
Từ khi truyền ra tin tức Hán Phong công chúa muốn hòa thân, bầu không khí trong hậu cung vẫn có chút áp lực, bởi vậy cuối tháng năm, Hòa phi khuyến khích Quý phi tổ chức sinh nhật cho nhị công chúa, giúp mọi người phấn khởi hơn một chút.
Hòa phi thích náo nhiệt nhất, mỗi lần cung yến, nàng đều hận không thể gọi toàn bộ phu nhân tiểu thư thế gia kinh thành đến Thanh Đàn cung cắn hạt dưa, thuận tiện cập nhật kho tình báo của nàng một chút.
Nhưng Quý phi nói lúc này không nên phô trương, mọi người trong hậu cung tụ tập vui vẻ với nhau là được rồi.
Ta ngày thường làm không ít đồ cho Nhị công chúa, lúc này lại muốn tặng chút đồ quý giá, vì thế chọn một cái khóa vàng cổ xưa. Lúc đưa đi Quý phi có chút kinh ngạc, nói: “Ta còn tưởng đôi giày thêu trên bàn kia là ngươi tặng.”
Cung nhân vội nói đó là của Uyển Tiệp dư đưa tới.
Ta cầm lấy đôi giày thêu nhỏ kia, tỉ mỉ quan sát, chỉ cảm thấy nó được làm hết sức phức tạp tinh xảo, để làm ra cũng phải mất hai ba tháng.
Ta sẽ không hao tâm tốn sức để làm đôi giày tinh xảo này cho trẻ con, trẻ con lớn nhanh, đi không bao lâu sẽ bị nhỏ, bao nhiêu công sức đều uổng phí.
Uyển Tiệp dư lại nguyện ý dùng tâm tư này.
Trước đây ta từng nghe Hòa phi nói qua, Uyển Tiệp dư và Quách Tu nghi là biểu tỷ muội cùng một gia tộc, các nàng từ nhỏ đã thích c//ướp đồ nhau, quan hệ rất không hòa thuận, không ngờ hôm nay nàng lại để tâm đến nhị công chúa của Quách Tu nghi như thế.
Buổi tối ta khen tay nghề và dụng tâm của Uyển Tiệp dư, Uyển Tiệp dư chỉ nói: “Không có gì, giống nương nương, giet thời gian thôi.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetHầu Mỹ nhân bên cạnh lại nói: “Minh phi nương nương sao lại giống như ngươi, Hoàng đế bệ hạ luôn đến Chức Vân cung, Minh phi nương nương rất bận rộn.”
Quý phi thay đổi sắc mặt: “Hầu mỹ nhân, ngươi ở trong cung là ăn không đủ no hay là mặc không đủ ấm, sao lại nói những lời như oán giận này?”
Hầu Mỹ nhân lắp bắp kinh hãi, tủi thân nói: “Thần thiếp không oán giận, thần thiếp chỉ là muốn nịnh bợ Minh phi nương nương, thần thiếp biết sai rồi.”
Vẻ mặt Quý phi hòa hoãn một chút: “Không biết nói gì thì học theo Lý Sung viện không nói lời nào đi.”
Hầu Mỹ nhân lại hu hu ủy khuất trong chốc lát, ta hơi có chút xấu hổ, may mắn cùng phi cực thiện ngắt lời, quý phi mới lật bài.
Sau khi ăn xong Hầu Mỹ nhân dường như cảm thấy vừa rồi trong lời nói quả thật đã mạo phạm ta, muốn hòa giải một chút, nhất định phải lôi kéo ta đánh bài lá.
Ta liên tục hỏi nàng: “Ngươi xác định muốn ta chơi?”
Hầu Mỹ nhân, Uyển Tiệp dư, Lưu Bảo lâm đồng loạt gật đầu, ta liền lên bàn.
“Bát tác.”
“Đụng!”
“Ba vạn.”
“Xà!”
“Năm ống.”
Ta ném bài đi: “Thắng rồi.”
Chơi mấy ván đều là như vậy, Hầu Mỹ nhân, Uyển Tiệp dư, Lưu Bảo lâm không khỏi hai mặt nhìn nhau, ta bất đắc dĩ nhún vai.
Ngoại tổ mẫu, cữu mẫu cùng mẹ ta đều thích đánh bài lá, ta từ nhỏ nhìn bọn họ chơi, sau đó lúc thiếu người bọn họ cũng kéo ta lên bàn, nhưng ta không biết sao giống như có thần bài nhập vào người, thiếu cái gì bắt cái đó, người khác ra cái gì ta hồ cái đó, không cần mang não cũng thắng được đầy bồn đầy bát, lần sau đều là như vậy nên bọn họ không chịu cho ta chơi nữa, ta thắng cũng không có cảm giác thành tựu gì nên cũng nghỉ chơi.
Hầu Mỹ nhân thấy ta áp đảo bọn họ như thế, thế không thể đỡ, cắn răng nói: “Xem ra chỉ có thể tung ra đại chiêu của chúng ta.”
