Ân Càn đã sử dụng thế lực còn sót tấn công ta, nhân lúc Ân Cửu Hà đi tuần, hắn đã bắt cóc ta khỏi phủ Thái tử.
Mấy tháng không gặp, hắn đã gầy đi trông thấy, gò má lộ rõ xương, ánh mắt đầy vẻ âm trầm, mãn nguyện vuốt ve khuôn mặt ta:
“Tỷ tỷ, nàng xem, cuối cùng nàng cũng trở về bên ta rồi.”
Ta bị hạ dược, toàn thân vô lực, nhưng vẫn cảm nhận được đường đi rất dốc.
Hắn ôm ta vào lòng, đầu vùi vào cổ ta.
Hơi thở nóng rực phả lên da thịt ta.
Cảm giác ghê tởm làm ta muốn nôn mửa.
Như có con sâu nhớp nháp đang bò trườn trên người ta.
Ta không chịu nổi nữa, suýt chút nữa nôn ra.
Khuôn mặt hắn lập tức đanh lại, đôi mắt dần đỏ ngầu: “Nàng thấy ghê tởm ta? Sao? Nàng ở dưới thân của Ân Cửu Hà thì sướng lắm! Đến lượt ta thì lại ghê tởm đến vậy sao?”
Hắn vừa nói vừa lao đến cắn xé điên cuồng, giật tung y phục của ta. Ta cắn chặt lưỡi, cơn đau như bị xé rách giúp ta hồi phục chút sức lực, rút cây trâm cài tóc đâm mạnh vào hắn.
Chỉ tiếc lực và độ chính xác không đủ, chỉ đâm trúng bả vai hắn.
Hắn cúi xuống nhìn ta, mặt lạnh lùng rút cây trâm ra rồi đâm mạnh về phía ta. Ta không hề nao núng nhìn thẳng vào hắn. Cây trâm lệch một chút, chỉ đâm vào chỗ cạnh mặt.
Đôi mắt hắn đỏ ngầu, nước mắt trào ra quanh mi mắt: “Nàng cứ tưởng ta không dám làm gì nàng nên lần nào cũng đối xử với ta như vậy sao? Nàng nghĩ cây trâm này có thể cản được ta sao? Hôm nay ta nhất định sẽ biến nàng thành người của ta! Xem sau này nàng còn dám ở bên hắn nữa không!”
Hắn càng thô lỗ dùng sức hơn hơn, xé toạc y phục của ta, máu từ vai hắn nhỏ giọt xuống, nhuộm thành dòng huyết lệ.
Ta cắn chặt vai hắn, miệng đầy vị tanh mặn.
Hắn đẩy ta ra, giơ tay định đánh ta, nhưng lại nắm thành quyền, đấm mạnh vào vách xe ngựa.
“Tại sao? Ta đã làm gì để nàng căm ghét ta đến vậy! Đúng, ta cố ý cướp lấy tú cầu, ban đầu đúng là ta tính toán, nhưng những ngày tháng chung sống sau đó, ta đã thật lòng yêu nàng, điều này, ta chưa bao giờ lừa dối nàng. Ta muốn kết hôn với nàng, mãi mãi bên nàng, cùng nhau sinh ra một bé gái xinh đẹp như nàng. Trước ngày thành thân ta đã nghĩ xong tên cho con củ chúng ta rồi! Nàng không thể cho ta thêm một cơ hội sao? Ta không quan tâm nàng đã từng ở cùng Ân Cửu Hà, xin nàng, chỉ cần nàng yêu ta như trước kia là được, có được không?”
Hắn vừa nói, nước mắt vừa lăn dài trên má, trông đáng thương như một đứa trẻ.
Nhìn hắn thế này, ta bật cười, chỉ cảm thấy buồn cười và chua xót. Hắn có tư cách gì mà tỏ vẻ đáng thương, hắn có tư cách gì mà đòi hỏi tình yêu của ta?
“Chúng ta đã từng có một đứa con gái.”
Hắn ngây ra, không hiểu. Ta chầm chậm ấn ngón tay vào vết thương do trâm cài gây ra trên vai hắn, nhìn khuôn mặt đầy đau đớn của hắn, nghiến răng nói: “Là ngươi đã giao nó cho Hà Oánh, để Hà Oánh giết chết nó!”
Sắc mặt hắn đầy nghi hoặc, rồi lại trầm xuống: “Nàng có giả điên ta cũng không tha cho nàng đâu!”
“Ha ha ha ha ha.”
Nghe hắn nói, ta cười đến chảy nước mắt, nỗi hận thù từ kiếp trước đến kiếp này ngưng tụ trong lòng, như muốn tràn ra ngoài, bao trùm cả thân thể.
