Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 3

12:58 sáng – 15/11/2024

Cuối cùng, Lâm Việt Chu kéo tay cô ta, lạnh lùng nói:

“Chúng ta lên xe, cô ấy muốn náo loạn thì cứ để cô ấy làm, xem cô ấy náo loạn tới khi nào.”

Nói xong hắn mang theo Tống Kiều Kiều lái xe rời đi.

Bầu trời bỗng nhiên tối đen, sấm sét không ngừng vang vọng cả bầu trời.

Tôi bước đi trong cơn mưa theo hướng ngược lại.

Đây không phải là lần đầu tiên tôi đề nghị ly hôn với Lâm Việt Chu.

Ngày Tống Kiều Kiều về nước, hắn bỏ tôi lại để đi đón cô ta.

Tôi nhìn thấy điện thoại di động của hắn, mới biết được Tống Kiều Kiều chính là mối tình đầu của hắn.

Chúng tôi cãi nhau ầm ĩ.

Tôi buộc tội hắn dây dưa không rõ với người yêu cũ, không có ranh giới.

Hắn lại chất vấn tôi vì sao phải nhìn trộm điện thoại di động của hắn, cả ngày nghi thần nghi quỷ.

Trong cơn tức giận tôi đề nghị ly hôn với hắn.

Hắn không dỗ dành tôi, mấy ngày liền cũng không về nhà.

Sợ hãi và bất lực, tôi khóc lóc suốt nhiều ngày.

Cuối cùng là tôi thỏa hiệp trước, tôi xin lỗi hắn, nói mình không nên nhìn lén điện thoại di động của hắn, không nên hoài nghi hắn.

Hắn biết tôi yêu hắn đủ nhiều nên mới chắc chắn tôi không thể rời khỏi hắn.

Nhưng lần này, sự thất vọng đã tích tụ đủ rồi.

Lâm Việt Chu lại giống như trước kia, mấy ngày không trở về.

Tôi thừa dịp vui vẻ tự tại, chậm rãi dọn sạch đồ đạc của mình từng chút một, chuẩn bị để cuối tháng đến nước Anh.

Cho đến khi hắn ở bên ngoài ngày thứ ba, đám bạn bè của Lâm Việt Chu bỗng nhiên gọi điện thoại cho tôi:

“Chị dâu à, Việt Chu uống say khướt rồi, chị có thể tới đây đón cậu ấy được không?”

“Không được, hiện tại tôi và hắn đang làm thủ tục ly hôn, không tiện.”

“Việt Chu vẫn luôn gọi tên chị đó. Chị dâu à, chị thật sự không đến sao?”

“Hẳn là cậu nghe lầm rồi, lần trước hắn uống say đã gọi tên Tống Kiều Kiều đấy.”

Bên kia ống nghe đột nhiên truyền đến tiếng chai rượu đập xuống đất.

Tôi bình tĩnh cúp máy.

Cho đến buổi sáng hôm sau, lúc tôi đẩy cửa ra đã nhìn thấy Tống Kiều Kiều, bấy giờ tôi mới biết tối hôm qua Lâm Việt Chu ở cùng một chỗ với cô ta.

Cô ta vừa thấy tôi liền che miệng cười, vẻ mặt ngượng ngùng nói: “Lê Lê à, tôi cũng không muốn làm phiền cô nhưng tối hôm qua Việt Chu uống nhiều nôn hết ra người, tôi đành phải tới giúp anh ấy.”

“Ai da, tôi bảo anh ấy trở về nhưng anh ấy không chịu trở về, tôi cũng không có biện pháp nào khác, cô đừng trách tôi nha.”

Cô ta còn cố ý kéo áo, để lộ vết hôn trên cổ.

Tôi cố nén cơn buồn nôn trào dâng: “Thế nào? Làm tiểu tam còn thấy thích thú như vậy ư? Chẳng lẽ cô chưa từng học qua lễ nghĩa liêm sỉ sao?”

Sắc mặt Tống Kiều Kiều lập tức thay đổi, bỗng nhiên đẩy tôi ra, đi vào bên trong:

“Rõ ràng tôi và Việt Chu đã ở bên nhau từ trước, nơi này vốn nên là nhà của tôi. Người không được yêu mới là tiểu tam đó, cô vốn không có tư cách nói với tôi câu đó!”

Đầu tôi đập vào cửa, có chút sưng đỏ nóng lên.

Cô ta dùng rất nhiều khí lực, đến nỗi trước mắt tôi mờ cả đi.

Tôi xoay người kéo cổ áo cô ta lôi ra ngoài thì Lâm Việt Chu đột nhiên trở lại.

