Ngay cả việc nuôi một tình nhân nhỏ cũng không nỡ tự mình bỏ tiền, keo kiệt lại hèn hạ.
Số tiền đó đối với ta không là gì nhưng hắn đã lấy, ta phải bắt hắn nhả ra.
Còn về đứa trẻ, nếu hắn thích cha thì cứ để ở Tiêu phủ nuôi.
Nếu muốn trở về, ta sẽ tìm một chỗ nuôi hắn đến khi trưởng thành.
Những thứ khác thì không cưỡng cầu nữa.
Chủ mẫu Tiêu gia nhiều lần đệ thẻ bài vào cung cầu kiến Tiêu thái phi, muốn cứu vãn cuộc hôn nhân này.
Bây giờ mọi quyền thế địa vị của Tiêu gia đều dựa vào ta, chỉ có Tiêu Vân Sênh là ngu ngốc đáng thương, tự cho mình là thiên tài, dựa vào bản thân cũng có thể khiến Tiêu gia thăng tiến.
Không biết Tiêu thái phi đã làm gì, hoàng huynh hạ lệnh cho bà ta dọn đến cung khác an hưởng tuổi già.
Thu hồi tước vị của Tiêu gia, Tiêu gia từng vô cùng vinh quang giờ đã đi đến hồi kết.
12
Tiêu Vân Sênh dẫn theo hài tử đến phủ công chúa cầu hòa.
Có lẽ trong lòng hắn biết mình là một kẻ lấy sắc hầu người, ngày thường hắn luôn ăn mặc như con công xòe đuôi.
Mặc gì đi với phụ kiện gì, đều rất cầu kỳ, tỉ mỉ đến từng sợi tóc.
Nhưng bây giờ cho dù Tiêu Vân Sênh có ăn mặc chỉnh tề, cũng không thể che giấu được vẻ mặt tiều tụy của hắn.
Chỉ trong vài ngày, từ một công tử nhà quan gia cao sang trở thành một thường dân, sự chênh lệch này hắn làm sao có thể chấp nhận được.
Huống hồ để bồi thường tiền, Tiêu gia gần như đã dốc sạch gia sản.
Nghe nói phụ thân hắn tức giận muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con, nếu không phải sợ ta giận lây sang Tiêu phủ, Tiêu cha thậm chí còn không muốn bỏ tiền ra giúp hài tử ngu ngốc này.
Bộ dạng kiệt sức của Tiêu Vân Sênh khiến ta rất vui.
Giọng điệu của hắn không còn ngạo mạn như trước, nhưng những lời nói ra vẫn đáng ghét như thường.
“Vĩnh Hà, nàng đừng làm loạn nữa. Nàng không thích Nhu nhi, ta sẽ đuổi nàng ta đi, chúng ta một nhà sống thật tốt.”
Ta tức đến không nói nên lời.
“Ta không hứng thú với chuyện của các ngươi, sau này đường ai nấy đi.”
Tiêu Vân Sênh đè nén cơn giận, giọng trách móc.
“Vì chuyện này mà phụ mẫu ta đã ngã bệnh, nàng không thể hiểu chuyện một chút sao. Nam nhân nào mà chẳng tam thê tứ thiếp, chỉ có ta là một lòng một dạ với nàng.”
Ta trợn mắt, nhàn nhạt nói:
“Phụ mẫu ngươi ngã bệnh là do hài tử ngu ngốc như ngươi chọc tức, còn ngươi không nạp thiếp là không muốn sao? Là ngươi không dám.”
“Vĩnh Hà, ta cho nàng một cơ hội cuối cùng, chuyện cũ bỏ qua, chúng ta sống tốt có được không?”
“Cút.”
Tiêu Văn Cảnh chạy đến nắm tay ta lắc lắc.
“Mẫu thân, sau này con không trách người không bằng Nhu di nữa, người để phụ thân về nhà đi! Chúng ta một nhà ở bên nhau không tốt sao?”
“Ta cũng không trách ngươi không thông minh bằng hài tử nhà người ta, ngu xuẩn thì ngu xuẩn đi! Nhưng sau này ngươi và phụ thân ngươi sống cho tốt, mẫu thân tùy theo ý ngươi, đừng làm loạn.”
