Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 1

1:57 sáng – 15/11/2024

1

Mùa xuân năm thứ năm sau khi gả vào Đông cung, Thái tử đăng cơ làm đế, ta trở thành nữ tử tôn quý nhất thiên hạ.

Để biểu hiện thánh ân, ta xuống dân gian cứu tế bách tính.

Nhưng vừa rồi lại có một nữ tử đã chặn xe ngựa của ta lại giữa đường.

Khuôn mặt đoan trang trong trí nhớ đã có phần tiều tụy nhưng ta vẫn nhận ra.

Nàng chính là Thái tử phi Trì Ấu Vi đã khuất năm xưa.

Cũng là ánh trăng sáng mà Thái tử luôn khắc cốt ghi tâm.

Giữa đám đông vây quanh, nàng cầm ngọc bội tùy thân của Thái tử, khiêu khích ra lệnh ta đón nàng vào cung:

“Ta mới là thê tử duy nhất của Cẩm Hành ca ca, lũ nô tài mù lòa các ngươi, dù không nhận ra ta, chẳng lẽ không nhận ra ngọc bội truyền quốc này sao?”

Các cung nhân thấy ngọc bội, mặt mày kinh hãi, nhao nhao quỳ rạp xuống đất, để lại ta ngồi trên kiệu, một tay vén rèm, đối diện với nàng.

“Nếu cô nương muốn một bước lên trời, có thể trả lại ngọc bội này, bản cung tự nhiên sẽ ban thưởng hậu hĩnh, cớ gì lại lôi kéo Hiếu Đức Hiển hoàng hậu đã khuất?”

Hiếu Đức Hiển hoàng hậu, chính là thụy hiệu mà Thái tử truy phong cho nàng sau khi đăng cơ.

Sắc mặt Trì Ấu Vi đột biến, nắm chặt ngọc bội đến nỗi đốt ngón tay trắng bệch.

Nàng nhìn chằm chằm vào mặt ta, hừ lạnh một tiếng: “Là ngươi?”

“Ta nhớ ra ngươi, Trắc phi Thôi thị, ha, triều ta từ bao giờ lại sa sút đến mức này, con gái của một tiểu quan lục phẩm cũng xứng làm Hoàng hậu của một nước?”

“Năm xưa nếu không phải ta trúng độc rời cung, bây giờ có chuyện gì đến lượt ngươi?”

Khí thế lớn như vậy, nhất thời khiến mọi người xung quanh đều giật mình.

Xem ra, nàng vẫn cho rằng mình là Thái tử phi nương nương kim tôn ngọc quý của Đông cung.

Ta cười mà không nói, đại cung nữ Bích Bình đã tát vào mặt Trì Ấu Vi, lập tức hiện lên hai dấu tay đỏ tươi.

“Đại nghịch bất đạo! Dám gọi thẳng tên Hoàng hậu nương nương.”

Nàng chịu đựng hai cái tát này, khóe miệng còn dính máu tươi, lại nở một nụ cười kỳ quái, từng bước tiến về phía ta.

Thị vệ tiến lên ngăn cản, bị ta xua tay lui xuống.

“Thôi Bất Ngôn, giờ ngươi thật sự đắc ý, đắc ý đến nỗi không nhận ra thân phận của mình rồi.”

Ta ngẩng đầu nhìn nàng, mày mắt mỉm cười: “Tỷ tỷ mới là, ba năm qua tỷ đã đi đâu hưởng phúc, khiến Bệ hạ chờ đợi.”

Nhìn dáng vẻ của nàng, ta biết rằng ba năm sau khi giả chết rời cung, nàng hẳn là sống không ra sao.

Trì Ấu Vi ghen tị, ánh mắt hơi thay đổi nhưng miệng vẫn không chịu thua:

“Ta chết vào lúc Cẩm Hành ca ca yêu ta nhất, giờ ta đã trở về, ngươi cũng nên biết điều, sớm ngày đón ta vào cung.”

“Ngươi, không xứng chiếm vị trí của ta.”

Tốt một cái vị trí của nàng.

