8.
Tất cả mọi người đều không nghĩ tới ta lại được Thái hậu sủng ái. Sủng ái của Thái hậu so với Hoàng đế, còn mãnh liệt hơn.
Ta có thể tùy ý đi lại trong cung, có thể tùy ý xuất cung, còn có thể cùng Thái hậu tham dự các loại yến hội, ta đều ngồi ở bên cạnh Thái hậu, cùng lão nhân gia nói nói cười cười.
Ta bề ngoài vẫn tỏ ra ngây thơ không rành thế sự, nhưng lại kiêu căng hơn. Ta kiêu căng nhưng cũng không ỷ thế hiếp người, ta sợ lúc thất thế sẽ bị người khác giẫm đạp.
Cho nên ta tạo dựng mối quan hệ tốt khắp nơi, đối xử tử tế với hạ nhân hầu hạ bên người, bảo vệ cả hoa cỏ, chó mèo trong cung, hòa thuận với các cung phi, vẫn vui vẻ chạy vặt cho các nàng, hỗ trợ đưa tin cho Hoàng đế.
Ta cũng nhận được không ít đồ tốt, ở ngoài cung xây một đại trạch viện, mua hai thôn trang, mở mấy cửa hàng.
Đến sinh nhật tuổi mười lăm, Thái hậu tổ chức lễ cập kê long trọng cho ta, từ nay về sau ta chính là một đại cô nương.
Ta vẫn không ngừng từ bỏ ý nghĩ muốn làm sủng phi của Hoàng đế. Nhưng ta đã không còn cố gắng đi quyến rũ hoàng đế.
Dù sao thì bây giờ ta muốn gặp hắn cũng rất dễ dàng. Cho đến bây giờ ta vẫn luôn khinh thường hắn, thỉnh thoảng còn oán hận hắn vài câu, ở trong mắt hắn ta vẫn là một tiểu nha đầu hung dữ, ngốc nghếch.
Nhưng có một điều là Hoàng đế một năm nay không hề đến hậu cung. Ta không biết hắn có nảy sinh tình yêu nam nữ với ta hay không, nhưng hắn đối xử với ta rất tốt, ta cãi nhau với hắn, hắn vẫn rất bao dung ta.
Hắn sẽ dẫn theo ta xuất cung vui chơi, đi đến những nơi mà nữ tử không nên tới, ngạc nhiên và kích thích, đến khi hồi cung phải vài ngày sau thì ta mới tỉnh táo lại.
Mỗi khi như vậy, hắn sẽ cười híp mắt hỏi ta: “Nha đầu ngốc, lần sau còn đi nữa không?”
“Ta tên là Phó Uyển Uyển!”
“A, nha đầu ngốc Phó Uyển Uyển.”
“Hoàng đế ngu ngốc Lý Thịnh.”
Ta cũng dám gọi thẳng tên hắn, mắng hắn ngu xuẩn. Đương nhiên, ta đã thử qua điểm mấu chốt của hắn, xem hắn có thể khoan dung với ta tới trình độ nào?
Lúc chúng ta cãi nhau, Thái hậu cũng nhìn thấy, bà không trách phạt ta, chỉ mỉm cười nhìn, giống như đang hoài niệm điều gì đó.
Năm ta mười sáu tuổi, vẫn dạo chơi khắp cung điện, cũng có người từng thăm dò qua nói muốn cưới ta. Thái hậu gọi ta đến bên cạnh hỏi: “Uyển Uyển, con muốn phu quân tương lai của mình là người như thế nào?”
“…”
Ta suy nghĩ một chút rồi nhỏ giọng nói: “Giống như Hoàng thượng vậy, luôn thương yêu và bao dung con. Thái hậu nương nương, người nói con sẽ được gả cho một phu quân như vậy không?”
Thái hậu ngẩn người, ôm ta vào trong ngực: “Sẽ được, Uyển Uyển của chúng ta tốt như vậy mà.”
Nhưng Hoàng đế lại bắt đầu xa cách ta. Thấy ta sẽ không gọi ta là nha đầu ngốc nữa, mà là trầm mặc nhìn ta, hắn nhiều lần muốn nói lại thôi, sau đó lại xoay người rời đi.
Ta đương nhiên biết tình trạng khó xử của hắn. Hắn nhất định đang nghĩ, ta coi hắn là ca ca? Hay là có chút tình yêu nam nữ nào không?
Nếu như là vế trước, hắn hẳn là sẽ để cho ta xuất cung lập gia thất. Nếu là vế sau, hắn nhất định sẽ để ta ở lại trong cung.
Điều ta quan tâm nhất là hắn đối xử với ta như thế nào? Có tình cảm nam nữ hay không?
