Qua vài ngày chính là mùng hai tháng hai, lễ Hoa Thần, ta cầm bách hoa đồ đã thêu xong chuẩn bị đi đến lãnh cung đ//ốt cho Tề Chiêu Dung, không ngờ lại gặp Quý phi vừa đ//ốt xong mấy quyển kinh Phật cho Tề Chiêu Dung.
Ta có chút kinh ngạc, trở về nói chuyện này với Hòa phi, Hòa phi nói: “Muội đừng nhìn bộ dáng lạnh lùng, cổ hủ, người lạ chớ gần của Quý phi, thật ra nàng ấy cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi thôi, vẫn còn trẻ, kinh nghiệm nông cạn, không biết nặng nhẹ. Lúc trước phạt Tề Chiêu Dung ba mươi gậy, cũng không ngờ lại làm g//ãy một chân của nàng. Sau đó Quý phi cảm thấy rất hối hận, cho nên muội xem lúc muội vào lãnh cung, nàng ấy chẳng phải không hề đ//ánh gậy muội sao?”
“Vậy Tề đại nhân thì sao? Hộ bộ Thị lang Tề đại nhân làm rất tốt, đã bị giáng chức đến Triều Châu xa xôi.”
Hòa phi sửng sốt, nói: “Muội rốt cuộc vẫn là không hiểu Hoàng đế. Đó chỉ là trùng hợp, Tề đại nhân bị giáng chức là bởi vì tham ô bạc cứu trợ thiên tai. Hoàng đế mới không phải là người không phân tốt xấu, ngài ấy sẽ không bởi vì sai lầm của hậu phi mà trách phạt triều thần, đương nhiên cũng sẽ không bởi vì sủng ái ai mà đề bạt người nhà nàng. Cho nên ta đã nói Chu Bảo Lâm kia không phải có bệnh sao? Không nhìn thấy Châu phi đã sinh hạ đại hoàng tử nhưng huynh trưởng nàng đến nay vẫn là quan tứ phẩm, đời này cũng đừng nghĩ trà trộn vào trung khu.”
Ta phát hiện, Hòa phi mặc dù không thích lấy lòng Hoàng đế, nhưng luôn rất tán thành hắn. Ta hỏi: “Tỷ có yêu Hoàng đế không?”
Hòa phi liếc mắt nói: “Ở đâu ra nhiều yêu hay không yêu như vậy, không phải ai cũng có duyên phận như muội và Lạc vương đâu.”
Thở dài một tiếng, nàng lại tiếp tục nói: “Trước khi tiến cung, mẹ ta đã nói cho ta biết, vinh quang của gia tộc tự có cha huynh ở tiền triều đi kiếm, chỉ nguyện ta ở trong cung có thể an an ổn ổn, nếu Hoàng đế thương ta, ta sẽ không cô phụ ngài ấy, nếu không, cũng đừng cô phụ chính mình.”
“Hoàng đế có thương tỷ không?”
Hòa phi nói: “Cứ cho là vậy đi, nhưng giữa ta và Hoàng đế không có gì để nói, nào bằng tỷ muội chúng ta mỗi ngày ở cùng một chỗ tán gẫu hăng hái.”
Lại nói: “Cho đến lúc ta sinh đại công chúa, Hoàng đế ở bên ngoài canh giữ bên cạnh ta suốt một đêm, ta mới biết được ngài ấy thật sự quan tâm ta, nhưng ta cũng hiểu được loại quan tâm này chỉ là xuất phát từ một loại ý thức trách nhiệm mãnh liệt, mà ta chịu đựng đau đớn sinh hạ đại công chúa cho ngài ấy, cũng coi như làm tròn trách nhiệm của ta.”
Hòa phi lắc đầu, tiếp tục nói: “Nếu như ta yêu ngài ấy, có thể sẽ muốn sinh thêm mấy đứa con cho ngài ấy, nhưng hiện tại mỗi lần thị tẩm ta đều sợ mình lại mang thai, quá đau, thật sự, đời này ta cũng không muốn trải qua lần thứ hai.”
Lại mặt mày hớn hở nhìn về phía ta nói: “May mắn sau khi muội tiến cung, Hoàng đế lại càng không thích tới chỗ ta nữa. Nhưng ta cũng thấy rất lạ, Hoàng đế năm nay mới hai mươi hai, khí lực dồi dào, mỗi buổi tối đối mặt với một đại mỹ nhân xinh đẹp như hoa như ngọc là muội vậy mà lại có thể kiềm chế được. Ta nói muội nên sớm tiếp nhận ngài ấy một chút đi, đừng để Hoàng đế kiềm chế đến bệnh, vậy thật đúng là bất hạnh lớn của quốc gia.”
