Tôi bật khóc, quay trở về nhà.
Lúc đầu Lâm Việt Chu còn dỗ dành tôi: “Anh thật sự chỉ coi cô ấy là bạn, huống hồ không có chuyện gì xảy ra mà.”
Sau đó, hắn không kiên nhẫn bỏ lại một câu: “Nếu anh và cô ấy có chuyện gì thì làm sao có chuyện với em sau này chứ? Em đừng làm lớn chuyện lên nữa được không.”
Chúng tôi chiến tranh lạnh với nhau.
Cho đến ngày kỷ niệm bảy năm, tôi còn nghĩ đây là cơ hội tốt để chúng tôi giảng hòa với nhau. Nhưng không ngờ đó là cọng rơm cuối cùng đè bẹp con lạc đà.
Lấy lại tinh thần, tôi nhìn sắc mặt phiền não của Lâm Việt Chu, bình tĩnh nói: “Anh suy nghĩ nhiều rồi.”
Tiếp tục nhìn xuống điện thoại.
Lâm Việt Chu ngẩn người, tựa hồ không nghĩ tới tôi lại nói ra lời đó:
“Em thật sự… không tức giận ư?”
Hắn cau mày nhìn tôi, tựa hồ là không tin tưởng cho mấy.
“Em tức giận cái gì?” Tôi ngẩng đầu, bình thản hỏi ngược lại.
Lâm Việt Chu nghẹn họng, sắc mặt đột nhiên trở nên rất khó coi, giận dữ đứng dậy, bỏ lại một câu: “Đêm nay anh ngủ ngoài phòng khách.” Sau đó liền đen mặt rời đi.
Tôi không hiểu.
Không giận dỗi với anh, không tùy tiện ghen tuông, không truy hỏi tận gốc rễ.
Chẳng phải đó là điều hắn muốn sao?
Sáng sớm hôm sau, hiếm khi Lâm Việt Chu xuống bếp.
Hắn bưng cháo thịt nạc trứng muối lên bàn, gọi tôi tới ăn sáng:
“Tỉnh rồi sao? Anh làm bát cháo thịt nạc trứng muối em thích nhất này, mau tới ăn đi.”
Tôi nhất thời thất thần.
Vì khi còn bé, Lâm Việt Chu không được ai nấu cơm cho ăn, thế nên hắn chỉ có thể tự mình nấu cơm.
Sau khi lớn lên, hắn gần như không bao giờ nấu cơm nữa.
Tôi có thể hiểu được cho hắn vì tôi nghĩ hắn không muốn nhớ lại tình cảnh khổ sở khi còn bé.
Sau khi ở bên nhau, vẫn luôn là tôi nấu cơm.
Lần duy nhất hắn nấu cơm là khi tôi phải làm một ca phẫu thuật nhỏ ở bệnh viện.
Hắn làm cháo thịt nạc trứng muối đến thăm tôi.
Đó là cháo thịt nạc trứng muối ngon nhất mà tôi từng ăn. Sau đó, thỉnh thoảng tôi sẽ làm nũng bảo hắn làm lại một lần nữa cho tôi nếm thử.
Nhưng hắn trực tiếp lạnh mặt từ chối: “Em muốn ăn thì ra ngoài mua ấy, không phải người ta vẫn bán đầy sao?”
Khi đó, tôi còn cho rằng hắn lại nghĩ tới những hồi ức không tốt kia, vội vàng xin lỗi hắn, sau đó sẽ không bao giờ nhắc tới nữa.
Thế nhưng, khi nhìn thấy Tống Kiều Kiều, tôi mới biết được.
Bốn năm đại học, hắn đã làm cơm cho Tống Kiều Kiều ăn vô số lần.
Bởi vì Tống Kiều Kiều không quen ăn cơm trong căn tin, hắn cố ý thuê một căn nhà có phòng bếp ở bên ngoài, mỗi ngày đều làm đồ ăn cho Tống Kiều Kiều.
Sau đó, Tống Kiều Kiều về nước, một lần nữa xuất hiện trong nhóm bạn của bọn họ, mỗi lần tụ hội, người nấu cơm cũng đều là hắn, đơn giản là vì Tống Kiều Kiều thích ăn cơm do hắn làm.
Đêm đó, tôi như kẻ tự ngược lật từng bài đăng trên Weibo của Tống Kiều Kiều, cảm thụ được tình yêu giữa những hàng chữ, giống như một tên trộm rình mò tình yêu của người khác.