Tiêu Văn Cảnh tức giận.
“Cha con ta đều hạ mình cầu xin nàng, nàng còn muốn thế nào, chúng ta đều là nô tài của nàng sao?”
Ta nhún nhún vai.
“Các ngươi muốn nghĩ vậy thì ta cũng không có cách nào.”
Tiêu Vân Sênh mặt đỏ bừng, một hơi nghẹn đến không xuống được
“Nàng vì một tên nam nhân không ra gì mà muốn vứt bỏ chồng con.”
Ta giơ tay tát hắn mấy cái thật mạnh.
Vẫn chưa hả giận, ta cầm lấy chén lưu ly trên bàn, đập liên tiếp vào đầu Tiêu Vân Sênh, cho đến khi chén lưu ly vỡ tan.
“Tiện nhân, ngươi mới là không ra gì.”
“Nghiễm Châu không phải người ngươi có thể nhục mạ.”
Máu từ trán Tiêu Vân Sênh nhỏ xuống đất, hắn ôm lấy vết thương, vô cùng ủy khuất.
“Ta mới là trượng phu danh chính ngôn thuận của nàng, là phụ thân của Cảnh Nhi. Nàng thế mà lại đánh ta?”
Hắn có tư cách gì mà ủy khuất.
Đêm tân hôn hắt hủi ta là hắn, xúi giục hài tử xa lánh ta là hắn.
Đợi đến khi ta thu hồi quyền thế địa vị đã ban cho hắn thì hắn mới biết sợ, vô liêm sỉ chạy đến cầu xin.
Hắn tưởng mình là bánh trái thơm ngon sao?
Bò đến trước mặt ta thì ta phải nhặt sao?
Ta lười đôi co với bọn họ, thưởng cho Tiêu Vân Sênh hai mươi trượng rồi thông báo cho Tiêu phủ đến đón người.
“Sau này, ta gặp ngươi một lần sẽ đánh ngươi một lần, cút đi!”
Tiêu Vân Sênh ra khỏi cửa thì đầy tự tin vào phủ công chúa thì tràn đầy hy vọng, cuối cùng lại bị người ta khiêng ra khỏi phủ công chúa.
Lúc rời đi, Tiêu Văn Cảnh nhìn ta đầy hận ý.
“Mẫu thân thực sự hoang đường!”
13.
Văn Nghiễm Châu cầm đồ ăn vặt ta thích đến tìm ta.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Tiểu công tử còn nhỏ, đợi đến khi lớn lên sẽ biết công chúa đối xử tốt với hắn.”
Những gì đã mất không cần phải hoài niệm, hãy trân trọng người trước mắt.
Ta nắm tay hắn, để hắn vuốt ve cái bụng hơi nhô lên của ta.
“Hiện tại chàng nên quan tâm đến thân thể của mình, còn có hài tử của chúng ta.”
Văn Nghiễm Châu trong mắt lóe lên chút ánh sao, viền mắt đỏ hoe.
Hắn hồi lâu không nói, sau đó lặp lại mấy lần.
“Là… là hài tử của chúng ta, của ta và công chúa.”
“Nhưng, nhưng thân phận của ta thấp hèn… Được công chúa để mắt đến đã là phúc phận tu mấy kiếp mới có, ta…”
Trong lòng ta mềm nhũn, không nhìn nổi dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí của hắn.
“Cái gọi là thân phận địa vị chỉ là một câu nói của ta, xứng hay không xứng do ta quyết định.”
Văn Nghiễm Châu cắn môi, hít sâu một hơi.
“Công chúa vì sao lại đối xử tốt với ta như vậy? Là thương hại ta hay là vì dung mạo của ta.”
“Không có vì sao, ngươi chính là ngươi, ngươi xứng đáng.”
Tình cảm trên đời này nào có nhiều vì sao như vậy.
Cũng không thể nói là ta thấy sắc nảy lòng tham, nhất kiến chung tình chứ!
Có lẽ là có một chút.
