01
Túy Hương Lâu đón một cô nương rất khác biệt.
Nàng ta tên là Lâm Tử Hàn, tự mình bước vào cửa. Không ai ép buộc, nàng vừa vào đã nói muốn làm hoa khôi, còn tuyên bố sẽ trở thành đầu bảng của Túy Hương Lâu.
“Ta sẽ trở thành một huyền thoại vô song của thời đại này, một truyền thuyết mà hậu thế chỉ có thể ngưỡng mộ.”
“Hãy cho ta thời gian, ta nhất định sẽ trở thành đầu bảng, quân phiệt sẽ khuất phục dưới chân váy của ta. Khi ta có được quân phiệt, các người ở đây cũng sẽ có chỗ dựa.”
Tú bà cười không ngớt, nhìn nàng như thể đang nghĩ: “Cô nương này trông thì đẹp đấy, nhưng đầu óc đúng là hỏng rồi.”
Chúng ta đứng trên lầu nhìn cũng cảm thấy buồn cười.
Trong Túy Hương Lâu, người được coi là đầu bảng chỉ có Hồng Oanh, nàng ấy có vẻ đẹp nổi bật và tính cách mạnh mẽ, mấy kẻ quyền quý lại thích nàng như vậy, người khác có học cũng không học được.
Nhưng nàng ấy cũng chưa bao giờ được quân phiệt nào để mắt đến, quan lớn nhất nàng từng phục vụ cũng chỉ là một đạo doãn, nói ra đã đủ khiến người ta phải kính nể.
Nghe Lâm Tử Hàn nói những lời khoa trương, các tỷ muội đều quay sang chế nhạo Hồng Oanh: “Người mới sắp giành mất sự chú ý của Hồng Oanh rồi! Để nàng ta biết thế nào là đầu bảng đi!”
Hồng Oanh nhìn xuống lầu, nhổ một cái: “Phì! Đồ rác rưởi ở đâu cũng dám đến c//ướp phong độ của lão nương, nếu nàng ta nổi tiếng được, lão nương sẽ theo họ của nàng ta!”
Nói xong, nàng ấy uốn éo eo thon về phòng.
Lâm Tử Hàn tự nhận mình là mồ côi cha mẹ, không còn ràng buộc gì, nửa đời còn lại đều giao phó cho Túy Hương Lâu, thẳng thắn ký ngay khế ước bán thân.
Tú bà không thích cái tên Lâm Tử Hàn nghe kỳ lạ, không thu hút này, nên nói với nàng ta: “Nếu ngươi đã quyết tâm làm đầu bảng, thì hãy đổi một cái tên khác để lấy may!”
Ngày hôm đó, bảng tên của nàng ta đã được treo lên, trên bảng viết [Tiểu Uyển].
02
Ban ngày đóng cửa, Tiểu Uyển đi dạo quanh lầu một vòng. Nàng ta xem thường chúng ta, khi đi qua ai, trên mặt đều hiện rõ sự khinh miệt không chút che giấu.
Nàng dừng lại trước một bức tường. Trên tường dán chi chít những bức tranh mỹ nhân, có quảng cáo của các xưởng thuốc, những cô nương trên đó đều xinh đẹp quyến rũ.
Bức tường này đối diện ngay cửa ra vào, vừa bước vào là thấy, nhằm tạo hứng thú cho khách làng chơi. Đôi khi chúng ta cũng nhìn chăm chú vào những bức tranh đó.
Ai mà không muốn có một cuộc sống được mọi người vây quanh, tôn sùng chứ?
Nhưng Tiểu Uyển lại khinh thường nhìn bức tường đó: “Tầm thường quá, hạ thấp đẳng cấp tổng thể, có thể lấy xuống được không?”
“Thôi cứ để đó, phía dưới có vết ch//áy, không đẹp đâu, che lại là đẹp rồi.” Chỉ có Thu Nguyệt đáp lời nàng ta.
Thu Nguyệt đang khâu một chiếc áo bông. Nàng ấy khác với những người trong tửu lâu, nàng có chồng, có con, vốn là một nữ tử có thân phận trong sạch.
Vì muốn kiếm tiền mua chức quan cho chồng, nàng đã tự nguyện đến Túy Hương Lâu treo bảng tên, bán thân. Chiếc áo bông trong tay nàng ấy là khâu cho con trai.
Tiểu Uyển liếc nhìn nàng: “Ăn mặc quê mùa như thế, cũng làm được nghề này sao? Ai mà thích ngươi chứ?”
Thu Nguyệt tính tình tốt, không giận, chỉ ngẩng đầu nhìn nàng ta một cái, rồi lại tiếp tục khâu áo.