Vì vậy, sau khi nguyệt sự đầu tiên kết thúc, ta giả vờ say để tìm hắn. Ôm hắn hỏi: “Thịnh ca ca, huynh có ái mộ Uyển Uyển không? Uyển Uyển rất ái Mộ Thịnh ca ca. Thịnh ca ca thì sao? Tâm tư của huynh và Uyển Uyển có giống nhau không?”
Hắn nhìn ta, ánh mắt xưa nay chỉ toàn yêu thương nay đã nhuốm màu dục sắc ta không hiểu được, sau đó hôn lên môi ta.
Không biết là ai chủ động xé quần áo của đối phương trước. Dù sao chúng ta cũng đã ở bên nhau.
Lần đầu tiên đau lắm. Sau khi tỉnh lại ta trừng mắt nhìn hắn, còn đá hắn. Chỉ là bị giày vò một đêm, ta làm sao còn sức nữa, đối với hắn mà nói chỉ như gãi ngứa.
Ta thấy hắn không đau không ngứa, tức đến phát khóc. Hắn ôm ta dỗ dành: “Uyển Uyển, ta vì chờ nàng lớn lên, đã hai năm rồi chưa từng đến hậu cung, nàng thật sự không cảm nhận được tình ý của ta đối với nàng sao?”
Ta khiếp sợ, sau khi kinh ngạc, ôm hắn òa khóc.
“Ta cho rằng vẫn luôn là ta đơn phương tình nguyện.”
“Cái tên bại hoại này.”
Đều nói giữa nam nữ lúc bắt đầu đều là ngọt ngào, ta và Lý Thịnh cũng vậy. Đương nhiên ta vẫn không quên sứ mệnh của mình, phải khiến Phó gia diệt vong.
Lúc này ta vẫn không hiểu, tình yêu của ta đối với Lý Thịnh đến mức nào? Là hư tình giả ý? Hay chỉ đơn giản là lợi dụng?
Nhưng khi hắn sắc phong ta làm Quý phi, đã trực tiếp nhảy rất nhiều cấp, phong hào cũng suy nghĩ rất nhiều. Cuối cùng quyết định ba chữ Thần, Mẫn và Ý.
Ý là Thái hậu thêm vào, có thể thấy được sủng ái của người dành cho ta. Cho nên ta trở thành Ý Quý phi.
Hồ sen lần đầu gặp Hoàng đế được coi là nơi chúng ta đính ước, rất nhiều cửa cung điện đều bị phong tỏa, không cho phép bất kì kẻ nào bước vào hồ sen nữa.
Cung điện của ta cách hồ sen một bức tường, cách Dưỡng Tâm điện và ngự thư phòng của Hoàng đế cũng rất gần.
Độc sủng hậu cung, có Thái hậu làm chỗ dựa, ta có thể kiêu ngạo, nhưng ta vẫn hiền lành dễ gần, không khác gì so với trước kia.
Nhưng cũng có điều khác biệt. Chính là chuyện trên giường, ta học hỏi cực kỳ chăm chỉ. Vài tháng sau, ta có thai.
Các phi tần nhìn bụng ta, hận không thể chọc mấy lỗ lên đó. Ngay cả Hoàng hậu nương nương bình thường hiền lành, cũng ra tay với ta.
Đáng tiếc thủ đoạn của nàng không đủ cao, cũng không ngờ ta mặt ngoài ngây thơ, thực ra lại có tâm tư thâm trầm, phòng bị tất cả mọi người trong hậu cung. Bao gồm cả Hoàng đế, Thái hậu.
Ta không phải là không tin sự yêu thương, sủng ái bọn họ dành cho ta, ta chỉ là hiểu được, ở trong thâm cung này không thể dễ dàng tin bất kì kẻ nào. Trong hoàng cung không có bạn bè.
Hoàng hậu bị phế tống vào lãnh cung, tựa như một cơn gió mùa thu, hay như một chiếc lá rụng bay qua trước mặt ta rồi biến mất.
Tháng ba mùa xuân năm mười bảy tuổi, ta sinh ra đứa con trai đầu lòng của ta và Lý Thịnh, Lý Sâm.
Ta không biết những người cha khác trông như thế nào? Nhưng Lý Thịnh sẽ ôm A Sâm dỗ dành, sẽ phàn nàn với Thái hậu rằng long bào của hắn bị A Sâm tè ướt. Lúc hắn dùng bữa, A Sâm ị ra quần. Hắn vất vả lắm mới phê tấu chương xong, tới ôm A Sâm lên, A Sâm lại nhổ nước bọt lên đống tấu chương đó.
Thái hậu càng yêu thương A Sâm hơn. Mỗi ngày đều phải đến nhìn một cái.