Văn Nghiễm Châu nhào vào trong lòng ta, ôm chặt lấy eo ta không chịu buông tay.
Một giọt nước mắt nóng hổi rơi trên cổ ta, ta vòng tay ôm lấy eo hắn, cứ như vậy yên lặng không nói gì.
14.
Văn Nghiễm Châu là con thứ trong nhà, mẹ đẻ mất sớm, mẹ kế cay nghiệt.
Chỉ vì hắn thông minh nên bị mẹ kế ghi hận, cản trở con đường công danh của đại ca hắn, thế nên bị vu oan giá họa rồi bán đi.
Cha hắn có nhiều nhi tử, cho nên không quan tâm đến một đứa con thứ [phẩm hạnh không đoan chính].
Lần đầu gặp mặt, hắn bị người ta bán vào Nam Phong Quán.
Yến Châu không chịu khuất phục, liều mạng giãy khỏi tay bọn côn đồ, chạy thoát ra ngoài.
Trời xui đất khiến lại ngã vào trước mặt ta đang ra ngoài giải khuây.
Cúi đầu xuống, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của người trước mắt như tiên nhân bị đày xuống trần, làm ta hoa cả mắt.
Trong mắt hắn là sự tang thương và vỡ vụn của người từng trải.
Có lẽ thấy ta ăn mặc sang trọng, khí chất phi phàm.
Hắn nắm chặt lấy vạt áo ta, cầu xin một chút hi vọng sống.
Ánh mắt hắn trong nháy mắt trở nên đáng thương, thuần khiết và vô hại.
“Cầu xin ngài… cứu ta.”
Khuôn mặt tái nhợt, ánh mắt vỡ vụn, thân hình gầy gò.
Một mỹ nam tử xinh đẹp, cô đơn và bất lực.
Lúc đó ta đang vui vẻ, bèn diễn một màn cứu người khỏi chốn lầu xanh.
Chỉ bằng một nén bạc mua quần áo đã chuộc hắn từ tay tú bà.
Hắn tính tình cương liệt, không chịu tiếp khách.
Bị tú bà đánh đến thương tích đầy mình, liều mạng mới trốn thoát.
Ta đưa Yến Châu về hành cung, cho thái y chữa trị.
Lúc đầu không có ý gì, chỉ thấy hắn đẹp mắt.
Giữ bên cạnh dù không làm gì cũng thấy cảnh đẹp ý vui.
Sau đó ta phát hiện mình đã sai, không làm gì quả thực là uổng phí của trời.
Biết được thân phận của ta, Yến Châu vô cùng kinh ngạc, vừa sợ hãi vừa bất an.
So với công chúa, dường như hắn mong ta chỉ là một tiểu thư nhà giàu bình thường.
Ta biết hắn có tâm tư riêng, không phải là người thuần lương vô hại như vẻ bề ngoài.
Nhưng ta cũng không chán ghét.
Có lẽ vì sợ ta không cần hắn, hắn luôn cẩn thận lấy lòng ta, ngoan ngoãn đến mức khiến người ta đau lòng.
Từ nhỏ đã sống cẩn thận, nửa đời trôi qua gần như chết đi sống lại, nhưng vẫn không thể tìm được đường sống.
Trời đất bao la, hắn không có nơi nương tựa.
Ngẫu nhiên gặp quý nhân, hắn cẩn thận từng li từng tí vụng về đưa tay ra chỉ muốn cầu xin chút che chở.
Nhưng thân phận chúng ta cách biệt một trời một vực, hắn quá tự ti.
Nếu ta quay đi, hắn sẽ không còn đường lui.
Hắn trước mặt ta như một chú mèo nhỏ xinh đẹp không có cảm giác an toàn, cuộn tròn trong mai rùa, thỉnh thoảng lại để lộ bụng để hấp dẫn ta.
Nhưng lại không dám thân thiết quá mức, giấu móng vuốt nhỏ sau lưng, cẩn thận bảo vệ bản thân.
15.
Hắn từng trải, hắn có tâm cơ.
Nhưng ta thích hắn, ta thương xót hắn.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.