“Ngươi nghĩ nơi này là nơi tốt đẹp à? Nghe ta khuyên một câu, nhân lúc quản lý còn lỏng lẻo, mau chạy đi, đừng quay lại nữa.”
Tiểu Uyển trợn mắt lên trời: “Thím à, đừng tưởng ta không biết, ngươi chỉ sợ ta trẻ đẹp c//ướp mất miếng ăn của ngươi thôi. Yến tước làm sao hiểu được chí lớn của hồng hạc, ta đến đây là để làm thiếp của quân phiệt, còn ngươi…”
Nàng ta nhìn Thu Nguyệt từ đầu đến chân, phát ra tiếng chậc chậc đầy khinh thường: “Không nhìn lại mình bao nhiêu tuổi rồi, nếp nhăn ở khóe mắt có thể kẹp chet cả ruồi, cũng chỉ xứng phục vụ cho đám lưu manh thôi, yên tâm đi thím, ta không c//ướp mối của ngươi đâu.”
Nói xong, dường như nàng ta cảm thấy buồn cười, bật cười thành tiếng. Thu Nguyệt khéo tay, từng khâu cho ta một chiếc áo dài, vừa đẹp vừa thoải mái.
Vì chiếc áo dài đó, ta không thể để người khác bắt nạt nàng ấy mà không nói gì.
Ta tựa vào lan can nhìn xuống: “Thu Nguyệt chỉ muốn tốt cho ngươi thôi, ngươi không cảm ơn cũng được, nhưng sao lại phải nói lời cay độc? Các gia tộc quyền quý nào mà không có quy củ nghiêm ngặt, chưa nghe nói nhà nào lại cho một kẻ hèn hạ, cay nghiệt vào làm thiếp cả. Có thời gian châm chọc người khác, chi bằng lo trau dồi tính cách của mình, nghĩ cách làm sao để lấy lòng quan lớn đi—trễ nữa thì không kịp đâu, ngươi cũng sẽ già, thanh xuân không thể bán được bao lâu nữa đâu.”
Nàng ta chưa đủ bản lĩnh, người khác nói vài câu đã làm mặt nàng ta xị xuống, tức giận đến đỏ bừng mặt, ngẩng đầu nhìn ta: “Không phải chuyện của ngươi!”
Ta không bực mình với những tiểu cô nương như nàng ta, tiếp tục nói: “Nhìn ngươi có vẻ như là một cô nương từ gia đình tốt, tại sao lại muốn làm nghề này?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTrên khuôn mặt nàng ta hiện lên vài phần mơ mộng.
“Điều này thật sự rất đẹp, các người không hiểu đâu. Trong loạn thế, chuyện giữa quân phiệt và kỹ nữ có biết bao câu chuyện đầy bi tráng. Thập lý Dương Trường, phong hoa tuyết nguyệt, Dân Quốc có nghĩa là tình yêu đầy kịch tính, mỗi nữ tử đều có thể gặp được thiếu gia quân đội của mình… thật sự rất đẹp!”
Vài tỷ muội chúng ta nhìn nhau, không ai biết nói gì nữa. Nàng ta vui vẻ trở về phòng, Hồng Oanh khẽ cười lạnh.
“Lời hay chẳng khuyên nổi kẻ muốn chet, cứ để nàng ta trải nghiệm xem Túy Hương Lâu đẹp đến đâu.”
03
Lúc trời vừa chạng vạng tối, đèn lồng đỏ ở cổng Túy Hương Lâu được thắp sáng, Túy Hương Lâu bắt đầu chuẩn bị đón khách.
Chúng ta trang điểm, ăn mặc gọn gàng, rồi dựa vào lan can ở lầu hai đứng chờ. Cả lầu đều ngập mùi phấn son rẻ tiền nồng nặc.
Từng lượt khách đến, A Hải gọi từng tên một. Hắn và tú bà quản lý chúng ta.
“Ra gặp khách đi! Ra gặp khách nào! Hồng Oanh! Hương Tuyết! Trân Châu!…”
Lầu có tổng cộng hai mươi bảy cô nương, hắn cứ thế mà gọi từng người. Mỗi lần gọi một cái tên, lại có một tiếng đáp ngọt ngào, duyên dáng. Người được gọi liền vẫy tay, để khách nhìn xem đó là ai.
“Thu Nguyệt! Tiểu Uyển! Thúy Xuân!”
Giữa chừng có một chút ngập ngừng vì Tiểu Uyển không đáp.
May mà A Hải gọi nhanh, lầu lại ồn ào, khách thực sự chỉ nhìn lướt qua, chẳng ai kịp nhận rõ ai là ai, nghe rõ ai trả lời hay không, chỉ cần thấy cô nào xinh đẹp là tiện tay chọn vào phòng.