Hắn đứng chắn trước mặt Tống Kiều Kiều bảo vệ cô ta, lạnh lùng nhìn tôi: “Em vẫn không chịu từ bỏ đúng không? Em thử bắt nạt cô ấy thử xem?”

“Xin lỗi Kiểu Kiểu.”

Tôi hơi há miệng, lời mắng còn chưa nói ra khỏi miệng thì nước mắt đã rơi xuống trước.

Tôi cắn chặt môi, đẩy bọn họ ra ngoài: “Cút! Các người cút hết cho tôi.”

Tôi đóng mạnh cửa lại, chậm rãi dựa vào cửa, ngồi xổm xuống, khóc không thành tiếng.

Không bao lâu, cửa đã bị người ta đẩy mạnh. Lâm Việt Chu hoảng hốt xông vào, nắm vai tôi tỉ mỉ quan sát:

“Bị thương mà không biết nói?”

Anh lấy thuốc mỡ từ trong túi ra, nhẹ nhàng bôi thuốc cho tôi.

Tôi đẩy hắn ra, đoạt lấy thuốc mỡ đập vào đầu hắn:

“Không cần anh hư tình giả ý.”

“Em là vợ anh, anh quan tâm thì sao lại là hư tình giả ý được!”

“Tôi nói tôi muốn ly hôn với anh, anh nghe không hiểu sao?”

Bộ dáng bi thương của hắn đập vào mắt tôi, chỉ thấy ánh mắt kia lạnh như băng, khó hiểu nói:

“Cũng bởi vì anh giúp Tống Kiều Kiều bôi một chút thuốc mà em đã muốn ly hôn?”

“Được rồi, chuyện này là do anh sai, do anh không nghĩ đến tâm tình của em, anh xin lỗi em được chưa, em còn muốn thế nào nữa? Sau này anh và Kiều Kiều sẽ giữ khoảng cách với nhau, em hài lòng chưa?”

Hắn càng nói càng tức giận, một quyền cuối cùng hung hăng nện vào cửa phòng vệ sinh, trong nháy mắt đã biến thành một mảng xanh tím.

Tôi nhìn gương mặt giận dữ của hắn trong gương.

Đột nhiên phát hiện đã qua nhiều năm như vậy, tôi chưa bao giờ hiểu rõ hắn.

Hắn cho rằng chỉ cần tôi không tận mắt nhìn thấy hắn và Tống Kiều Kiều lên giường thì hắn vẫn có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, hắn có thể đứng trên cao chỉ trích tôi chuyện bé xé ra to.

Hắn chỉ muốn tôi chịu thua, tiếp tục giả bộ không biết gì để yêu hắn.

Cơ thể tôi hơi run rẩy, nước mắt vô thức rơi xuống.

Sắc mặt Lâm Việt Chu dịu đi, giơ tay lau nước mắt trên má tôi, dịu giọng nói:

“Được rồi, Tiểu Lê à, chúng ta đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, chúng ta đều là người quan trọng nhất trong sinh mệnh của nhau.”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

“Đừng nói chuyện ly hôn khiến anh đau lòng nữa, được không?”

“Lần này là do anh sai, anh cam đoan sẽ không làm như vậy nữa, được không?”

Hắn luôn như vậy, sau khi tát tôi một cái rồi lại cho tôi một quả táo ngọt.

Mỗi lần chỉ cần hắn làm như vậy, tôi sẽ không có biện pháp nổi giận với hắn.

Nhưng lần này, vô dụng.

Tôi ngẩng đầu, rưng rưng nước mắt nhìn hắn:

“Lâm Việt Chu, nếu trong vòng một tuần, Tống Kiều Kiều tìm anh mà anh không liên lạc với cô ta thì tôi sẽ không đề cập đến chuyện ly hôn nữa.”

Biểu tình trên mặt hắn nhiễm ý cười: “Chỉ đơn giản như vậy?”

Tôi gật đầu, rất đơn giản.

Nhưng tôi biết, hắn không làm được.

Lâm Việt Chu bắt đầu trở về nhà rất sớm.

Ngày đầu tiên, hắn tặng cho tôi một bó hoa cát cánh mà tôi thích.

Ngày hôm sau, hắn từ chối tụ hội, cùng tôi đi ăn món lẩu tôi thích.

Ngày thứ ba, hắn cùng tôi đến phòng tập thể thao.

Ngày thứ tư, chúng tôi ăn cơm ở nhà, hắn tự tay làm.

Ngày cuối cùng, tôi hẹn Tống Kiều Kiều.

Một giờ sau, cô ta mới khoan thai đến nơi.