Ta như một oan hồn âm u, nắm chặt cổ áo hắn: “Con gái của chúng ta tên là Ân Kiều Ngọc, tên gọi ở nhà là An Nhi, chẳng phải ngươi nói ngươi đã nghĩ sẵn tên cho con sao? Có phải là cái tên này không?”
Hắn sững người, nhìn thẳng vào ánh mắt điên cuồng của ta, loạng choạng lui ra khỏi người ta: “Nàng… nàng nhìn thấy ta đặt tên cho đứa bé…”
Nói rồi, mặt hắn tái đi, có lẽ hắn đã nhận ra rằng, bản thân chưa từng nói điều này cho ta biết.
Miệng hắn lẩm bẩm: “Không thể nào, sao có chuyện như vậy được? Không thể nào, đứa trẻ trong giấc mơ đó…”
Ánh mắt ta ngập tràn hận thù, dán chặt vào hắn, khiến mặt hắn trắng bệch như tờ giấy.
Bất ngờ bên ngoài có tiếng hô: “Điện hạ, có truy binh!”
Ân Càn kéo màn xe ra nhìn, ánh mắt lạnh băng: “Nhanh lên!”
“Vâng!”
Xe ngựa lắc lư dữ dội hơn, ta hoảng hốt, rõ ràng hắn đã có sự chuẩn bị, đây là cái bẫy. Ta lo lắng hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mặt ta, không nói gì, chỉ nhếch môi cười, trông như một đứa trẻ vừa trộm được kẹo.
Chẳng bao lâu, xe ngựa dừng lại, hắn ôm ta vào một căn nhà nhỏ.
Không xa, tiếng vó ngựa vang dội.
Ta nắm chặt lấy tay hắn, cầu xin hắn buông tha, nhưng hắn không ngừng lao về phía cửa sau, cho đến khi một mũi tên bắn trúng chân hắn, khiến hắn ngã nhào xuống đất.
Ta lăn ra khỏi vòng tay hắn, đột nhiên ngửi thấy mùi lạ dưới đất.
Chưa kịp suy nghĩ, Ân Càn như không cảm nhận được đau đớn, hung hãn bò về phía ta, dí dao găm vào cổ ta, đồng thời lấy ra một mồi lửa hét lớn với Ân Cửu Hà đang truy đuổi phía sau: “Đừng đến đây! Ta đã chôn thuốc nổ rồi!”
Ân Cửu Hà lập tức dừng ngựa, đứng từ xa nhìn ta, môi mím chặt thành một đường thẳng: “Thả nàng ra, ta sẽ không giết ngươi.”
Ân Càn bật cười lạnh lẽo, mặt cọ vào cổ ta, giọng đau đớn nhưng lại đầy lưu luyến: “Tỷ tỷ, cùng ta chết đi.”
Ta không để ý đến hắn, chỉ mỉm cười nhìn Ân Cửu Hà, mong rằng hình ảnh cuối cùng hắn nhớ về ta không phải là cảnh ta bị nổ tung thành từng mảnh.
Ân Càn thấy vậy, lập tức châm lửa dây dẫn.
Sắc mặt Ân Cửu Hà tái nhợt, lao về phía ta nhưng bị thuộc hạ giữ lại. Hắn vùng vẫy điên cuồng, gọi tên ta, chẳng còn chút phong thái ung dung thường ngày, nhìn thật ngốc.
Ta lắc đầu với hắn.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetÂn Càn như một con thú bị thương, nói trong cơn đau đớn: “Tỷ tỷ, thực ra dạo này ta thường mơ thấy một bé gái, nó gọi ta là phụ hoàng.”
Dây dẫn đã cháy gần hết.
Ta lạnh lùng đáp lại: “Phải không? Chắc con bé còn quá nhỏ, không hiểu rằng chính tay ngươi đã chặt đứt đường sống của nó, nhưng sau khi chết, ta sẽ nói cho nó biết.”
Thân thể Ân Càn khựng lại, đau đớn tựa đầu vào vai ta.
Dây dẫn chỉ còn một phần tư.
“Thôi, tỷ tỷ, ta sẽ không đưa nàng đi gặp nó đâu.”
Dây dẫn cháy hết.
Đồng thời, dao găm cũng rơi xuống đất.
“Bùm”
Tiếng nổ vang lên như sấm, ta bị đẩy ngã xuống đất, Ân Cửu Hà lập tức nhân lúc thuộc hạ ngẩn người liền lao đến che chắn cho ta.
Ta mở mắt kinh ngạc, ánh lửa bập bùng, tiếng nổ liên tiếp như tiếng sấm rền, vang lên hàng chục lần, chấn động khiến tai đau nhói. Ta run rẩy đứng dậy, nhìn quanh khắp nơi chỉ là đống đổ nát, máu tươi văng tung tóe.