Đợt khách đầu tiên đã chọn người, không còn khách nữa, chúng ta liền thu lại nụ cười, đứng ở lầu hai trò chuyện đôi chút.
Việc cười đón khách cũng mệt mỏi lắm, nụ cười vắt ra chỉ đủ để dành cho khách, chẳng ai muốn phí nụ cười đó cho người trong nhà.
Tú bà lên lầu, nhìn quanh một vòng: “Tiểu Uyển chưa nhận khách à? Nàng ta không ra ngoài sao?”
Chúng ta đồng loạt lắc đầu, không ai thấy nàng ta.
Tú bà liền đi thẳng đến phòng của Tiểu Uyển, chúng ta theo sau để xem chuyện gì.
Thấy tú bà bước vào, nàng ta liền cầm hộp phấn lên: “Ta đang muốn tìm bà đây! Màu phấn này quá tầm thường, đổi cho ta hộp khác đi. Còn nữa, chẳng phải đã nói tìm cho ta một nha hoàn hầu hạ sao, người đâu rồi?”
Tú bà cười lạnh một tiếng: “Ai nói với ngươi vậy! Đang đón khách, sao ngươi không ra ngoài gặp khách?”
Tiểu Uyển tựa vào tường, khoanh tay, mặt đầy khinh thường.
“Ta đã nói rồi, ta bán nghệ chứ không bán thân. Bà không biết cách quảng bá cho ta. Bà phải đưa danh tiếng của ta ra trước, cứ nói ở lầu của bà có một nữ tử tinh thông cầm kỳ thi họa, sắc nghệ song toàn, hơn nữa, ta còn là hậu duệ của quý tộc Mãn Thanh lưu lạc chốn phong trần… Đây gọi là quảng bá, bà hiểu không? Những kẻ ngưỡng mộ mà đến chỉ càng ngày càng nhiều. Khi thời cơ chín muồi, bà hãy bán đêm đầu tiên của ta. Nếu không phải quân phiệt mua, ta sẽ không…”
Tú bà tát một cái vào mặt nàng ta, cắt đứt câu nói. Tiểu Uyển bị cái tát làm choáng váng, tay ôm má, ngây ngốc nhìn tú bà, trong mắt đầy vẻ không thể tin nổi.
“Một đứa ti tiện tự tìm đến cái nghề hạ đẳng này, còn mặt dày đòi hỏi này nọ, lại còn muốn leo lên đầu ta mà làm chủ, cái thứ hạ lưu mà nghĩ mình là nương nương chắc! Mơ giấc mộng lớn quá!”
Tú bà nắm lấy tóc Tiểu Uyển kéo ra ngoài cửa: “Trên giấy bán thân ghi rõ ràng rồi, ngươi ra ngoài gặp khách cho ta. Nếu không bán được, không nhận được khách, thì đừng mong có cơm mà ăn!”
Tiểu Uyển bám chặt khung cửa không chịu đi, vừa gào thét vừa khóc lóc: “Bà không thể đối xử với ta như thế! Bà đang tự cắt đứt đường kiếm tiền của mình đấy! Ta bán nghệ chứ không bán thân, ta không bán thân!”
Tiếng khóc của nàng ta vang vọng, A Hải đang rót trà ở phòng khác vội chạy đến: “Đón khách rồi! Nàng ta hét kiểu này, làm mất cả việc của chúng ta!”
Tú bà đẩy tay Tiểu Uyển về phía A Hải: “Bịt miệng ả ta lại, cho ả chút bài học! Nhưng đừng làm tổn thương mặt mũi!”
Nói xong, tú bà quay lại với chúng ta, vung cái roi da trong tay: “Các ngươi còn đứng đó làm gì? Không nghe thấy đón khách à? Cả một bình trà cũng chưa bán nổi, còn đứng đó tám chuyện!”
A Hải tháo cái khăn thấm mồ hôi quấn quanh eo, nhét vào miệng Tiểu Uyển, một tay ôm lấy eo nàng ta, tay kia kẹp chặt hai tay nàng ta, rồi lôi xuống lầu.
Chẳng mấy chốc, tiếng khóc ngừng lại, chỉ còn lại tiếng rao hàng, tiếng cười đùa, tiếng bông đùa yêu ghét, từng đợt, từng đợt vang lên, như một nồi dầu sôi ùng ục, nuốt chửng cả Túy Hương Lâu vào trong.
Bất cứ ai bước vào đây, không ai không bị cuốn vào cái nồi đó, lăn lộn đến khi da thịt nhão ra, x//ương c//ốt rệu rã, cả đời này không còn lối thoát.
Tiểu Uyển cũng sẽ không ngoại lệ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.