“Anh biết mà, giữa chúng ta còn rất nhiều chuyện khác.”
Trong cuộc hôn nhân kéo dài bảy năm này, lúc nào hắn cũng giữ thái độ không nóng không lạnh với tôi, không muốn giải thích nhiều với tôi.
Hiện giờ tôi đã vô cùng mệt mỏi thì hắn lại đuổi tới bờ bên kia đại dương để giải thích với tôi chuyện trước đây.
Sắc mặt hắn trắng bệch, nghẹn ngào đến mức gần như không nói nên lời: “Quan trọng chứ! Em không thể tuyên án tử hình với anh chỉ vì một tấm ảnh được.”
Tôi nhìn chung quanh có người đi qua, thở dài: “Quên đi, anh vào trong rồi hẵng nói.”
Lâm Việt Chu đi theo phía sau tôi, lúc vừa vào nhà, hắn liền vội vàng nói: “Tiểu Lê, đêm đó anh và Tống Kiều Kiều không xảy ra chuyện gì cả. Là do cô ta bỏ thuốc vào rượu, cởi quần áo của anh ra để chụp ảnh.”
“Nếu em không tin thì có thể tìm cô ta giáp mặt đối chất, thật đó…”
Có lẽ là do vẻ mặt của tôi cực kỳ lãnh đạm suốt từ đầu đến cuối nên Lâm Việt Chu vô cùng hoảng hốt, gấp gáp đến độ hốc mắt có chút phiếm hồng:
“Anh biết đêm đó anh không nên đi, là anh sai rồi. Tiểu Lê à, anh cam đoan sẽ không bao giờ làm như vậy nữa, chúng ta làm hòa với nhau được không? Em muốn ở lại Anh quốc thì anh sẽ ở đây với em.”
Tôi nhìn hắn, trong mắt tràn đầy thất vọng:
“Chỉ một lần đó thôi sao?”
Lửa giận đè nén đã lâu trong lòng như sắp phun ra, chẳng hiểu vì sao hắn đều ôm tâm lý may mắn, đánh cuộc rằng tôi chỉ biết một chuyện kia, đánh cuộc hắn có thể giấu diếm qua mắt tôi.
15.
Lâm Việt Chu sửng sốt, cụp mắt tránh né mắt của tôi, khó khăn lắm mới gật đầu.
Tôi lấy điện thoại di động ra, mở Weibo của Tống Kiều Kiều để hắn nhìn ảnh chụp bọn họ hôn nhau dưới cực quang, rồi từng chuyện đã từng xảy ra trong quá khứ, tất cả đều bày ra trước mặt hắn:
“Lâm Việt Chu, trong lòng anh đặc biệt coi tôi là con ngốc phải không?”
“Anh có biết tôi vui thế nào khi nhìn thấy hai tấm vé máy bay anh giấu trong ngăn kéo vào ngày kỷ niệm bảy năm không? Tôi còn tưởng đó là bất ngờ anh dành cho tôi, nào ngờ đó lại là sự lừa gạt.”
“Anh hôn cô ta dưới cực quang có bao giờ nghĩ đến không? Có bao giờ nghĩ đến kế hoạch hưởng tuần trăng mật của chúng ta chính là Iceland không? Khi đó anh còn nói anh rất vội, là vội đi ngắm cực quang với cô ta sao?”
“Trong lòng anh vẫn luôn có cô ta, vậy tại sao phải trở về tìm tôi vào năm đó làm gì? Anh rõ ràng biết tôi vẫn luôn thích anh, rồi đột nhiên anh cắt đứt liên lạc với tôi, rồi lại đột nhiên trở về hỏi tôi có muốn ở bên anh hay không, anh coi tôi là cái gì? Là kẻ dự phòng sao?”
Tầm mắt tôi mơ hồ nhìn hắn chằm chằm, đau đớn nơi trái tim đã biến thành lưỡi dao sắc bén, tất cả thương tâm cùng khổ sở mấy năm nay đều tuôn ra như thủy triều, đau đớn đến nghẹt thở.
Trên mặt Lâm Việt Chu mất hết huyết sắc, hắn khẽ há miệng nhưng mãi chẳng thể phản bác một câu.
Hắn nhìn tôi, trong mắt hiện lên thống khổ vô tận, áy náy, cùng hối hận:
“Không phải, Tiểu Lê… anh yêu em mà, Tống Kiều Kiều chỉ là đoạn tình cảm khi còn trẻ, là do anh không cam lòng mà thôi. Hiện tại anh đã xác định người anh yêu là em, em cho anh một cơ hội bù đắp được không?”
Dáng vẻ hắn vô cùng hèn mọn nhìn tôi, trong mắt đều là cầu xin.
Kiêu ngạo như hắn, giờ phút này lại phải cầu xin tôi.
Nhưng đã quá muộn.
Tôi bình tĩnh nhìn hắn, nhẹ nhàng cười cười:
“Nhưng mà, tôi đã không còn yêu anh nữa.”
16.
Lâm Việt Chu như bị sét đánh, mờ mịt sững sờ tại chỗ, miệng thì thào tự nói:
“Không đâu, em sẽ không yêu… sao em đột nhiên không yêu anh nữa chứ?”
