8.
Hồng Oanh giữ chặt ông chủ Lý, không để ông ta tìm đến bất kỳ tỷ muội nào khác. Còn Tiểu Uyển đã có một khách quen, nàng gọi hắn là Bạch tiên sinh.
Bạch tiên sinh luôn mặc âu phục, đeo kính gọng vàng, trông giống như một người đã đọc nhiều sách.
Thỉnh thoảng khi ta đi ngang qua phòng Tiểu Uyển, ta nghe thấy Bạch tiên sinh và Tiểu Uyển đang nói chuyện say sưa về “Đức tiên sinh” và “Tái tiên sinh”, hết sức tán dương.
Ta cũng chẳng biết hai vị tiên sinh này là ai, mà lại được tôn sùng đến vậy. Bạch tiên sinh khen Tiểu Uyển là phượng hoàng trong đám gà, nói rằng nàng ấy là người có học thức, có tầm nhìn, không nên bị chôn vùi ở nơi này.
Chúng ta đều nghĩ rằng Bạch tiên sinh sẽ chuộc thân cho Tiểu Uyển.
Ngay cả tú bà cũng nghĩ vậy, bà ta ngày ngày tính toán: “Bạch tiên sinh trông có vẻ là người có thể vắt được nhiều lợi lộc, Tiểu Uyển lại nổi tiếng thế này, tiền chuộc thân chắc chắn phải tăng lên, năm trăm đồng bạc không đủ đâu. Dù có tăng gấp đôi, Tiểu Uyển cũng chẳng mấy chốc kiếm lại được. Ít nhất cũng phải ba ngàn, mới đáng để chuyển cây hái ra tiền này đi!”
Tú bà ngắm nhìn gương mặt Tiểu Uyển ngày càng hốc hác: “Lúc trước ngươi nói ngươi có thể nổi tiếng, lão bà ta còn không tin, giờ nhìn lại, ngươi đủ khả năng quản lý một đoàn hát nhỏ rồi đó!”
Ta liếc nhìn Hồng Oanh. Nàng ấy từng là một trong những cô nương hàng đầu của đoàn hát, không biết vì sao lại rơi vào Túy Hương Lâu.
Dạo gần đây, Tiểu Uyển dần dần hòa nhập với chúng ta, Thu Nguyệt thậm chí còn may cho nàng ấy một bộ áo. Chúng ta tò mò hỏi: “Bạch tiên sinh thật sự sẽ chuộc thân cho ngươi chứ?”
Tiểu Uyển khinh bỉ liếc mắt. Nàng ấy dần dần có nét giống chúng ta.
“Chuộc thân cho ta ư? Đừng nói là ba ngàn đồng bạc, ngay cả năm trăm đồng bạc hắn cũng không có mà chuộc. Toàn là vẻ bề ngoài để lừa người thôi, hắn chỉ là một tên tú tài nghèo, làm phóng viên ở tòa soạn báo, kiếm được bao nhiêu chứ?”
Chúng ta nghe xong cũng thấy nhạt nhẽo.
Thực ra, chúng ta đều hy vọng các tỷ muội có thể ra ngoài, chỉ là không phải ai cũng có số phận may mắn như vậy.
Dần dần, chúng ta không còn nhắc đến chuyện của Bạch tiên sinh nữa. Cho đến một ngày, Tiểu Uyển lén lút mang cho chúng ta một tờ báo.
Hầu hết các cô nương ở đây đều không biết chữ. Trước khi lưu lạc vào kỹ viện, ta từng được cha dạy dỗ, nên nhận ra được vài chữ.
Tiểu Uyển cũng biết đọc nhiều chữ, nhưng những chữ mà nàng ấy không biết, nàng ấy gọi đó là chữ phồn thể.
Chúng ta cùng nhau đọc bài báo đó.
Bài viết nói về cuộc sống thê thảm của các cô nương ở Phấn Điệp Hồ, chỉ trích tú bà ở Túy Hương Lâu ép người lương thiện làm kỹ nữ, coi m//ạng người như cỏ rác. Những tỷ muội mà ta từng nhắc đến, hầu hết đều xuất hiện trong bài báo.
Bài báo ký tên Bạch Thụy Lâm.
Sau khi đọc xong, Tiểu Uyển phấn khích nói với chúng ta: “Tác động của dư luận rất lớn, bài viết này nhất định sẽ thu hút sự chú ý của xã hội, rồi sẽ có người đến cứu chúng ta.”
Ngày hôm sau, đúng là có người đến Túy Hương Lâu thật. Nhưng mà là cảnh sát.
Họ còn áp giải cả Bạch Thụy Lâm đến. Bạch Thụy Lâm vẫn mặc bộ âu phục đó, vẫn đeo kính, nhưng cái vẻ thư sinh đã biến mất, thay vào đó là một bộ dạng hèn mọn run rẩy.
Cảnh sát ghì chặt vai hắn, ép hắn cúi người thật thấp, hắn cố gắng ngẩng đầu lên, run rẩy chỉ vào Tiểu Uyển.