Ta đứng lặng tại chỗ, không hiểu tại sao cuối cùng Ân Càn lại đẩy ta ra, ta đã nghĩ bản thân chắc chắn sẽ chết.
Ân Cửu Hà lo lắng hỏi gì đó, nhưng ta không nghe thấy gì, cho đến khi ánh mắt bị thu hút bởi một tia sáng.
—
Khi bước đến gần, ta nhận ra thấy đó là một miếng ngọc bội bình an đã vỡ nát.
Khi trước, sau khi ta nhận chiếc vòng tay do chính tay Ân Càn, tặng, ta nghĩ bản thân cũng nên làm gì đó. Ta đã mua loại ngọc tốt nhất về, khắc ra một miếng ngọc bình an cho hắn, nhưng dù làm cách nào cũng không mài tròn được.
Ban đầu ta ngại không dám tặng, ai ngờ hắn không biết đã nghe được từ đâu, cương quyết đeo nó trên cổ, không chịu tháo ra.
Bị người khác trêu chọc vì hình dáng không tròn trịa, hắn chỉ tự hào cười nói: “Đây là do tỷ tỷ làm.”
…
“Diễm Nhi, nhìn ta đi! Diễm Nhi? Nghe ta không?”
Ta dần hồi thần lại, thấy Ân Cửu Hà đang nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt ta, đầu, mặt, và vai hắn đều dính đầy tro bụi, trông thật nhếch nhác.
Ta ngơ ngác gật đầu.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, ôm chặt ta vào lòng, hơi ấm từ người hắn làm ta không khỏi lưu luyến mà dựa sát vào.
“Xin lỗi, xin lỗi, ta suýt nữa đã để mất nàng lần nữa rồi.” Ta thắc mắc không hiểu cái “lần nữa” hắn nhắc tới là gì, nhưng lại cảm thấy hỏi cũng vô nghĩa.
Cảm nhận được nhịp tim cuồng loạn của hắn, ta khẽ vỗ nhẹ lên hông hắn: “Điện hạ, ngài nên thực hiện lời hứa rồi.”
Cơ thể hắn khẽ cứng lại, từ từ buông ta ra.
Rất lâu sau, hắn cuối cùng cũng đáp một tiếng: “Ừm.”
Mọi chuyện đã kết thúc.
Ân Càn không còn gì sót lại, Hà gia vì trợ giúp Ân Càn cũng hoàn toàn bị tiêu diệt.
Hà Oánh bị ban thưởng cho tên hoạn quan từng hành hạ Hồng Tụ đời trước, chỉ vài tháng sau ta nghe tin nàng đã phát điên.
Chuyện của ta, Ân Cửu Hà cuối cùng cũng không hỏi tới, có lẽ hắn cũng đoán được phần nào, nhưng vẫn lựa chọn tôn trọng ta, ta biết ơn vô cùng.
Chỉ là, đến cuối cùng, hắn cũng không nói cho ta biết “lần nữa” ấy là gì, hắn bảo, hắn sẽ chỉ kể điều đó với hoàng hậu của hắn.
Vậy nên, ta cũng thật sự không hỏi, trước khi đi, ta cuối cùng cũng chọc giận được hắn một lần.
Sau khi trở về phủ Đinh gia, ta tiếp tục công việc kinh doanh.
Một năm sau, Ân Cửu Hà trở thành hoàng đế, chăm chỉ lo việc nước. Tuy nhiên, điều kỳ lạ là, mỗi lần chuẩn bị nạp phi vào cung, hắn đều bất ngờ ngất xỉu. Sau đó, một vị chủ trì ở chùa Liên Sinh nói rằng số mệnh của Ân Cửu Hà bị nhân duyên tương khắc, trừ phi tìm được một nữ nhân sinh vào giờ Sửu mới có thể hóa giải được.
Khi phụ thân kể tin này, ánh mắt ông còn lén lút nhìn về phía ta.
Giờ Sửu trùng hợp lại chính là giờ ta sinh ra.
Ta giả vờ không nghe thấy, uống hết chén cháo cuối cùng rồi bảo: “Đến thư phòng,” sau đó không ngoảnh lại mà rời đi.
Ân Cửu Hà thật là, giở mấy trò vặt này, cũng không biết hắn đã thuyết phục vị cao tăng kia phạm giới thế nào.
Nghĩ tới đó, ta khẽ nhếch môi.
Vừa bước vào thư phòng, ta liền thấy một lá thư nằm im trên bàn.
Mở ra, bên trong chỉ có một câu: “Ta muốn ăn điểm tâm rồi.”
Nhìn nét chữ quen thuộc, ta mỉm cười.
Ngoài cửa sổ, hoa đào rơi phất phới, khung cảnh tuyệt đẹp vô cùng.
“Thôi vậy, hình như, ta cũng hơi nhớ huynh ấy rồi.”
(Chính văn hoàn)
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.