Tôi lạnh lùng nhìn bộ dáng không muốn tin tưởng, thống khổ giãy dụa của hắn, không phải hắn yêu tôi bao nhiêu, cũng không phải hắn không buông bỏ được tôi.
Chỉ là thời gian tôi yêu hắn quá lâu, hắn nhất thời khó có thể tiếp nhận sự trống vắng này mà thôi.
“Chúng ta chia tay trong bình yên đi, anh không nên đến đây quấy rầy cuộc sống của tôi nữa. Hiện tại anh đã được tự do, có thể đi tìm người anh yêu chân chính rồi.”
Tôi liếc nhìn đồng hồ, ý bảo hắn có thể đi rồi.
Sau khi rời khỏi hắn, tôi tìm lại sở thích thời đại học – – nhảy dù.
Trước khi ở bên hắn, thật ra tôi vẫn luôn là một người thích khám phá điều mới mẻ, thích mạo hiểm.
Vĩnh viễn ôm lòng hiếu kỳ và sự nhiệt huyết đối với cuộc sống, vĩnh viễn có sức sống dồi dào.
Sau đó, sự thất vọng và thương tổn xuất hiện càng ngày càng nhiều làm mờ đi sự ngây thơ và nhiệt tình yêu đương của tôi.
Lâm Việt Chu không chịu rời đi, hắn nói hắn không thể sống mà không có tôi được.
Tôi bật cười, lúc ở cùng hắn, gần mười ngày nửa tháng hắn không thèm về nhà, hiện tại lại nói hắn không thể sống mà không có tôi, đạo lý quái quỷ gì đây?
Tôi gọi nhân viên quản lý tới, mang hắn đi.
Sau khi đến Anh, tôi tham gia trại huấn luyện nhảy dù gần nhà.
Sau khi bay thử vài lần, tôi dần dần tìm được cảm giác đã từng có.
Huấn luyện viên nói với tôi rằng một tuần nữa sẽ có một cuộc thi nhảy dù trong tiểu đoàn, giải thưởng rất nhiều.
Tôi không chút do dự báo danh, mặc dù tôi biết mình chỉ nhận được giải nhỏ, nhưng việc nhảy dù ở thị trấn ven biển sẽ mang đến một cảm giác mới mẻ hơn nhiều.
Ngày thi đấu, tôi trang điểm với tông màu khói màu vô cùng lạ mắt, nhận được rất nhiều lời khen vừa khoa trương vừa chân thành.
Trong lúc chờ đợi, tôi ôm tâm trạng vừa khẩn trương mà lại chờ mong.
Khoảng thời gian ngắn ngủi được rơi tự do trên không trung đi kèm với tiếng gió xé rách và tiếng la hét của đám đông vây quanh.
Sau đó là vững vàng bay lượn như chim, trong nháy mắt, phảng phất như tôi được nhìn thấy vạn vật dưới góc nhìn của Thượng Đế, ngay trước tầm mắt là biển cả xanh thẳm và rất nhiều ngôi nhà nhỏ nhắn dưới kia.
Sau khi hạ cánh, tôi tháo mũ bảo hiểm, vị huấn luyện viên đeo huy chương giải bạc lên cổ tôi:
“Lê Lê, cô rất giỏi đó.”
Tôi thở dài, ôm huấn luyện viên thật chặt.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net17.
Chưa hết, từ xa tôi đã thấy Lâm Việt Chu ôm một bó hoa tươi đi về phía tôi.
Đáy mắt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc, trong giọng nói cũng nhuốm chút hưng phấn: “Tiểu Lê, em thật sự rất giỏi đó, lúc trước anh không hề biết em còn có thể nhảy dù đấy.”
“À thêm nữa… hôm nay em trang điểm cũng rất đặc biệt, rất đẹp, rất hợp với em.”
Hắn đưa hoa đến trước mặt, ánh mắt tham luyến nhìn tôi.
Cậu bạn bên cạnh nhìn thấy cảnh này cũng nhanh chóng tiến lại gần, tò mò hỏi: “Lê, hắn là ai?”
Tôi trả lời ngay trước mặt hắn: “Là chồng trước cứ dây dưa không rõ với mối tình đầu.”
Cậu bạn lập tức trợn trắng mắt, cố ý đẩy bó hoa của Lâm Việt Chu ra để thay thế bằng bó hoa của anh ấy.
“Lê, chúc mừng em, bó hoa này mới xứng đáng với em.”
Tôi thấy hơi buồn cười, nhận lấy bó hoa rồi nói lời cảm ơn với anh ấy: “Cảm ơn.”
Nói xong, tôi ôm hoa rời đi, không liếc Lâm Việt Chu một cái.
Hắn đuổi theo túm lấy cổ tay tôi, giọng nói run rẩy: “Tiểu Lê, anh đã nói rõ với cô ta rồi, sau này cô ta sẽ không đến quấy rầy chúng ta nữa. Em đừng nhẫn tâm với anh như vậy được không…”
Hôm nay là ngày tôi giành được giải thưởng, tôi thật sự không muốn nghe hắn lải nhải mấy chuyện không hay vào ngày tốt đẹp như vậy.
Vì thế tôi hất tay hắn ra, vén tóc, dứt khoát cắt đứt:
“Thật ngại quá, tôi còn có hẹn rồi, không có thời gian nghe anh thao thao bất tuyệt đâu.”
18.
Tôi không ngờ Lâm Việt Chu vẫn chưa từ bỏ ý định, hắn mua một căn nhà ở ngay gần đó.
Có lẽ những năm gần đây tôi dễ dàng mềm lòng với hắn khiến hắn cho rằng chỉ cần hắn kiên trì lâu hơn một chút thì sớm muộn gì tôi cũng sẽ tha thứ cho hắn.
Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, không thèm nhìn hắn lấy một lần.
Mà hắn không hề nản lòng, giống như muốn theo đuổi tôi thêm lần nữa, ngày nào cũng ôm hoa tươi và quà tặng đứng trước cửa nhà tôi.
Đến cả việc phơi nắng trong sân cũng bị gián đoạn chỉ vì hắn.
Cho đến khi, anh hàng xóm Ryan đi du lịch trở về mang đặc sản cho tôi.
Lâm Việt Chu nổi giận đùng đùng đi theo, ánh mắt dừng trên người tôi và Ryan, tức giận chất vấn:
“Hắn chính là người em hẹn hò hôm đó phải không? Hai người ở bên nhau rồi ư? Đã làm đến bước nào rồi?”
Sau khi chất vấn xong, hắn thống khổ nhắm mắt lại, khàn giọng nói: “Em đang trả thù anh phải không?”
Tôi cố nén lửa giận, thần sắc hờ hững nhìn hắn:
“Đừng nghĩ ai cũng xấu xa như anh, dù sao chúng ta vẫn chưa chưa ly hôn, chí ít thì tôi vẫn có đạo đức cơ bản nhất của con người.”
Hắn lập tức hết giận, khó xử nở nụ cười, giọng nói có chút chua chát: “Tiểu Lê, em đừng nói anh như vậy được không?”
“Rốt cuộc anh đã hiểu được cảm giác của em, hóa ra lúc ấy em lại khổ sở như vậy, là do anh sai…”
“Ừm, nếu anh đã biết thì ký tên vào đơn ly hôn đi.”
Trong lòng tôi không có một tia dao động, lạnh lùng ngắt lời hắn.
Lâm Việt Chu trầm mặc, hồi lâu, nước mắt hắn rơi xuống:
“Anh thật sự… không có một cơ hội nào sao?”
Tôi nhìn người mà mình đã từng rất yêu trước mắt: “Chuyện anh đã làm vẫn luôn tồn tại ở đó, tôi không có cách nào che mắt mình lại, giả bộ như không nhìn thấy rạn nứt giữa chúng ta, cũng không có cách nào giả bộ như không có gì xảy ra cả.”
Nước mắt Lâm Việt Chu đột nhiên rơi xuống nhiều hơn, nghẹn ngào nói: “Thật xin lỗi… thật xin lỗi, Tiểu Lê.”
Hắn ký tên vào đơn ly hôn, xoay người chậm rãi biến mất.
Tôi nhìn bóng lưng tịch mịch của hắn dần dần hòa mình vào ánh chiều tà cuối chân trời.
Thời niên thiếu cũng theo hoàng hôn buông xuống.
19.
Hai năm sau, tôi được thăng chức lên làm tổng giám đốc chi nhánh.
Nhìn mình trong gương, so với hai năm trước thoạt nhìn càng có sức sống hơn.
Người qua đường còn cho rằng tôi là sinh viên của trường đại học nào đó.
Tôi rất hài lòng với bản thân mình.
Một khi có kỳ nghỉ, tôi sẽ đi du lịch khắp thế giới.
Đi xem những phong cảnh mà tôi chưa từng thấy.
Khi đang ngắm biển ở Maldives, tôi đột nhiên nhận được tin tức của bạn bè trong nước:
[Ai da, đúng là nhân quả báo ứng, sau khi Lâm Việt Chu về nước, Tống Kiều Kiều dây dưa với hắn suốt hai năm để hắn cưới cô ta, nào ngờ hắn không chịu đồng ý.]
[Hai ngày trước, Tống Kiều Kiều đột nhiên nổi điên, lái xe đụng hắn tàn phế, cô ta còn nói như vậy thì cả đời hắn cũng không rời khỏi cô ta.]
[Kết quả hôm đó cô ta đã bị cảnh sát bắt, kết tội cố ý đả thương người. Đến tận bây giờ Lâm Việt Chu vẫn còn nằm trong bệnh viện, không có một người nào đến thăm hắn.]
Cuối cùng, bạn tốt lại hỏi tôi: [Lê Lê, cậu có muốn về thăm hắn không?]
Tôi mỉm cười: [Tớ đang đi du lịch vòng quanh thế giới, chờ ngày nào đó du lịch đến thành phố đó thì sẽ đi thăm hắn.]
Ánh mây phản chiếu dưới mặt biển lặng lẽ bay đi.
Hết.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.