Nhưng tình yêu đó hẳn là thuộc về tôi.
Lâm Việt Chu đi tới ôm vai tôi, giúp tôi kéo ghế ra, giọng nói mang theo chút dịu dàng:
“Tiểu Lê, mấy ngày nay anh đã xin nghỉ để ở cùng em, không phải lần trước em nói muốn xem buổi biểu diễn của một ca sĩ nào đó hay sao? Hôm nay anh dẫn em đi xem nhé, được không?”
Tôi cảm thấy có chút buồn cười.
Rõ ràng hắn đã xem qua, lại còn làm bộ như không rõ ràng lắm.
Khoảng thời gian trước, ca sĩ tôi thích nhiều năm thông báo đến thành phố của tôi mở buổi biểu diễn.
Tôi vội vàng giành giật vé, rủ Lâm Việt Chu cùng tôi đi xem.
Hắn nói hôm đó công ty có việc, không có thời gian.
Nhưng hôm đó Tống Kiều Kiều lại đăng lên Weibo: [Có người nào bận rộn tối mắt vẫn dành thời gian đi xem ca nhạc với tôi không? Có người này đây!]
Bức ảnh là một khung cảnh mười ngón tay đan vào nhau trước sân khấu.
Trên ngón áp út là khớp xương rõ ràng, còn có vết nhẫn cưới nhàn nhạt.
Tôi không nói tiếp, vùi đầu ăn cơm.
Lâm Việt Chu cũng không giận, lấy điện thoại ra chuẩn bị đặt vé:
“Em không nói lời nào tức là đã đồng ý rồi đấy.”
Nhưng hắn cầm điện thoại tìm nửa ngày, cũng không tìm được buổi biểu diễn của ca sĩ kia.
Tôi nhìn màn hình điện thoại, có chút cô đơn nói: “Buổi biểu diễn đó đã kết thúc.”
Ngón tay Lâm Việt Chu lập tức cứng đờ, hắn khẽ há miệng, nhất thời không biết nói gì.
Rất lâu sau, hắn mới ngẩng đầu lên nhìn tôi, trong mắt hiện ra vẻ xấu hổ:
“Xin lỗi em, Tiểu Lê… sang năm anh nhất định sẽ đi xem cùng em.”
Tôi mỉm cười nhưng ý cười không tới đáy mắt:
“Năm ngoái anh cũng nói như vậy.”
Không khí trong phòng trong nháy mắt ngưng trệ, chỉ còn lại tiếng kim đồng hồ vang lên trên tường.
Tôi không để ý tới sắc mặt trắng bệch của hắn, bình tĩnh nói:
“Em đi làm đây.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi cho rằng Lâm Việt Chu bị mất mặt vài lần thì hắn sẽ giống như trước đây, sẽ chiến tranh lạnh với tôi.
Nhưng đột nhiên hắn thay đổi tính tình, gửi tin nhắn cho tôi nói buổi tối sẽ tới đón tôi tan làm.
Tôi cũng không để ở trong lòng.
Hắn vì Tống Kiều Kiều mà từng cho tôi leo cây không phải lần một, lần hai.
Có hôm, buổi sáng tôi dậy hơi muộn nên bảo hắn đưa tôi đến công ty.
Nhưng đến nửa đường, Tống Kiều Kiều gọi điện thoại tới nói cô ta chưa được ăn sáng nên tụt đường huyết, cô ta hỏi hắn có thể tới đưa bữa sáng cho cô ta hay không.
Lâm Việt Chu cúp điện thoại, lập tức dừng xe, giọng nói mang theo lo lắng cùng sốt ruột:
“Em gọi xe đến công ty đi, hiện giờ Tống Kiều Kiều bị hạ đường huyết ngất xỉu, anh qua đó giúp cô ấy đã.”
Nói xong liền đạp chân ga biến mất ngay trước mắt tôi.
Tôi đứng dưới ánh mặt trời chói chang 38 độ, mồ hôi theo trán nhỏ xuống.
Trái tim lại như bị ngâm vào một hầm băng, hàn ý từ đáy lòng lan tràn khắp toàn thân.
Vì không nói trước nên lúc đó tôi không thể đón được xe.
Hơn nữa, tôi cũng chưa được ăn sáng mà…
Ngày đó khi tôi đến công ty, gần như bị cảm nắng ngất xỉu, là ông chủ đưa tôi đến bệnh viện.
Cho nên, tôi đã sớm không còn hy vọng nào về hắn nữa.