Ta vẫn là Quý phi nương nương tâm thiện nhân mỹ kia. Khi Du phi gặp ta, đều phải quỳ gối hành lễ.
Ta cũng không có làm khó nàng, chỉ là lạnh nhạt với nàng, cũng đủ cho nàng uống một bình.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTa ở trong mắt Lý Thịnh vẫn là một người đố kỵ, không cho hắn đến hậu cung, không cho hắn sủng hạnh phi tần khác. Thực ra là do Lý Thịnh tình nguyện.
Ta không hề để ý chuyện hắn có sủng hạnh người khác hay không, thế nhưng hắn lại hy vọng ta ghen tị, đố kị. Thỉnh thoảng cãi nhau với hắn cũng là để tăng thêm tình thú vợ chồng.
Đợi đến khi A Sâm bảy tháng, ta mười tám tuổi. Trên triều đình có đại thần đề nghị phong hậu. Lý Thịnh nói ta sinh hoàng tử có công, mẫu bằng tử quý có thể làm hậu. Cho nên ta trở thành Hoàng hậu nương nương.
Hoàng hậu nương nương chỉ mới mười tám tuổi, tất cả mọi người cho rằng ta sẽ kiêu ngạo, sẽ đắc ý, vênh váo. Những người này thật đúng là coi thường ta, người từ nhỏ đã biết mưu tính.
Nhất là người ở Hầu phủ. Bọn họ luân phiên tiến cung cầu kiến, bởi vì ta là Hoàng hậu, bọn họ là người nhà của ta, bọn họ cũng nên được phong thưởng, nhưng Hoàng đế dường như quên mất, tuyệt đối không đề cập tới.
9.
“Thần khấu kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Ta ngồi trên ghế phượng, nhìn nam nhân quỳ rạp trên mặt đất hành lễ với mình. Cha ta.
Ta lại cảm thấy rất là sảng khoái. Ta thậm chí không lập tức lên tiếng tuyên ông ta đứng lên, cứ như vậy thờ ơ nhìn ông ta.Đột nhiên ta nở nụ cười: “Miễn lễ.”
“Tạ nương nương.” Ông ta ngẩng đầu lên, nhìn ta ung dung quý phái, hiển nhiên cũng cảm thấy rất xa lạ. Hẳn là rất xa lạ.
Chúng ta là cha con nhưng ông ta chưa bao giờ yêu thương ta, chưa bao giờ nhìn ta thêm vài lần, thậm chí còn không hề chăm sóc ta. Trong mắt ông ta chỉ có đích trưởng tử, và đích nữ của mình, thứ nữ như chúng ta chỉ là đá lót đường cho đích tử và đích nữ của ông ta.
“Nương nương… ” Ông ta khẽ gọi.
Ta nhàn nhạt ừ một tiếng, có hơi mất hứng thú. Ta thật sự không hề muốn gặp ông ta, không muốn nghe ông ta nói những lời đầy nhân nghĩa đạo đức. Trên miệng thì toàn lời chính nghĩa, hiếu đạo nhưng kẻ thiếu đạo đức nhất chính là ông ta.
“Hầu gia nếu đến đây là vì chuyện tước vị, thì tốt nhất vẫn đừng nên mở miệng, bổn cung sẽ không đi tìm Hoàng Thượng, lại càng sẽ không mở lời với ngài ấy.” Ta không chút do dự cắt đứt lời dối trá của ông ta định nói.
“Ngươi…… Uyển Uyển……”
“Hầu gia biết nhũ danh của ta tên gì không? Biết ngày sinh tháng đẻ của ta không? Biết mẹ ruột ta chet như thế nào không? Biết ta rời nhà mấy năm nay nhưng vì sao lại chưa bao giờ trở về Hầu phủ không?”
“Ta từng không rõ lí do vì sao phải tiến cung, về sau ta mới biết được, Hầu phu nhân đưa ta tiến cung là để giúp Du tần cố sủng, nhưng bà ta chưa từng hỏi qua ta có nguyện ý hay không. Sau khi tiến cung Du Tần cũng chưa bao giờ chăm sóc ta.”
Du phi bởi vì phạm sai lầm, bị giáng chức làm Du tần. Nghiêm túc mà nói vẫn là bút tích của ta.
“Ông cũng chưa bao giờ quan tâm đến ta, sinh mà không dưỡng, sinh mà không dạy, sinh mà không yêu, ông có tư cách gì mà đòi hưởng hào quang của bổn cung hả?”
“Có lẽ Hầu gia trước khi tiến cung, hẳn là đã suy nghĩ một chút, mười bốn năm ta ở Hầu phủ, ông đã từng đối xử tốt với ta lần nào để có thể lấy ra nói không?” Giọng nói của ta rất lạnh và trầm.