Sau đó kéo Lý Sung viện lại đây. Lý Sung viện không thích nói chuyện, thế nhưng đầu óc rất tốt, chỉ thích ngồi yên suy nghĩ, nghe nói nàng là vô địch bộ môn đánh lá bài toàn bộ kinh thành.
Lý Sung viện nghe nói vận may của ta vượng đến kinh người, cũng có hứng thú, lên bàn chiến đấu với ta.
Không thể không nói, bản lĩnh thật sự vẫn mạnh hơn so với dựa vào vận khí, ta đương nhiên thua, tuy rằng quá trình có chút gian khổ và quanh co, khiến Lý Sung viện mệt mỏi đổ đầy mồ hôi.
Ta lần đầu tiên thua, làm sao có thể phục? Thế là lại tiếp tục chơi. Đã khuya rồi, Hòa phi cùng Châu phi đều đã rời đi, nhưng ta vẫn ngồi đây nên mọi người không thể không cùng ta chơi thêm một ván.
Ván thứ hai ta khẩn trương hơn trước rất nhiều, không dám tùy ý ra bài nữa, lúc này mới phát hiện ta căn bản không biết tính bài, cầm bài trong tay từ trái nhìn phải, từ phải nhìn trái, lại nhìn Lý Sung viện đang nhìn chằm chằm ta, càng không dám ra con nào.
Lúc này phía sau vang lên một giọng nói chắc chắn: “Sáu vạn.”
Sáu vạn thì sáu vạn, ta ném sáu vạn ra ngoài, đột nhiên phản ứng kịp, nhận ra người nói chuyện chính là Hoàng đế.
Đang muốn đứng dậy hành lễ, Hoàng đế lại đè ta lại, ý bảo chúng ta tiếp tục.
Lý Sung viện cũng dấy lên ý chí chiến đấu, cẩn thận đánh ra một con “Tứ tác”.
Ta dưới chỉ thị của Hoàng đế lại ra bài vài lần, lấy chỉ số thông minh của Hoàng đế cùng vận khí của ta duy trì, mắt thấy sắp hồ, ta lập tức ném bài đi: “Không chơi không chơi nữa, hai người đánh một người thì tính là hảo hán gì chứ?”
Vốn Hoàng đế đến mọi người cũng không có ý tiếp tục nữa, lập tức giải tán. Ta thắng bài trong lòng rất vui, hỏi Hoàng đế: “Ngài còn biết cái này nữa à?”
Hoàng đế cười cười: “Khi còn bé từng bồi mẫu hậu chơi.”
Lại hỏi nhị công chúa đang ở đâu, Quý phi nói đã được nhũ mẫu ôm đi ngủ, Hoàng đế liền nói với ta: “Trẫm đến nhìn nhị công chúa một cái, nàng về Chức Vân cung chờ trẫm trước.”
Hắn đang ở trong cung Quý phi, còn muốn đến chỗ ta, đến chỗ ta cái gì cũng không làm được thì đến làm gì chứ.
Ta vội vàng nói: “Thần thiếp hôm nay thân thể không tiện, ngày khác lại hầu hạ bệ hạ.”
Hoàng đế bất đắc dĩ nở nụ cười, chỉ nói: “Được.”
Quý phi hiểu được dụng ý của ta, đối với hành vi không sủng nịnh của ta nàng cảm thấy rất hài lòng, trao cho ta một ánh mắt khen ngợi, sau đó nói với Hoàng đế: “Thân thể thần thiếp hôm nay cũng cảm thấy khó chịu, bệ hạ xem hôm nay muốn đi đâu?”
Đại khái là hôm nay thân thể Quý phi thật sự không khỏe, ta đột nhiên cảm thấy Hoàng đế rất đáng thương, vì thế yên lặng bồi Hoàng đế đi gặp Nhị công chúa, sau đó dẫn hắn về Chức Vân cung.
Không lâu sau Hầu Mỹ nhân có thai, Thái hậu cực kỳ vui mừng, nhưng Quý phi lại rất đau đầu, nàng đón Hầu Mỹ nhân đến cung của mình đích thân chăm sóc, thề rằng trong hậu cung này tuyệt không cho phép bất kì kẻ nào tính kế với long thai.
Hòa phi tấm tắc khen ngợi: “Hoàng thượng thật khỏe mạnh, không vì chuyện này mà đổ bệnh.”
Dần dần người ta bắt đầu bàn tán về việc Hầu Mỹ Nhân chỉ sau hai ba tháng gặp Hoàng đế đã có thai, còn ta là người được Hoàng đế sủng ái nhất, tuy nhiên hơn một năm nay vẫn không có động tĩnh gì, có phải cơ thể có vấn đề hay không.
Vì thế Hòa phi lại đúng lúc tung ra lời đồn: “Ai da, các ngươi không nhìn thấy Hoàng đế mỗi ngày đều không thể rời khỏi Minh phi sao? Nếu Minh phi mang thai, vậy trong số các ngươi ai có thể thỏa mãn được Hoàng đế?”
Sau đó ta đã thề lần thứ mười ngàn nhất định phải đoạn tuyệt với Hòa phi.
…
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.