“Nàng ta… tất cả là do nàng ta nói…”
Cảnh sát đưa Tiểu Uyển đi.
09
Năm ngày sau, tú bà dẫn Tiểu Uyển trở về.
Tiểu Uyển bị đ//ánh một trận tơi bời, sau đó bị nhốt vào hầm chứa đồ. Tú bà tức giận mắng chửi nàng ấy suốt nửa giờ.
“Đồ ăn cháo đá bát! Lão nương đây cho mày ăn ngon, uống tốt, còn gói bánh cho mày ăn nữa, tao đối xử với mày tệ lắm sao? Thế mà mày lại dám gây rắc rối cho tao, còn đăng lên báo nữa! Tao nói cho mày biết! Cả cái thành phố này từ trên xuống dưới, không ai mà tao không lo liệu xong cả. Ai mà chẳng ăn đút lót từ kỹ viện chứ? Ngay cả huyện trưởng cũng chẳng quan tâm đâu! Còn thằng tình nhân của mày, đợi đó, tao bảo đảm sẽ cho người băm hắn thành bùn!”
Tiểu Uyển vừa khóc vừa rên rỉ vì đau đớn, không nói được một lời biện hộ. Ban đêm, ta, Hồng Oanh và Thu Nguyệt lén đến thăm nàng ấy.
Nàng ấy nước mắt giàn giụa, khắp người không còn chỗ nào lành lặn.
“Bạch Thụy Lâm lừa ta…”
“Rõ ràng hắn… hắn rõ ràng! Rõ ràng hắn tỏ ra căm phẫn lắm, rõ ràng nói sẽ cứu ta khỏi vũng bùn này, rõ ràng nói sẽ dùng ngòi bút để đấu với Túy Hương Lâu! Ta hỏi hắn nếu xảy ra chuyện thì sao? Hắn nói hắn là đàn ông, là bậc đại trượng phu, sẽ không để phụ nữ phải gánh chịu! Chính vì thế ta mới tin hắn!”
“Ta đã tin hắn như thế! Ta đã tin tưởng hắn biết bao!”
“Người ta nói trí thức của thời đại này đều có cốt cách, nhưng chẳng ai nói với ta rằng thời nào cũng có kẻ tồi tệ!”
“Xảy ra chuyện là lập tức bán đứng ta, thế mà cũng gọi là đàn ông sao?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetHồng Oanh cười lạnh: “Ngươi lại trông cậy vào đàn ông cứu mình. Không có thằng đàn ông nào tốt cả. Những người đến đây, có ai không phải kẻ háo sắc chứ? Bọn thư sinh thì lại càng không đáng tin, đọc quá nhiều sách về anh hùng cứu mỹ nhân nên muốn thử làm anh hùng thôi! Nếu thật sự muốn cứu ngươi, thì đã gom tiền chuộc thân rồi!”
Tiểu Uyển chỉ lặng lẽ rơi nước mắt. Ta hỏi nàng ấy: “Ngươi đã chet tâm chưa?”
Nàng ấy nhìn ta thật lâu, cuối cùng lắc đầu.
“Ta biết các tỷ nghĩ rằng ta mơ mộng viển vông, nhưng các tỷ ơi—cả Hồng Oanh tỷ, Thu Nguyệt tỷ, các tỷ hãy tin ta. Ta nhất định sẽ rời khỏi đây.”
“Ta nhất định sẽ đưa các tỷ cùng thoát khỏi nơi này.”
10
Ba ngày sau, Tiểu Uyển được thả ra.
Chuyện này nhanh chóng lan truyền, khách làng chơi sợ nàng ấy không an phận nên số người tìm đến nàng giảm đi, nhưng mỗi ngày nàng vẫn tiếp được bốn đến năm khách.
Chẳng bao lâu, mọi chuyện lắng xuống, Túy Hương Lâu lại trở về những ngày yên bình, nơi tiếng ca múa rộn ràng. Bạch Thụy Lâm không bao giờ xuất hiện nữa, và cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn.
“Ra đón khách đi! Trân Châu! Thu Nguyệt! Thúy Xuân…”
Khi gọi đến Thu Nguyệt thì bị ngưng lại, vì nàng ấy không đáp lời. Ta quay đầu nhìn nàng ấy.
Nàng ấy đờ đẫn nhìn vào một góc trong sảnh. Ta nhìn theo, đó là một nhóm người trông như quan chức từ phủ nha. Thu Nguyệt chạy xuống lầu để lôi kéo khách, nàng ấy kéo lấy một người đàn ông.
Nhưng người đàn ông đó hất tay nàng ra và chỉ chọn một cô nương khác. Nàng ấy trở lại lầu với dáng vẻ thất thần. Ta kéo nàng ấy lại: “Sao thế?”
Ánh mắt nàng ấy vẫn dõi theo người đàn ông đó, cho đến khi ông ta cùng cô nương khác bước vào phòng, nàng ấy mới mở lời.
“Đó là chồng ta.”
Nàng ấy đến Túy Hương Lâu để làm kỹ nữ, với hy vọng kiếm tiền giúp chồng mình mua chức quan. Giờ đây chồng nàng ấy đến kỹ viện mà không thèm liếc nhìn nàng một cái.
“Ngươi có biết không? Lúc đưa ta đến đây, chàng ấy đã hứa rằng khi đã có tiền và làm quan, sẽ quay lại chuộc ta.”
“Ta cứ đợi, đợi mãi, đến giờ đã ba năm tròn, chàng ấy vẫn chưa đến chuộc ta.”
“Ta nghĩ kiếm tiền không dễ, nên vẫn kiên nhẫn đợi.”
“Nhưng ánh mắt chàng ấy khi nhìn ta, rõ ràng là khinh bỉ ta, khinh ta vì không còn thân thể trong sạch… nhưng lại chọn Hương Tuyết. Chẳng lẽ Hương Tuyết sạch sẽ hơn sao? Cũng đều là kỹ nữ thôi mà!”
Ta không biết phải an ủi nàng ấy thế nào, nên im lặng không nói gì. Khi người đàn ông đó bước ra khỏi phòng Hương Tuyết, Thu Nguyệt kéo hắn vào phòng mình. Ta không lại gần, nên không biết họ đã nói những gì.
Nửa giờ sau, cửa phòng Thu Nguyệt mở ra. Toàn thân nàng ấy đầy m//áu, chúng ta lập tức lao vào phòng.
Chồng nàng ấy nằm trên giường, chet không nhắm mắt, hạ thân m//áu me be bét, vật ấy bị c//ắt đ//ứt, cổ bị c//ắm một cây k//éo sắt, m//áu văng khắp căn phòng.
Chúng ta đều nhận ra cây kéo đó, Thu Nguyệt dùng nó hàng ngày để cắt vải may áo. Nhiều tỷ muội trong chúng ta đều từng mặc áo do nàng ấy may. Thu Nguyệt ngồi xổm trên sàn, gục đầu vào đầu gối, vừa khóc vừa cười.
“Hắn đã hứa với ta sẽ kiếm tiền để chuộc ta mà?”
“Hắn đã cưới vợ… ha ha ha… cưới chị họ của cấp trên. Hắn nói nàng ta rất xấu xí, nhưng có lợi cho sự nghiệp của hắn. Hắn nói khi đã làm quan, sẽ không để một kỹ nữ như ta bước vào nhà. Hắn nói ta thân thể dơ bẩn, không giữ trinh tiết…”
“Còn con trai ta nữa. Nó nói không thừa nhận ta là mẹ nó, chỉ vì ta bán thân….Ta làm thế là vì ai chứ? Ta đã làm tất cả vì ai chứ!!”
Nàng ấy gào khóc đến khản giọng. Giet một quan chức không phải chuyện nhỏ, cảnh sát ngay lập tức đến bắt nàng ấy đi.
Người khóc nhiều nhất khi Thu Nguyệt bị đưa đi chính là Tiểu Uyển.
Tiểu Uyển vẫn mặc bộ áo do Thu Nguyệt may, gục xuống lan can khóc: “Nếu ta có cách sớm hơn để đưa mọi người ra khỏi đây, thì Thu Nguyệt tỷ đã không gặp chuyện rồi…”
Sau ngày hôm đó, chúng ta không bao giờ gặp lại Thu Nguyệt nữa. Tin tức cuối cùng mà chúng ta nghe về nàng ấy là qua một tờ báo mà khách mang đến. Trong một góc nhỏ của tờ báo có đăng một bản án tử hình.
[Hung thủ Trương Trần Thị do tính tình dâm loạn tự nguyện làm kỹ nữ, ly hôn với chồng, do ghen tuông khi thấy chồng tái hôn nên đã giet chồng. Hung thủ thừa nhận mọi tội danh, bị kết án tử hình và sẽ thi hành án vào ngày gần nhất, đăng báo để răn đe kẻ khác.]
Tiểu Uyển xin được tờ báo đó và nhìn nó rất lâu. Nàng ấy hỏi ta: “Thu Nguyệt không phải tên thật của tỷ ấy phải không?”
Ta gật đầu. Tất cả chúng ta đều có những cái tên mà mẹ mụ đặt cho, trừ Hồng Oanh.
“Đến khi nàng ấy chet, chúng ta vẫn không biết nàng ấy thật sự tên gì…”
“Điều đó quan trọng lắm sao?”
“Rất quan trọng.” Tiểu Uyển nhìn ta kiên định nói: “Rất quan trọng. Tỷ ấy không phải Thu Nguyệt, cũng không phải Trương Trần Thị. Chúng ta đều nên có một cái tên, dù hay hay dở, nhưng nó đại diện cho bản thân chúng ta… để chúng ta không bao giờ quên mình là ai.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.