Đây là lần đầu tiên ta bộc lộ tính cách chân thật của mình với mọi người. Ta chính là một người thù dai, và không bao giờ tha thứ cho những kẻ đã hại ta.
Ta nhìn sắc mặt ông ta thay đổi, cảm thấy cực kỳ sảng khoái.
“Không có đúng không? Cho nên ông hãy lui ra đi.”
“…”
Ông ta trầm mặc một lúc lâu, sau đó đột nhiên như đã suy nghĩ cẩn thận.
“Thần cáo lui.” Ông ta xoay người rời đi, không quay đầu lại.
Đương nhiên cũng không nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của ta, và những giọt nước mắt đang lăn dài. Ai mà không muốn có cha mẹ yêu thương, được lớn lên như châu như bảo? Đáng tiếc những thứ này ta đều không có.
Ta được Lý Thịnh ôm vào lòng, hắn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Chỉ có chút tiền đồ này thôi sao?”
Rồi đưa tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt ta. Còn ôm ta hôn một cái. Ta nhất thời cảm thấy cực kỳ mất mặt.
“Ai nói ta khóc, ta chỉ là bị bụi bay vào mắt thôi. Ngài là đồ xấu xa, lại chê cười ta.”
Ta nhéo vào eo hắn. Kỳ thật cũng không dùng sức, nhưng hắn lại gào khóc: “Hoàng hậu nương nương tha mạng! Hoàng hậu nương nương tha mạng!”
Thành công chọc cười ta. Thái hậu nương nương cũng sai người tới mời ta đến Từ Ý cung dùng bữa.
Ta nghĩ đến đầu bếp làm món cay Tứ Xuyên mới tới trong cung Thái hậu, mắt lập tức lóe sáng, lôi Lý Thịnh, bảo nhũ mẫu ôm con trai ngựa không dừng vó chạy tới Từ Ý cung.
Lúc ăn cơm, ta cay đến chảy nước mắt nhưng vẫn nhịn không được ăn ngấu nghiến. Thái hậu cười đưa khăn cho ta.
“Nàng ấy không rảnh, để trẫm lau cho nàng ấy.” Lý Thịnh nhận lấy khăn, lau nước mắt cho ta.
Ta tiếp tục ăn cá dưa chua trong bát. A Sâm nhìn mà nước miếng chảy ròng ròng, Lý Thịnh gắp một miếng nhúng qua nước sôi, nhúng liên tiếp mấy lần nhưng vẫn cay đến mức khiến thằng bé phát run, òa khóc.
Lý Thịnh bị Thái hậu đánh vài cái, sau đó nhận mệnh đi dỗ A Sâm. Sau khi ăn xong Lý Thịnh nói muốn đi du ngoạn Giang Nam, hỏi ta có muốn đi hay không.
“Đi chứ, nhất định phải đi, mẫu hậu, người cũng đi cùng đi.”
Thái hậu sửng sốt một lát, hơi đỏ mắt: “Nên đi một chuyến. Nếu là đi du ngoạn, vậy phải chọn một ngày tốt, trời trong nắng ấm xuất phát.”
…
Ngoài cung đột nhiên có người đồn đãi nói ta bất hiếu, nói ta lúc trước đã tư thông cùng tên sai vặt nào đó…Tóm lại là bỗng chốc ta trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Nhưng rất nhanh, nguồn gốc của lời đồn đã được tìm ra, đúng là do Du Tần ngu xuẩn kia làm. Nàng ta nghĩ những tin đồn vớ vẩn này có thể kéo ta xuống ngựa sao? Thật là ngu như heo.
Du tần vu hãm Hoàng hậu bị tước phong hào, giáng chức làm thứ dân, đày vào lãnh cung. Nàng ta khóc lóc cầu xin được gặp ta.
Ta lại không ngốc, lại càng không phải ăn no rửng mỡ, đi gặp nàng ta làm gì? Ta không đi đâu.
Ngược lại người cha dối trá của ta, dâng tấu nói mình dạy con không tốt, không xứng nhận ân, khẩn cầu Hoàng Thượng nghĩ lại, thận trọng suy nghĩ.
Kết quả Lý Thịnh đáp ứng yêu cầu của ông ta. Để ông ta cách biệt khỏi Thừa Ân công cả đời.
Lúc ta biết tin tức này, đã ở Vị Ương cung cười cả nửa ngày. Theo Lý Thịnh nói, bộ dáng vui mừng kia của ta, thật sự đã làm cho hắn nhìn với cặp mắt khác xưa.
Mặc kệ nói như thế nào, ta vẫn khen thưởng Lý Thịnh một phen, kết quả chính là ta hai ngày cũng không thể xuống giường.
Tên cầm thú này.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.