Ta giả vờ hiền đức:

“Bệ hạ đã nhớ thương tỷ tỷ, ta tự nhiên không dám trái ý, nhất định sẽ đón tỷ tỷ vào cung.”

Trì Ấu Vi khinh thường sự bày tỏ thiện ý của ta, lại có chút đắc ý.

Nàng không ngừng kể về chuyện trước kia với Bệ hạ, cái gì mà thanh mai trúc mã, ân ái vô cùng, mỉa mai Bệ hạ đối với ta không có tình cảm.

Còn buông lời tàn nhẫn: “Chờ vào cung, ta sẽ cùng ngươi đấu một trận, xem ngươi có bản lĩnh gì mà làm được Hoàng hậu.”

Ta không trả lời, chỉ bảo thị nữ đưa Trì Ấu Vi đến kiệu ở phía sau, lúc lướt qua nhau, mày mắt nàng hiện lên một tia khiêu khích.

Nàng tự cho rằng kế hoạch của mình đã thành công.

Cho rằng sau ba năm rời cung, Bệ hạ hẳn là đã sớm nhớ nàng đến ngày đêm điên đảo, không thiết ăn uống.

Nhưng nàng không biết rằng ba năm nay, ta cũng không hề nhàn rỗi, còn nạp cho Bệ hạ hai mươi phòng thiếp thất.

Đang ở trong hậu cung chờ Trì Ấu Vi đến.

2

Tân đế mới đăng cơ, chính vụ bận rộn.

Cho nên khi ta dẫn Trì Ấu Vi vào điện, trên bàn của người tấu chương chất như núi, trước điện còn ngồi một đám đại thần.

Nhưng không ngờ Trì Ấu Vi không để ý đến ánh mắt khác thường của mọi người xung quanh, trực tiếp từ sau lưng ta chạy ra, nhào vào lòng Cố Cẩm Hành, ôm lấy eo người, nhẹ giọng gọi một tiếng “Phu quân.”

Lúc này, đủ loại ánh mắt đều tập trung vào Hoàng đế.

Mà người chỉ cúi đầu nhìn tấu chương, sắc mặt lạnh nhạt:

“Nàng vẫn luôn hiểu chuyện, gần đây quốc sự bận rộn, trẫm không còn tâm tư vào hậu cung.” Nói xong, người cúi đầu tùy ý liếc Trì Ấu Vi, rồi quay sang nói với ta: “Nàng ấy, đưa người về đi.”

Trì Ấu Vi đang động tình chớp đôi mắt long lanh, nghe thấy lời này, không khỏi cúi mặt xuống: “Hả?”

Hoàng đế muốn nói lại thôi: “Về sau nàng đừng tốn tâm tìm nữ tử có dung mạo giống với Ấu Vi cho trẫm nữa, hậu cung này những người giống nàng ấy đã đủ nhiều rồi.”

Ý của lời này rất rõ ràng.

Dù sao, hậu cung có rất nhiều mỹ nhân, đều là theo sở thích của Hoàng đế mà tinh chọn.

Trong số đó, có người có dung mạo giống Trì Ấu Vi, có người có tính tình giống nàng, ngày ngày ở bên cạnh Cố Cẩm Hành.

Cho dù Hoàng đế có tình sâu nghĩa nặng với người vợ đã khuất, cũng không thể chống lại việc ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng.

Tóm lại, ba năm nay, Hoàng đế ngày ngày nhìn thấy khuôn mặt “Nàng ấy”, không chán cũng không thể nói là nhớ nhung.

Trì Ấu Vi tức đến nỗi suýt cắn nát hàm răng bạc.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Nhìn thấy Cố Cẩm Hành sắp đi, Trì Ấu Vi không cam lòng, nắm lấy tay người, trong nháy mắt hốc mắt đỏ hoe.

“Cẩm Hành ca ca! Chàng không nhận ra ta sao?”

Lời này vừa dứt, ánh mắt Cố Cẩm Hành trở nên đánh giá, mang theo vài phần dò xét, sau đó là vài phần khinh thường vừa đủ, hạ giọng nói với ta: “Ồ, người đưa về lần này còn biết diễn?”