Ta không nghĩ tới Hòa phi lại quay xe bất ngờ, không kịp đề phòng, ta đỏ mặt nhéo nàng một cái, náo loạn xong, Hòa phi nghiêm mặt nói: “Nói thật, tối mai có muốn ta đến Chức Vân cung cùng muội hay không?”
Đêm mai chính là đêm đại hôn của Lạc vương.
Ta lắc đầu.
Đêm đại hôn của Lạc vương, ta ngồi trong sân ngắm sao cả đêm.
Ta không ngừng tự nói với mình, phải buông xuống, phải quên đi, phải đi về phía trước. Không bỏ xuống được, không quên được, cũng phải đi về phía trước.
Cung nhân nói, nửa đêm Hoàng đế có tới, đứng ở cửa cung nhìn ta một lát rồi đi.
Có lẽ hắn muốn đến an ủi ta, có lẽ hắn lại cảm thấy người khởi xướng như hắn không xuất hiện sẽ tốt hơn.
Sáng sớm, ta hạ quyết tâm, đi Ninh Thọ cung. Sáng nay Văn Tố Tố nhất định sẽ tới thỉnh an Thái hậu, ta muốn gặp nàng, ta muốn nói rõ mọi chuyện với nàng, nói chuyện xong, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Ta vừa tới Ninh Thọ cung, lại nhận được tin tức, Văn Tố Tố đã chet.
Nàng là bị đ//ộc chet, hung thủ là một nha hoàn trong Lạc vương phủ, vẫn luôn ái mộ Lạc vương, đối với Tố Tố bởi vì đố kỵ mà sinh hận, cho nên đã hạ đ//ộc ở trong rượu hợp cẩn của nàng.
Máu ta sôi lên, không quan tâm một đường chạy tới Dưỡng Tâm điện, ta muốn Hoàng đế đi điều tra, đi tra đ//ộc dược là do ai điều chế, đưa vào vuong phủ bằng cách nào, đã qua tay những ai, lúc nha hoàn hạ đ//ộc thị vệ vương phủ đang làm gì…
Ta vẫn không tin Văn Tố Tố dễ dàng bị đ//ộc chet như vậy, nàng tinh thông y lý, làm sao có thể không phân biệt được mùi rượu đ//ộc, cứ như vậy mà uống vào chứ?
Hoàng đế nghe ta nói xong, không trả lời, chỉ nói: “Nàng vào trong lấy sách ở đầu giường trẫm tới đây.”
Trong kia là phòng ngủ của Hoàng đế, khí huyết ta dâng lên, lúc này hắn còn bảo ta giúp hắn đi lấy sách? Nhưng đột nhiên tim ta bắt đầu nhảy loạn lên, có một dự cảm mơ hồ.
Ta nín thở đẩy cửa ra, Lạc vương ở bên trong.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetĐã một năm không gặp, chắn hẳn là vì thường xuyên luyện binh, Lạc Vương dường như đã cao hơn một chút, trên mặt cũng mang theo vài phần trầm ổn, nhưng ánh mắt hắn nhìn ta, vẫn dịu dàng lấp lánh như ngân hà rực rỡ.
Ta siết chặt lòng bàn tay, cố gắng kiềm chế xúc động muốn nhào vào lòng hắn.
Lạc vương cũng chỉ đứng xa xa, nói với ta: “Ta biết, ta không thể gạt được nàng.”
Văn Tố Tố là do Lạc vương đ//ộc chet. Lạc vương cưới Văn Tố Tố, là bởi vì nàng đã cứu tính m//ạng của ta, nàng là ân nhân của Lạc vương.
Lạc vương giet Văn Tố Tố, là bởi vì Lạc vương tra ra là nàng ta đã hạ đ//ộc dược mãn tính ở trong thang thuốc của biểu tỷ ta năm đó, hại chet biểu tỷ ta, chính là vì để cho ta tiến cung, để cho ta không thể ở chung một chỗ với Lạc vương.
Tay chân ta rét run, trước mắt biến thành màu đen, Lạc vương đi lên đỡ lấy ta.
“Nếu ta có thể vĩnh viễn che chở cho nàng, ta tình nguyện bịt kín mắt nàng, không để nàng nhìn thấy lòng người đáng sợ. Nhưng hôm nay ta chỉ có thể bảo nàng mở to mắt nhìn những lòng người hiểm ác này, về sau nàng có thể tự mình che chở cho chính mình.”
…
Lúc ta lui ra ngoài, Hoàng đế đang ngồi trước bàn ngẩn người, ta chưa bao giờ thấy hắn thất thần như vậy, liền nhẹ nhàng gọi hắn, Hoàng đế phục hồi tinh thần, nói với ta: “Nàng trở về đi, trẫm đã gọi Hoa An quận chúa tiến cung gặp nàng rồi.”
Ta nói: “Cảm ơn ngài.”
Hoàng đế nhìn ta một cái, sau đó nhẹ nhàng cười cười, hắn hiểu được, giữa ta và hắn, cuối cùng đã hòa giải.
Tiểu Thừa An đã biết lật người, lúc ta trêu chọc nó, Hoàng đế sẽ ở một bên nhìn chúng ta cười dịu dàng. Hắn vẫn thường xuyên ở trong cung ta, mặc dù giữa chúng ta vẫn không có gì.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, ta mơ hồ cảm giác được, Hoàng đế đối với ta không hề giống với người khác, hắn dường như đã thích ta.
Thích thì thích đi, được người ta thích dù sao cũng tốt hơn bị người ta chán ghét.
Tiết trời cuối xuân, ta thu hoạch rất nhiều hoa Tề Chiêu Dung trồng từ trước chế thành hoa khô bỏ vào túi thơm, Châu phi bỗng nhiên hẹn ta đi xem Hán Phong công chúa một chút, nói nàng có thể phải đi hòa thân.
Bắc địa nổi lên chiến sự, triều đình chủ động làm hòa, hiện giờ công chúa hoàng thất vừa độ tuổi đợi gả chỉ còn lại có một mình Hán Phong.
Châu phi cùng ta thương lượng rất nhiều lời khuyên giải an ủi, đến chỗ Hán Phong công chúa, nàng lại chỉ ôm mèo trắng của nàng, thản nhiên nói: “Ta là công chúa, từ nhỏ đã sống cẩm y ngọc thực, hưởng thụ bổng lộc của dân, hôm nay đương nhiên ta phải hy sinh hạnh phúc của mình để đổi lấy bình an cho dân chúng, đây vốn là sứ mệnh của ta.”
Lời nói kiên định của nàng cực kỳ giống Hoàng đế. Ta vốn tưởng rằng nàng sẽ thương tâm, phẫn uất, khóc rống, nhưng ta đã coi thường Hán Phong công chúa.
Trong lòng ta khổ sở, miền Bắc rét lạnh, ta bỏ xiêm y đã làm một nửa cho Tiểu Thừa An xuống, bắt đầu gấp rút làm các loại khăn quàng cổ, bao tay, giày bông, phải là đồ ta tự tay làm để Hán Phong công chúa mang đi, ta mới yên tâm một chút.
Chiến sự liên tiếp báo nguy, Hoàng đế càng thêm bận rộn, số lần đến hậu cung càng ít, thỉnh thoảng hắn đến chỗ ta, ta cũng bắt đầu học chuẩn bị thuốc bổ cho Hoàng đế, lo lắng hắn sẽ khiến thân thể mệt mỏi.
Hoàng đế đến cũng chỉ là tiếp tục phê tấu, ta vẫn ngồi ở một bên thêu đồ của ta. Hoàng đế thỉnh thoảng ngước mắt nhìn thấy ta đang thêu một đôi găng tay, khó hiểu hỏi: “Mùa đông còn xa, nàng làm những thứ này làm gì?”
Ta nói muốn đưa cho Hán Phong công chúa khi nàng đến Bắc Địa.
Hoàng đế sửng sốt một chút, lại cười cười, nói: “Nàng cứ bảo Hán Phong an tâm đi, bảo vệ quốc gia là chuyện của nam nhi, trẫm sao có thể hy sinh tiểu muội muội của mình.”
Nói xong lại tiếp tục vùi đầu phê tấu. Ta kinh ngạc nhìn bóng dáng Hoàng đế cúi đầu dưới ánh đèn, ta và hắn đã quen biết hơn một năm, nhưng lại giống như chưa từng hiểu rõ hắn.
Lúc ta nói lại lời của Hoàng đế cho Hán Phong công chúa, Hán Phong công chúa cuối cùng cũng khóc lên, chỉ nói: “Ta không ngờ… Vì ta và hoàng huynh cho tới bây giờ cũng không mấy thân thiết…”
Ta ôm Hán Phong công chúa vào lòng an ủi một hồi, cuối cùng hỏi nàng: “Vậy người có thể trả lại cho ta tất cả của hồi môn ta cho người không? Đó đều là tiền mồ hôi nước mắt mà ngoại tổ mẫu ta tích góp nhiều năm…”
…
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.