Cô ta trang điểm tinh xảo ngồi trước mặt tôi, mở miệng liền châm chọc nói:

“Sao không ở nhà trông Lâm Việt Chu đi, rảnh rỗi hẹn tôi ra ngoài làm gì?”

“Chẳng lẽ là muốn cảnh cáo tôi không được liên lạc với Lâm Việt Chu nữa ư?”

“Tìm tôi cũng vô dụng, dù sao tôi cũng không quản được anh ấy giao du với bên ngoài.”

Cô ta cười khẽ một tiếng, trong giọng nói không giấu được sự đắc ý.

Giống như đang nói cho tôi biết ‘Tôi muốn cướp chồng cô đó, cô có thể làm thế nào đây?’

Tôi đột nhiên giơ tay tát cô ta một cái.

Xung quanh đột nhiên lặng ngắt như tờ, chỉ còn lại tiếng da thịt va chạm giòn giã trong không trung.

Tống Kiều Kiều che mặt ngây ngẩn cả người, cô ta không thể tin nhìn tôi, cắn răng hỏi:

“Cô dựa vào cái gì mà dám đánh tôi!”

Tôi không nhanh không chậm lau tay, giọng điệu bình tĩnh nói: “Cô đi du lịch, ôm hôn chồng tôi, chẳng lẽ tôi không nên đánh cô sao?”

Sắc mặt cô ta trắng bệch, tiếp theo mới cười nhạo nói:

“Cô mới phát hiện ra à?”

“Tôi cố tình đăng lên Weibo là để cho cô xem đấy.”

“Chuyện tình cảm không phải là một tờ giấy chứng nhận là xong.”

Tôi uống một ngụm cà phê, thờ ơ nhìn cô ta:

“Như cô mong muốn, tôi và Lâm Việt Chu chuẩn bị ly hôn rồi.”

Thấy khóe miệng cô ta chậm rãi hiện lên một nụ cười thỏa mãn, tôi tiếp tục nói:

“Nhưng hắn không đồng ý.”

“Tôi đã nói với hắn, chỉ cần hắn không liên lạc với cô trong vòng một tuần thì tôi sẽ không bao giờ nhắc tới chuyện ly hôn nữa.”

“Hôm nay là ngày cuối cùng.”

Nhìn vẻ mặt thất vọng và không cam lòng của Tống Kiều Kiều, tôi đứng lên, cười với cô ta:

“Để xem cô có bản lĩnh này hay không, để hắn phá ước định kia.”

Tôi mỏi mắt mong chờ.

Tống Kiều Kiều đột nhiên hô to:

“Lê Lê, cô cứ chờ đó mà xem!”

Buổi tối, Lâm Việt Chu vẫn đúng giờ về đến nhà.

Có lẽ do hắn biết đêm nay là ngày cuối cùng của kỳ hạn, tâm tình của hắn đặc biệt tốt, chợt ôm lấy tôi từ phía sau, dịu dàng nói: “Tiểu Lê, đêm nay chúng ta đến nhà hàng lần đầu tiên hẹn hò đi, coi như đền bù ngày kỷ niệm bảy năm của chúng ta được không?”

Đến nhà hàng, vẫn là vị trí năm đó.

Ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên mặt hắn, có vẻ nhu hòa lại góc cạnh cường tráng.

Trong thoáng chốc, dường như tôi lại thấy được dáng vẻ thiếu niên năm đó.

Lúc đó, hắn nhìn động tác cắt thịt bò của tôi, cười khẽ thành tiếng:

“Tiểu Lê, sao em vẫn đáng yêu như vậy?”

Nói xong, hắn nhận lấy dao nĩa từ trong tay tôi, quen thuộc cắt một miếng thịt bò bít tết đút vào miệng tôi.

Tôi vẫn luôn biết, Lâm Việt Chu rất thông minh. Sau khi rời khỏi gia đình kia, hắn vận dụng ngành học của mình để bắt đầu gây dựng sự nghiệp. Sau khi tốt nghiệp khoa chính quy liền mở công ty riêng, tự chủ tài chính, không còn nghèo khổ như trước kia nữa.

Hắn cũng rất lãng mạn, không biết từ đâu biến ra một bó hoa hồng đỏ đặt ở trên bàn:

“Hoa hồng tặng người đẹp, kỷ niệm ngày đầu tiên chúng ta hẹn hò.”

Lấy lại tinh thần, trên bàn ăn đã đặt một bó hoa hồng đỏ giống như năm đó, phần ăn cũng giống nhau.

“Chúc hai vị dùng bữa vui vẻ.”

Âm nhạc vang lên, ánh đèn tối đi, bầu không khí cực kỳ hòa thuận.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận