Tô Trần mỉm cười, nói: “Ngươi lại đây.”
Diệp Linh Khê gật đầu, đi tới trước mặt Tô Trần.
Tô Trần nhìn Diệp Linh Khê, cười nói: “Thật sự muốn tu tiên?”
Diệp Linh Khê kiên định gật đầu: “Chắc chắn, ta muốn phi hành, bay lượn trên không trung thật oai phong, hắc hắc.”
Tô Trần đưa tay, xoa nhẹ đầu Diệp Linh Khê: “Được, ta dạy ngươi.”
Diệp Linh Khê vui vẻ nhào vào lòng Tô Trần, hưng phấn nói: “Cảm tạ ca ca, ta biết ca ca tốt nhất!”
Tô Trần sủng nịch nhìn Diệp Linh Khê trong lòng: “Ngươi có biết, người muốn tu tiên, điều kiện đầu tiên là gì không?”
Diệp Linh Khê suy nghĩ, rồi lắc đầu: “Không biết.”
Tô Trần cười nói: “Đó chính là Thối Thể! Thối Thể, chính là tu luyện thân thể, khiến thân thể dần dần cường hóa, cuối cùng từ ngoài vào trong. Khi cơ bắp và gân cốt trong cơ thể đạt tới một trình độ nhất định, mới có thể dẫn động thiên địa linh khí vào trong!”
“Nếu như ngươi chưa Thối Thể, đã dẫn khí nhập thể, hậu quả chính là thân thể không chịu nổi năng lượng ẩn chứa trong linh khí, bạo thể mà vong mạng!”
Diệp Linh Khê sắc mặt trắng bệch, có chút sợ hãi: “Vậy… Vậy phải làm sao?”
Tô Trần khẽ nhéo má Diệp Linh Khê, cười nói: “Sợ rồi sao?”
Diệp Linh Khê ngoan ngoãn gật đầu.
Tô Trần cười lớn, sau đó trong tay bỗng xuất hiện một viên đan dược.
Diệp Linh Khê hiếu kỳ hỏi: “Đây là gì?”
Tô Trần đáp: “Đây là Thối Thể Đan, ngươi phục dụng, có thể cường hóa thân thể.”
Diệp Linh Khê hai mắt lập tức tỏa sáng: “Vậy chẳng phải, ta ăn viên Thối Thể Đan này xong, là có thể tu luyện?”
Tô Trần gật đầu, đưa đan dược cho Diệp Linh Khê, chỉ vào một khoảng đất trống: “Đến đó đả tọa, sau đó phục dụng đan dược.”
Diệp Linh Khê vội vàng gật đầu, đi tới khoảng đất trống, khoanh chân ngồi xuống, rồi không chút do dự nuốt viên Thối Thể Đan.
Đan dược vừa vào miệng, liền hóa thành từng luồng khí lưu màu xanh ấm áp, lan khắp toàn thân. Kỳ kinh bát mạch trong cơ thể Diệp Linh Khê, mỗi một tấc cơ bắp hay xương cốt đều được tẩm bổ, tựa như ngâm mình trong nước ấm.
Thời gian chầm chậm trôi, thân thể Diệp Linh Khê bắt đầu tiết ra một chút tạp chất màu đen. Lát sau, Diệp Linh Khê đột nhiên mở mắt, hưng phấn nhìn Tô Trần: “Ca ca, thế nào? Được chưa?”
Lúc này, nàng khẽ nhăn mũi: “Mùi gì vậy?”
Rồi nàng cúi đầu nhìn hai tay, giờ phút này, hai tay nàng dính đầy tạp chất màu đen, nàng hoảng hốt kêu lên: “A! Đây là cái gì? Thật ghê tởm!”
Tô Trần cười nói: “Đừng hoảng, đây đều là tạp chất trong cơ thể ngươi, không sao cả. Ngươi mau đi tắm rửa, rồi lại đây.”
Không cần Tô Trần nhắc, Diệp Linh Khê đã nhanh chân chạy vào gác.
Thật sự quá ghê tởm!
Nửa canh giờ sau, Diệp Linh Khê từ trong gác đi ra, nàng đưa tay lên ngửi, khẽ nhíu mày.
Nàng đã kỳ cọ rất nhiều lần, nhưng vẫn còn mùi!
Nàng vẻ mặt không vui đi tới trước mặt Tô Trần.
Tô Trần cười nói: “Thời gian lâu dần, mùi này tự nhiên sẽ biến mất, đừng không vui.”
Diệp Linh Khê gật đầu, nhưng vẫn ủ rũ.
Tô Trần bất đắc dĩ lắc đầu cười: “Tiếp tục đến đó đả tọa, ta dạy ngươi tu tiên.”
Nghe tới tu tiên, Diệp Linh Khê lập tức hưng phấn, nhanh chân trở lại chỗ cũ ngồi xuống.
Tô Trần mỉm cười: “Nha đầu này.”
Sau đó, hắn nhìn Diệp Linh Khê, nói: “Sau Thối Thể, chính là dẫn khí! Dẫn khí, chính là dẫn thiên địa linh khí! Muốn cảm ứng được thiên địa linh khí, rất khó. Đại bộ phận mọi người, đều kẹt ở bước này, bọn họ cả đời, đều không thể cảm ứng được thiên địa linh khí.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetDiệp Linh Khê lo lắng: “Vậy ta có thể cảm ứng được không?”
Tô Trần cười: “Đương nhiên có thể. Hơn nữa, ta nói cho ngươi một bí mật, thiên phú tu tiên của ngươi, trên đời này không ai sánh bằng!”
Diệp Linh Khê chớp mắt: “Thật sao?”
Tô Trần gật đầu: “Đương nhiên!”
Diệp Linh Khê cười hắc hắc, rất kích động: “Vậy ta chính là thiên tài tu luyện rồi! Ha ha ha!”
Một lát sau, nàng cố gắng bình tĩnh lại: “Ca ca, vậy ta nên làm thế nào để cảm ứng thiên địa linh khí?”
Tô Trần mỉm cười: “Đầu tiên, ngươi phải tĩnh tâm, không nghĩ gì cả. Chờ tâm ngươi hoàn toàn tĩnh lặng, tự nhiên có thể cảm ứng được thiên địa linh khí. Cảm ứng được rồi, ngươi liền dẫn những linh khí đó, vào trong cơ thể.”
Diệp Linh Khê gật đầu, chậm rãi nhắm mắt.
Thời gian chầm chậm trôi, trán Diệp Linh Khê lấm tấm mồ hôi lạnh. Giờ phút này, trong lòng nàng rất rối bời, muốn tĩnh tâm, nhưng không thể, trong đầu luôn hiện lên những ký ức lộn xộn.
Tô Trần thì nằm trên ghế mây, tay cầm bầu rượu, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm, dường như không hề lo lắng Diệp Linh Khê sẽ không cảm ứng được thiên địa linh khí.
Nói đùa, thiên phú Đế phẩm há phải chuyện đùa?
Nếu thiên phú Đế phẩm, còn không cảm ứng được thiên địa linh khí, vậy trên đời này không ai có thể cảm ứng được.
Rất nhanh, trong lòng Diệp Linh Khê dần bình tĩnh, trong đầu không còn suy nghĩ lung tung.
Bỗng nhiên, Diệp Linh Khê cảm nhận được xung quanh có sương mù lượn lờ, sương mù kỳ diệu, mang vẻ thần bí.
Chẳng lẽ đây chính là linh khí mà ca ca nói?
Diệp Linh Khê nghi hoặc, không nghĩ nhiều, dẫn sương mù dung nhập vào cơ thể. Sương mù không ngừng lưu chuyển, cường hóa xương cốt và kỳ kinh bát mạch của nàng.
Lúc này, sương mù với tốc độ cực nhanh tràn vào trong cơ thể Diệp Linh Khê!
Thân thể Diệp Linh Khê khẽ run, nàng cảm giác được những linh khí này dần hội tụ ở bụng dưới, cuối cùng hình thành một viên quang cầu, ẩn chứa năng lượng cường đại!
Sương mù tràn vào càng lúc càng nhanh, năng lượng trong quang cầu cũng càng ngày càng mạnh!
Ầm!
Trong cơ thể Diệp Linh Khê đột nhiên bộc phát ra một luồng năng lượng chấn động!
Tô Trần điểm một chỉ, năng lượng chấn động trong cơ thể Diệp Linh Khê, lập tức bình ổn lại.
Một lát sau, Diệp Linh Khê đột nhiên mở mắt, hưng phấn nói: “Ca ca, ta có phải thành công rồi không?”
Tô Trần cười: “Đúng vậy.”
Diệp Linh Khê cười ha ha: “Ta quả nhiên là thiên tài!”
Tiếp đó, nàng dường như nhớ ra, hỏi: “Ca ca, ta cảm giác trong cơ thể có một viên quang cầu, đó là gì?”
Tô Trần giải thích: “Đó là nơi linh khí hội tụ, thường gọi là đan điền. Ngươi bây giờ thử xem, từ trong đan điền điều động linh khí, sau đó để linh khí tụ lại trên cánh tay.”
Diệp Linh Khê gật đầu, sau đó từ trong đan điền điều động linh khí, dẫn tới tay phải. Nàng liền cảm giác tay phải tràn đầy lực lượng, tựa hồ có thể một quyền đánh chết một con trâu!
Diệp Linh Khê hưng phấn: “Ca ca, ta bây giờ cảm giác tay phải, có lực lượng dùng mãi không hết!”
Tô Trần cười: “Ngươi lại đây.”
Diệp Linh Khê tung tăng đi tới trước mặt Tô Trần, giờ phút này, nàng rất vui vẻ.
Tô Trần nhìn Diệp Linh Khê: “Ta truyền cho ngươi một môn Thánh kinh.”
Nói xong, hắn điểm một chỉ vào giữa trán Diệp Linh Khê.
Ầm!
Một luồng tin tức đột nhiên tràn vào trong đầu Diệp Linh Khê.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.