“Dung mạo bình thường, không bằng Thục phi của Trẫm nhưng lại biết lấy lòng, vậy thì, phong làm Quý nhân…”

“Khụ khụ….Bệ hạ, đây chính là Trì Ấu Vi.”

Bầu không khí trở nên xấu hổ, chỉ sợ nếu ta không nói gì nữa, Trì Ấu Vi sẽ xấu hổ đến mức đập đầu chết ở đại điện.

“Ngươi… ngươi là Ấu Vi?”

Trì Ấu Vi gật đầu, một hàng nước mắt trong suốt rơi xuống, lập tức khiến Cố Cẩm Hành trong lòng sinh ra thương tiếc, mắt cũng mở to hơn vài phần, dùng tay áo lau nước mắt cho nàng:

“Đã trở về rồi thì trước tiên cứ ở trong cung, còn chuyện khác, sau này từ từ hãy nói.”

Trì Ấu Vi là người thông minh.

Thấy rõ hiện tại Cố Cẩm Hành không muốn cùng nàng dây dưa tình cảm, cho một bậc thang liền thuận thế đi xuống.

Còn chuyện khác mà Bệ hạ nói, đại khái chính là chuyện ba năm trước vì sao nàng lại trúng kịch độc, chôn ở hoàng lăng nhưng ba năm sau lại hiện hồn về nơi đây.

Sau khi Trì Ấu Vi bị cung nữ dẫn đi, ta và Bệ hạ nhìn nhau không nói gì, quay người liền trở về tẩm điện.

Nhưng chuyện lớn như vậy, không thể giấu được.

Tin tức tiên hoàng hậu sống lại nhanh chóng truyền khắp kinh thành, trở thành đề tài bàn tán của mọi người sau bữa cơm.

Mọi người đều khen Trì Ấu Vi có phúc khí, nhất định là tiên nữ trên trời hạ phàm, phò tá đương kim tân đế.

Còn ta nên nhận rõ thân phận của mình, sớm chủ động thoái vị nhường “Tiên”, trả lại vị trí hoàng hậu cho nàng.

Nhưng ta đã làm hoàng hậu, sao có thể tùy tiện thoái vị?

Người nên nhận rõ thân phận, từ trước đến nay không phải ta.

Mà là Trì Ấu Vi.

3

Hôm trước ở trước điện, mặc dù Bệ hạ không nhận ra Trì Ấu Vi, còn suýt nữa gây ra hiểu lầm nhưng trong lòng vẫn có nàng.

Sau khi dùng bữa tối ở chỗ ta, liền trực tiếp đến Bạch Điểu cung nơi an trí Trì Ấu Vi.

Ánh trăng trắng sáng nhiều năm qua chết đi sống lại trở về bên người, sao có thể không ân ái cho thỏa thích?

Sau một đêm, dường như chuyện trước kia đều tan thành mây khói, người vẫn là thiếu niên thái tử kia, Trì Ấu Vi vẫn là người yêu trong lòng người.

Chỉ là tin tức truyền đi nhanh, hẳn là Trì Ấu Vi cũng biết.

Chỉ cần nhìn dáng vẻ nàng đến gặp ta hôm nay là biết.

Chỉ có hoàng hậu mới có thể đội kim thập nhị trâm, lúc này đang sáng chói xuất hiện trên đầu nàng.

Ta ngẩng đầu nhìn Bệ hạ, thấy người chỉ chống đầu, không có phản ứng gì.

Điều này càng làm cho Trì Ấu Vi thêm kiêu ngạo.

Nàng được một đám cung nữ vây quanh đi vào điện, cười rất đắc ý, sau khi đứng lại liền giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve trâm cài, ánh mắt nhìn Cố Cẩm Hành thêm vài phần nũng nịu.

“Cẩm Hành ca ca, hôm nay Ấu Vi có đẹp không?”

“Đẹp, Ấu Vi đương nhiên là đẹp.”

Cố Cẩm Hành cười sủng nịnh, hoàn toàn không nhận ra sự khác thường.

Ta giả vờ thân thiết, cắt ngang tình cảm của hai người: “Hôm nay là ngày trọng đại, tỷ tỷ sao lại đến muộn như vậy?”

“Hôm qua là trẫm quá đáng, hoàng hậu đừng trách Ấu Vi.”

Cố Cẩm Hành lên tiếng, ta tự nhiên vui vẻ gật đầu.

Chỉ thấy mặt Trì Ấu Vi ửng hồng, tự mình ngồi xuống bên cạnh ta.

Nghĩ đến lúc nàng cùng Cố Cẩm Hành ân ái nồng nhiệt, có lẽ cũng thổi không ít gió bên gối, khiến hắn trực tiếp triệu tập các đại thần, cùng nhau thương lượng về việc nhường ngôi hoàng hậu.

Cố Cẩm Hành có thể vào Đông cung, đăng cơ làm đế, trong đó không thể thiếu sự ủng hộ của phủ Tĩnh An hầu, hiện tại Trì Ấu Vi không chết, người tự nhiên phải nể mặt hầu phủ.

Còn nhà ta tuy có công phò tá nhưng rốt cuộc vẫn suy tàn, hiện tại chỉ là tấm biển cho thiên hạ thấy ân sủng của hoàng gia đối với công thần mà thôi, nếu thật sự bảo ta nhường ngôi hoàng hậu, lui về làm quý phi, hẳn cũng không phải không thể.

Trong lúc một đám thế lực của Tĩnh An hầu phủ đang cãi lý, những lão thần hiếm khi đứng về phía ta đã có chút không đứng vững.

Đúng lúc này, bên tai truyền đến tiếng cười khẽ: “Muội muội lần này đã hiểu rõ chưa, ngôi vị hoàng hậu này, không phải muội cố chấp muốn giữ là có thể giữ được.”

Trì Ấu Vi đi đến dân gian ba năm, không biết học được cái kiểu ngông cuồng của ai.

“Cho dù thế lực phủ Tĩnh An hầu có lớn đến đâu thì thiên hạ này rốt cuộc vẫn là thiên hạ của nhà họ Cố, Bệ hạ một ngày chưa phế hậu thì thứ tỷ muốn, tỷ sẽ không có được.” Giọng điệu của ta bình thản, thậm chí sắc mặt cũng không thay đổi chút nào.

Ánh mắt nàng lóe lên một tia ghen ghét, tiếp đó, liền đổi thành một bộ mặt cay nghiệt:

“Đúng vậy, ngôi vị hoàng hậu đổi bằng tính mạng của cha huynh, muội muội tự nhiên không muốn buông tay, chỉ là nếu bọn họ biết được, muội vẫn nhu nhược vô năng như trước kia, ngay cả một ngôi vị hoàng hậu cũng không giữ được, liệu có xấu hổ đến rơi nước mắt không?”

Ngay sau đó, nàng liền kêu lên đau đớn.

Chỉ vì ta đã lật đổ nàng cùng với bàn án, những đĩa sứ đựng hoa quả tươi và ly rượu lập tức vỡ tan tành.

Máu tươi từng giọt từng giọt thấm ra từ mặt Trì Ấu Vi, nàng bất lực che mặt, trên mặt chỉ còn lại sự hoảng sợ.

Lần này, ta không còn là con chim sẻ nhẫn nhục không lên tiếng nữa, mà quỳ xuống trước khi mọi người lên tiếng, lớn tiếng kêu lên.

“Thần thiếp bất chấp lễ nghĩa, tát tiên hoàng hậu, bàn luận bừa bãi chuyện đại sự triều đình, phạm vào trọng tội, không thể tha thứ.”

“Nhưng hôm nay thần thiếp dù phải mang tội bất kính cũng phải tố cáo Trì Ấu Vi——”

“Giả chết rời cung, lừa gạt quân vương, không xứng làm hoàng hậu Đại Tề!”

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận