Giao Long Tông
Trên hư không, một cự chưởng che trời, mang theo uy năng kinh khủng, chậm rãi ép xuống Giao Long Tông phía dưới, nơi nó đi qua, không gian vỡ nát.
Nhìn cự chưởng trên không trung, tông chủ Giao Long Tông mặt mày dữ tợn, gầm lên: “Rốt cuộc là tên khốn kiếp nào, lại dám chọc giận cường giả bậc này! Lão tử có thành quỷ cũng không tha cho ngươi!”
Theo tiếng gầm của hắn, cự chưởng cũng theo đó giáng xuống!
Ầm!
Trời long đất lở, Giao Long Tông trong khoảnh khắc liền bị diệt vong!
…….
Giang Nam Thành
Lão giả áo bào đen nghe xong lời Tô Trần nói, giận quá hóa cười, hắn vừa định mở miệng, đầu đã bay thẳng lên trời.
Giờ khắc này, tất cả mọi người đã sớm bị dọa cho hồn phi phách tán, không dám nhúc nhích, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Bọn họ chỉ là phàm nhân, nào đã thấy qua cảnh tượng này?
Diệp Linh Khê muốn thoát khỏi vòng tay Tô Trần, nhưng lại bị Tô Trần ngăn lại, Tô Trần dịu dàng nói: “Nghe lời, nhắm mắt lại, không được mở ra, có được không?”
Diệp Linh Khê gật đầu.
Tô Trần mỉm cười, nhẹ nhàng ôm Diệp Linh Khê lên, sau đó xoay người rời đi.
……
Tô Trần ôm Diệp Linh Khê đến một tiệm vải.
Trong tiệm, một nữ tử vội vàng tiến lên đón, cung kính nói: “Công tử.”
Tô Trần nói: “Cho nàng ấy tắm rửa, sau đó thay cho nàng ấy bộ y phục.”
Nữ tử do dự một chút, rồi nói: “Công tử, tiệm chúng ta bán……”
Cô ta còn chưa nói hết, Tô Trần đã ném ra một túi ngân lượng, nữ tử vội vàng đón lấy, nhìn ngân lượng trong túi, ánh mắt nàng sáng lên, cười nói: “Ta lập tức đưa nàng ấy đi tắm.”
Tô Trần nhẹ nhàng đặt Diệp Linh Khê xuống, khẽ nói: “Đi đi.”
Diệp Linh Khê lắc đầu, nắm chặt lấy vạt áo Tô Trần, không muốn buông ra.
Tô Trần cười nói: “Không sao, nàng tắm xong, ta có chuyện muốn nói với nàng, đi đi.”
Diệp Linh Khê suy nghĩ một chút, rồi gật đầu, theo nữ tử lên lầu hai.
Nửa canh giờ sau, Diệp Linh Khê theo nữ tử từ trên lầu đi xuống.
Tô Trần ngẩng đầu nhìn, mỉm cười.
Lúc này, Diệp Linh Khê như biến thành một người khác, do dinh dưỡng không đầy đủ, nàng có chút gầy gò, nhưng nàng vẫn có một khuôn mặt tinh xảo, đôi môi nhỏ như quả anh đào, đôi mắt to trong veo, như hai ngôi sao, lấp lánh, váy dài màu hồng, theo bước chân của nàng, nhẹ nhàng lay động, lộ vẻ vô cùng đáng yêu.
Nữ tử dẫn Diệp Linh Khê, đến trước mặt Tô Trần, cười nói: “Công tử, muội muội này của ngài thật đáng yêu, sau này lớn lên nhất định là một đại mỹ nhân.”
Tô Trần gật đầu, cười nói: “Đẹp lắm.”
Diệp Linh Khê lặng lẽ cúi đầu, lúc này, mặt nàng đỏ bừng như quả táo.
Sau đó, Tô Trần nắm tay Diệp Linh Khê đến một khách điếm, nhìn đồ ăn trên bàn, khóe miệng Diệp Linh Khê thỉnh thoảng lại chảy nước miếng.
Tô Trần cười nói: “Ăn đi, ăn xong ta nói với nàng một chuyện.”
Diệp Linh Khê gật đầu, sau đó ngấu nghiến ăn.
Rất nhanh, đồ ăn trên bàn, bị quét sạch, Diệp Linh Khê vỗ vỗ bụng, vẻ mặt thỏa mãn, đây là lần đầu tiên, nàng được ăn đồ ăn ngon như vậy, cũng là lần đầu tiên, được ăn no như vậy.
Trước kia nàng đều ăn đồ ăn ôi thiu người khác bỏ đi, càng không nói đến việc được ăn no.
Nàng ngẩng đầu nhìn Tô Trần, chớp chớp mắt.
Tô Trần mỉm cười, hỏi: “Cha mẹ nàng đâu?”
Diệp Linh Khê cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Không biết.”
Thấy vậy, Tô Trần đã hiểu ra, áy náy nói: “Xin lỗi.”
Diệp Linh Khê lắc đầu, không nói gì.
Tô Trần đột nhiên hỏi: “Nàng có nguyện ý ở bên cạnh ta, thay ta làm việc không?”
Diệp Linh Khê do dự một chút, rồi gật đầu, “Được.”
Tô Trần cười, đưa tay lau vết thức ăn trên mặt Diệp Linh Khê, “Vậy sau này nàng hãy gọi ta là ca ca.”
Diệp Linh Khê gật đầu, gọi: “Ca ca.”
Tô Trần cười ha hả, nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt Diệp Linh Khê.
Diệp Linh Khê bĩu môi, có chút tức giận vì Tô Trần nhéo mặt nàng, đau lắm đó.
Nhìn bộ dạng tức giận của Diệp Linh Khê, Tô Trần cười càng lớn tiếng, đáng yêu quá.
Cũng chính lúc này, hắn đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, trong lòng hỏi: Hệ thống, nhiệm vụ của ta coi như hoàn thành chưa?
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net【Nhiệm vụ ta ban bố là thu làm đệ tử, không phải thu làm muội muội.】
Tô Trần gật đầu, cũng không để ý, nhiệm vụ này đối với hắn mà nói không quan trọng, hắn vừa rồi cũng chỉ là tiện miệng hỏi.
【Bất quá… Tuy rằng túc chủ nhiệm vụ chưa hoàn thành, nhưng cũng có phần thưởng an ủi, liền thưởng một ức tiên tinh vậy.】
Tô Trần ngẩn ra, sau đó không khỏi bật cười.
Hệ thống này thật thú vị.
……
Thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng chốc năm năm đã trôi qua.
Tô Trần và Diệp Linh Khê đi trên một con đường nhỏ.
Hôm nay, Tô Trần mặc một bộ bạch y, ba ngàn tóc bạc không buộc không búi, khẽ bay phấp phới, thân hình thon dài, toát lên một khí chất nho nhã, giống như thư sinh.
Hắn nhìn Diệp Linh Khê bên cạnh.
Năm năm trôi qua, Diệp Linh Khê không biết vì sao, không có chút thay đổi nào, vẫn đáng yêu như vậy.
Tô Trần suy đoán, Diệp Linh Khê là Nữ Đế chuyển thế, mới khiến nàng không lớn, bất quá cũng tốt, hắn thích Diệp Linh Khê lúc nhỏ, lớn lên sẽ không dễ nhéo mặt nữa.
Diệp Linh Khê đột nhiên nói: “Ca, Tinh Thần Thánh Địa kia, sẽ thu nhận chúng ta sao?”
Tô Trần xoa đầu nàng, cười nói: “Sẽ, yên tâm đi.”
Diệp Linh Khê gật đầu, “Ừm ừm!”
Rất nhanh, Tô Trần và Diệp Linh Khê liền đến trước cổng lớn của Tinh Thần Thánh Địa.
Tinh Thần Thánh Địa, bốn phía bao quanh bởi bảy ngọn núi, mỗi ngọn núi cao vút tận mây, giống như một ngọn núi khổng lồ sừng sững đứng trên mặt đất, mây mù bao phủ, tiên hạc bay lượn, khiến người ta như lạc vào tiên cảnh.
Mà bảy ngọn núi này lần lượt được gọi là Cổ Nguyệt Phong, Đan Phong, Trận Phong, Khí Phong, Ám Ảnh Phong, Hồng Trần Phong, Tinh Thần Phong!
Mỗi một ngọn núi đều có một vị Phong chủ, hơn nữa mỗi một vị Phong chủ, thực lực đều cực kỳ khủng bố, thâm bất khả trắc.
Lúc này, hai gã đệ tử Tinh Thần Thánh Địa, chặn Tô Trần và Diệp Linh Khê lại, bọn họ mặc thanh bào, vẻ mặt nghiêm túc, “Tinh Thần Thánh Địa, người không phận sự, cấm lại gần, mau chóng rời đi!”
Diệp Linh Khê sợ hãi nép sau lưng Tô Trần.
Tô Trần nhìn Diệp Linh Khê, cười nói: “Linh Khê, có muốn bay không?”
Diệp Linh Khê chớp chớp mắt, vẻ mặt hưng phấn, “Có thể sao?”
Tô Trần gật đầu cười nói: “Đương nhiên!”
Nói xong, hắn ôm Diệp Linh Khê, cả người bay vút lên trời!
Hai gã đệ tử Tinh Thần Thánh Địa kinh hãi: “Không hay! Có người xông vào Thánh Địa, mau thông báo cho trưởng lão!”
Diệp Linh Khê một chút cũng không sợ hãi, thậm chí còn có chút hưng phấn, “Oa, ca ca thật lợi hại!”
Tô Trần mỉm cười, không nói gì.
Diệp Linh Khê nhìn Tinh Thần Thánh Địa phía dưới, kích động nói: “Tinh Thần Thánh Địa này, thật khí phái!”
“To gan!”
“Kẻ nào dám xông vào Tinh Thần Thánh Địa của ta!”
…
Lúc này, từ Tinh Thần Thánh Địa truyền đến mấy tiếng gầm giận dữ uy nghiêm, ngay sau đó, mấy chục bóng người bay vút lên trời!
Bọn họ dừng lại đối diện Tô Trần, dẫn đầu là một nữ tử, nàng mặc tử sắc sa quần, dung mạo diễm lệ tuyệt trần, mày như liễu, mắt tựa thu thủy, khí chất trên người thoát tục, giống như tiên tử không vướng bụi trần, khiến người ta nhìn một cái liền bị hút hồn phách, dục vọng.
Khí tức trên người nàng càng khủng bố, không gian dường như không chịu nổi mà khẽ run rẩy.
Mà những người phía sau nàng, khí tức tuy không khủng bố như nàng, nhưng cũng đủ khiến người ta kinh hãi.
Tô Trần bình tĩnh nhìn bọn họ, Diệp Linh Khê có chút sợ hãi, rụt vào trong lòng Tô Trần.
Tô Trần xoa đầu Diệp Linh Khê, mỉm cười nói: “Không sao.”
Diệp Linh Khê gật đầu: “Ta tin ca ca.”
Nữ tử kia vẻ mặt ngưng trọng nhìn Tô Trần, không biết vì sao, nàng lại không nhìn thấu được nam tử trước mặt!
Càng khiến nàng chấn kinh hơn là, nàng cảm nhận được khí tức nguy hiểm từ trên người nam tử trước mặt!
Nàng là ai?
Mộ Dung Tuyết, Phong chủ Hồng Trần Phong của Tinh Thần Thánh Địa!
Sở hữu thực lực Tôn Giả cảnh cửu trọng đỉnh phong!
Mà bây giờ, nàng lại cảm nhận được nguy hiểm từ trên người nam tử trước mặt!
Điều này khiến nàng làm sao không chấn kinh?
Đồng thời, trong lòng nàng hiếu kỳ, nam tử trước mặt rốt cuộc là ai, tuổi tác nhìn cũng không lớn, lại có thể khiến nàng cảm thấy nguy hiểm.
Nghĩ đến đây, Mộ Dung Tuyết nhìn Tô Trần, ngưng trọng nói: “Các hạ là người phương nào? Vì sao lại xông vào Tinh Thần Thánh Địa của ta?”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.