Không nghĩ tới lúc tôi xuống lầu, thật sự nhìn thấy xe của hắn.
Tôi đến gần mới phát hiện, Tống Kiều Kiều cũng ở trên xe.
Cô ta ngồi ở ghế lái phụ, đôi chân thon dài trơn bóng đặt lên đùi Lâm Việt Chu.
Chỗ mắt cá chân của cô ta chảy ra một vệt máu.
Lâm Việt Chu đang cúi đầu bôi thuốc cho cô ta, động tác rất nhẹ nhàng.
Tống Kiều Kiều ngước mắt lên, đột nhiên hô đau một tiếng:
“Đau quá…”
Lâm Việt Chu nhìn cô ta một cái, ngoài miệng oán trách: “Ai bảo em không cẩn thận cơ.”
Tuy là oán giận nhưng trong giọng nói lại không giấu được sự đau lòng.
Móng tay tôi cắm chặt vào lòng bàn tay, đau nhức vô cùng.
Tuy rằng đã sớm chết tâm nhưng giờ phút này, trái tim tôi vẫn bị hàng nghìn mũi tên đâm vào, vô cùng đau đớn.
Nửa quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp đều dành cho Lâm Việt Chu.
Nhưng trái tim chân thành lại bị người ta giẫm đạp dưới lòng bàn chân.
Có một chiếc xe đi qua, bấm còi inh ỏi.
Lâm Việt Chu nghe được động tĩnh, lúc này mới ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy tôi. Hắn hơi sửng sốt, có chút không được tự nhiên giải thích:
“Kiều Kiều không cẩn thận bị ngã, anh vừa vặn tiện đường nên đón cô ấy cùng đi.”
“Anh vừa mới bôi thuốc cho cô ấy xong.”
Tống Kiều Kiều rút chân lại, phụ họa nói:
“Đúng vậy, Việt Chu chỉ bôi thuốc cho tôi mà thôi. Lê Lê, cô đừng hiểu lầm nha.”
Cô ta còn nghịch ngợm nháy mắt mấy cái với tôi, trong mắt là sự khiêu khích đắc ý.
Tôi buồn nôn đến nỗi dạ dày hơi quặn lại.
Bên cạnh có người đi ngang qua thấy một màn như vậy, ánh mắt như có như không đảo qua đảo lại trên người Lâm Việt Chu, Tống Kiều Kiều và tôi.
Lâm Việt Chu bị nhìn chằm chằm hồi lâu nên sắc mặt có chút khó coi, thấy tôi còn đứng tại chỗ bèn thúc giục nói: “Em mau lên xe đi.”
Tôi đi tới, ném nhẫn cưới vào mặt hắn, gằn từng chữ nói:
“Ly hôn đi.”
Lâm Việt Chu hơi sửng sốt một chút, chờ hắn kịp phản ứng lại thì tôi đã quay đầu rời đi.
Hắn mở cửa xe ra, vội đuổi theo, nắm chặt cổ tay tôi, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Em nói em muốn ly hôn với anh?”
“Đúng vậy.”
Tôi lấy tờ đơn ly hôn đã sớm soạn trước từ trong túi ra, đưa cho hắn.
Lâm Việt Chu đột nhiên nổi giận, xé nát tờ giấy ly hôn:
“Em lại muốn chơi trò ly hôn này, anh đã nói là cô ấy bị thương rồi, anh tiện đường đưa cô ấy đi một chút mà em cũng muốn so đo ư?”
Hắn lặp đi lặp lại nhiều lần rằng đừng dùng việc ly hôn để uy hiếp tôi, như thế thật sự rất phiền.
Tống Kiều Kiều cũng chạy tới, đỏ mắt kéo tay tôi:
“Lê Lê, cô đã hiểu lầm tôi và Việt Chu rồi, tôi và Việt Chu chỉ là bạn bè bình thường thôi, nếu cô để ý thì tôi tự đi về, được không…”
Tôi chán ghét hất cô ta ra: “Đừng chạm vào tôi!”
Tống Kiều Kiều khẽ lảo đảo, suýt nữa thì ngã xuống.
Lâm Việt Chu đau lòng đỡ lấy Tống Kiều Kiều, quát tôi:
“Chỉ là một chỗ ngồi mà thôi! Chẳng lẽ vị trí phó lái chỉ dành cho em mà người khác không thể ngồi sao?”
“Lê Lê, rốt cuộc em đang để ý cái gì đây?”
Tôi để ý cái gì?
Chính là sự thiên vị quang minh chính đại này mà thôi.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.